"Cậu cảm thấy tốt hơn chưa,đã ôm lâu lắm rồi, tê chân."
Khương Du nắn lại từng khớp xương trên cơ thể,bàn chân mỏi nhừ tê cứng không thể di chuyển, hình như đã bị chuột rút rồi.
Diệp Ngạn còn đang đắm chìm trong cơn thỏả mãn được ôm người mình yêu còn được mùi hương ngọt ngào bao lấy chóp mũi mê luyến trì độn.
Hắn thầm nghĩ trên người cậu tại sao lúc nào cũng có mùi hoa hồng đặc trưng. Ban đầu hắn over thinking cậu đang ở trong mối quan hệ mập mờ với Omega nào ôm ấp làm tình nhiễm mùi tin tức tố nhưng tính cách của cậu cao thượng đến thế,cơ thể cũng sạch sẽ lành lặn...
Hắn nghi vấn có phải mùi này xuất phát từ trong cơ thể cậu? Là khí vị pheromone chảy trong cơ thể cậu? Nói đến hoa hồng, nếu là tin tức tố chính xác là của Omega, Alpha không có khả năng!
"Cậu nghĩ gì thế,sao không trả lời?"
"À mất tập trung, cậu bảo cậu tê chân hả?
Hồn hắn bị lời nói của cậu lôi trở về xác, vẫn đừng nghĩ nữa thì hơn.
Diệp Ngạn chẳng nói chẳng rằng cứ thế bế ngang Khương Du nằm gọn trong lòng ôm vào phòng ngủ.
"Cậu làm..."
"Nhỏ tiếng thôi,đêm rồi. Ngồi ngoan ."
Khương Du không dám hó hé nửa lời, suốt từ lúc về bây giờ cậu mới nhìn thấy khuôn mặt bạn cùng phòng một cách trực diện. Tuy bình thường cậu ấy không phải người sôi nổi gì nhưng ít nhất không đến mức phảng phất sự u buồn mệt nhọc tới độ đau lòng.
Diệp Ngạn vươn bàn tay xoa nhẹ mu bàn chân cậu thoa lớp thuốc giảm đau mát lạnh cẩn thận từng chút một.
"Chuyện ban sáng,xin lỗi cậu."
Khưng Du e ấp cúi đầu lí nhí xin lỗi.
Diệp Ngạn cười mỉm:
"Không để ý, cậu không nhắc đến tôi đã quên sạch sẽ."
"Cậu có phải bận lòng chuyện gì không? Giọng cậu khác quá không quen. A, đừng hiểu lầm,tôi nhiều chuyện nhỉ?"
"Cũng không phải không thể kể, nếu là cậu thì được."
Diệp Ngạn nằm rạp xuống giường, sắp xếp lại câu chữ và ngôn ngữ loạn nhịp trong miệng miễn cưỡng nói:
"Tôi cãi nhau với cha tôi thôi. Nói sao nhỉ,ông ấy nuôi tôi với Diệp Vọng vất vả, rất thương tôi. Từ nhỏ mẹ tôi đã mất rồi,ông ấy vừa làm cha vừa làm mẹ chăm sóc chúng tôi, nhưng mà ông ấy không chấp nhận người tôi yêu, giới tính... thực sự quan trọng đến thế sao?"
Khương Du thoáng chốc lộ biểu cảm nghiêm trọng chăm chú nghe. Câu nói tiếp theo còn chấn kinh hơn nữa.
"Cậu biết không, tôi thích một Alpha."
Diệp Ngạn lặng lẽ nhìn biểu tình của cậu, không ngoài dự đoán cậu không kì thị chỉ có kinh động.
Cậu vừa nghe được tin tức động trời,bạn Diệp khó gần có đối tượng thầm mến. Alpha!?! Bảo sao cậu ấy không dám nói với người ta,comeout với gia đình nghĩ thôi đã thấy sợ. Nhưng mà, cậu ấy bằng lòng nói với mình, có phải đã xem mình là một người bạn rất thân thiết không?
"Cái kia, cậu nói với ai khác nữa không?"
Diệp Ngạn chỉ vắt tay lên trán lắc đầu.
"Cậu đừng lo, tôi đảm bảo không nói ra ngoài,sẽ giữ kín thay phần cậu. Thật ra người có tuổi tư tưởng cổ hủ, nếu ông ấy thương cậu như thế chắc sẽ xuôi thôi, đừng buồn."
"Không có khả năng, có vẻ sau hôm nay tôi đã là người không nơi nương tựa."
Diệp Ngạn càng chán chường hơn bao giờ hết, người hắn thích quá ngốc,đã thăm dò rõ ràng như thế mà không chịu nhận ra
"Không chê thì sau khi tốt nghiệp tôi nuôi cậu, làm chuyên viên máy tính nuôi thêm một miệng ăn dễ như trở bàn tay."
Cậu liếc nhìn thấy Diệp Ngạn đã ngủ mất từ bao giờ cũng không tiện đánh thức mà đắp chăn lên cho hắn
Khương Du chật vật cả ngày mắt ríu lại ngủ ngay. Đêm đến hai thân ảnh nam nhân ôm nhau ngủ tới tận sáng. Chỉ có Khương Du khờ không biết "bạn tốt" của mình giả vờ ngủ để được đường đường chính chính nằm trên cùng một chiếc giường với cậu. Đêm nay sao lại dài quá