Đôi mắt phượng ánh nước để lộ hàng mi run run, Khương Du nói không rõ ràng:
"Ông,sao ông biết được ạ, không phải cháu, cháu...".
Bốn chữ"giấu rất kĩ mà" giọng điệu trở nên nhỏ dần tựa hồ cô đọng lại nơi cuống họng chưa phát ra thành tiếng.
Ông nội trìu mến ôm chầm cậu,vỗ nhẹ tấm lưng gầy gò yếu ớt nắm chặt bàn tay cậu hạ giọng:
"Một tay ta chăm băm cháu từ khi mới lọt lòng, mười mấy năm ấy cháu như thế nào ta còn không rõ hả. Ta chỉ thắc mắc tại sao cháu lại giấu giếm gia đình, cháu không định nói cho cha mẹ mình biết à. Hai đứa nó thế nào về mặt sinh học vẫn là cha mẹ cháu, chúng yêu thương cháu ta biết chỉ là không chịu thể hiện ra."'
Khương Du lắc đầu,trong lòng chua xót tột độ. Nếu không phải cậu nghe được cuộc nói chuyện kia, có lẽ cậu chẳng đến mức phải giả làm Alpha qua mặt người khác.
"Cháu không thể,xin lỗi ông."
"Ông tôn trọng quyết định của cháu mà, nhưng nếu có chuyện gì phải nói cho ông biết đấy nhé. Ông tuy sắp gần đất xa trời vẫn đủ khả năng che chở cháu đấy.
"Ông đừng nói thế,ông còn siêu khỏe mạnh minh mẫn, quyết tâm điều trị bệnh sẽ chóng khỏi."
Ông nội hiểu rõ cơ thể mình còn gắng gượng được thêm bao lâu, biết cậu đang cố gắng làm ông an lòng ông càng thương đứa trẻ hiểu chuyện đến đau lòng.
Hai ông cháu hỏi chuyện đến tận lúc trời sầm tối thì Khương Du bưng bát cháo nóng hổi bón cho ông, uống thuốc xong xuôi đợi ông nằm ngủ thì rón rén xuống phòng ăn tối.
Trên bàn ăn chỉ có cậu và người cha bận trăm công nghìn việc Khương Thừa Ân hiếm lạ có dịp ở nhà hiển nhiên người làm đều đã trở về nhà cùng gia đình họ.
"Dạo này con thế nào?"
Khương Ân Tuấn đột nhiên phá vỡ bầu không khí ngượng nghịu.
Khương Du lễ phép đáp:
"Bình thường ạ, chuyện kinh doanh của cha gặp trở ngại gì không?"
"Ngoài mấy tên cáo già âm hiểm không vừa mắt thì đều ổn."
Cậu lấy dũng khí hỏi cha mình:
"Bác sĩ Trương còn túc trực không ạ. Con không sao chỉ muốn khám qua một chút."
Khương Thừa Ân chẳng mảy may nghi ngờ nói:
"Phòng bệnh của ông con khó kiểm soát, ông ấy ở phòng dành cho khách cuối tầng trệt."
Đi tới tầng trệt, Khương Du đi đến sảnh dành cho khách một cách bình ổn. Bác sĩ Trương vốn biết tình trạng cơ thể của cậu sau phân hóa, là người rất đáng tin một mặt che giấu giúp cậu, một mặt hỗ trợ cậu khi cần.
"Chào ngài, bác sĩ. Cháu muốn khám tổng quát."
Vị bác sĩ già ngẩng đầu lên đánh giá thiếu gia nhà mình hỏi mấy câu đầy ngôn ngữ học thuật y khoa.
Cậu đánh mắt nhìn ra xung quanh chắc chắn không có ai ở gần mới nhỏ tiếng :
"Pheromone của cháu gần đây hơi rối loạn."
"Từ lúc cháu phân hóa thành Omega chưa xảy ra trường hợp tương tự nhỉ? Tuyến thể cháu tổn thương nhỉ, theo lý mà nói triệu chứng rối loạn tin tức tố không khoa học cho lắm."
Bác sĩ Trương ôn tồn chú ý đến trọng điểm. Sau đó viết lên giấy chữ gì đó đưa cậu đi rút máu làm xét nghiệm.
Mũi kim đâm vào ngón tay cậu thủng một lỗ nhỏ trên bề mặt da thịt, giọt máu đỏ tươi thấm ra ngoài đau đến mức cậu cau mày rên nhẹ.
Bác sĩ tiến hành kiểm tra nồng độ pheromone trong máu ,in giấy kết quả xét nghiệm gỡ kính mắt:
"Các chỉ số đều bình thường, không có dấu hiệu rối loạn hay mất cân bằng. Bệnh thế nào cậu mô tả cho tôi thử?"
Khương Du đứng thẳng tưng, mím môi đấu tranh nội tâm thành thật tường thuật vấn đề của mình.