Sơ Tình Lưu Niên

Chương 31: Đồi hoa hồng đỏ




Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức kêu reng reng, Khương Du mơ mơ màng màng tỉnh giấc nói "Chẹp" một tiếng.

Cánh tay thon thả trắng kem sữa non mềm duỗi thẳng,gạt tấm chăn mỏng manh với tay tắt báo thức.

Sau đó cậu vác đầu tóc rối bù vểnh xiêu vẹo đi vệ sinh cá nhân rồi thong thả xuống bàn ăn.

"Bạn Diệp thật đảm việc nhà nha, sáng nào cũng dậy sớm hết, biết cả việc bếp núc, tôi ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng từ trên giường lận,Oáp~"

Diệp Ngạn nheo mắt nhìn cục bông xù đáng yêu vẫn còn buồn ngủ, tóc chẳng ra nếp nhăn nhúm xù xì thì phì cười xoa đầu cậu.

Khương Du bĩu môi đáp với vẻ giận dỗi:

"Cậu cười tôi chứ gì, biết không có phép tắc rồi, nhưng tự nhiên dạo này tôi ngủ siêu nhiều, lúc nào mắt cũng nặng trịch rơi vào cơn buồn ngủ, có phải suy nhược cơ thể không?"

Diệp Ngạn hơi đăm chiêu suy nghĩ:

"Có thời gian đặt lịch khám xem."

Cậu chớp chớp chớp mắt, hình như bản thân đã bỏ sót chi tiết nào...



Không phải,bạn Diệp nhà cậu, mới ban nãy vừa cười nhẹ. Sự kiện này thật đáng lưu danh sử sách!

"Cậu, cậu vừa cười đúng không. Là thật nè, không phải mơ,ui."

"Um?"

Diệp Ngạn lắc đầu, đặt tay lên eo cậu nhấc xuống ghế nói:

"Ngồi yên,tôi chỉnh tóc cho cậu, tí nữa chẳng nhẽ cậu muốn mang cái đầu này ra đường?"

"Ừ ha."

Khương Du bị búng trán nóng ran,sắc mặt hồng hào,tim đập nhanh cơ hồ khi đứng gần có thể nghe thấy nhịp tim đang phát ra từ lồng ngực rúng động không ngừng.

Ngón tay hắn luồn qua từng khe kẽ, vuốt ve ngọn tóc, chỉnh trang lọn tóc vương ở ngoài cho vào nếp,bàn tay dịu dàng đong đưa chạm tới từng thớ thịt mát lạnh khiến làn da nhạy cảm của cậu khẽ run lên. Hành vi động chạm vừa ngại ngùng vừa xấu hổ.

Không đúng, mình bị làm sao thế, chỉ là bạn tốt chải tóc giúp thôi đâu cần phải phản ứng thái quá như thế.

Khương Du mặt nặng mày nhẹ thầm trách móc bản thân.

Diệp Ngạn bưng thức ăn đầy bàn, mùi vị thơm ngon kích thích khứu giác và vị giác thèm ăn, cậu không suy nghĩ thêm gì về mấy cảm xúc khác lạ vừa rồi nữa, có lẽ là đói quá nên hạ đường huyết,ăn no sẽ ổn mà.



"Điện thoại cậu kìa."

Diệp Ngạn đột nhiên nói lớn

Khương Du chạy vội ra ngoài, rối rít cảm ơn nhận cuộc điện thoại bấm nghe. Giọng điệu trầm khàn của người đàn ông trung niên chẳng thân thiện bao nhiêu cất lên:

"Du,con có còn coi nhà mình ra gì không? Từ khi học Đại học, thử hỏi xem con đã về nhà được mấy lần,về ngay cho ta!"

"Không về."

Cậu nghe xong câu đầu tiên đã mất hết kiên nhẫn bấy nhiêu đối chọi với người đàn ông bên kia màn hình.

"Con hành xử kiểu gì đấy, nói năng với cha vô phép vô tắc. Ta nói cho con biết, ông nội con

dạo này sức khỏe đi xuống, ngất xỉu từ đêm qua chưa tỉnh phát bệnh đang nằm liệt ở nhà, lần này bệnh tình chuyển biến xấu nghiêm trọng."

Khương Du lặng người cúp máy, từ từ rời khỏi kí túc xá. Cậu đi rất lâu,rất xa, giờ phút này ước gì thời gian ngưng đọng lại, nhất thời cậu chưa thể chấp nhận tin tức vừa rồi. Không để ý lại vô tình dừng chân ở đồi hoa hồng đỏ khi trước,hoa đẹp cũng rất thơm nhưng người có tâm sự liền thấy nó vô vị chẳng vừa mắt.

Diệp Ngạn thấy cậu đột nhiên bỏ đi, tốc độ xốc nảy không có vẻ gì là đang bình thường nhanh chóng đuổi theo,đứng cách đó một đoạn tầm năm mét chậm rãi xem xét tình hình.