Tinh Kiều tháo bớt đồ vướng víu trên người, tay cầm hộp bánh ngọt của tiệm "Get hitched", thấy Khương Du hai mắt sáng trong, mỉm cười hạnh phúc thiếu mỗi nhảy cẫng lên người mình, cậu ôm trán thầm nghĩ bạn thân diễn xuất dở tệ dùng ngón tay viết chữ Alpha lên hộp bánh.
Khương Du nhận được tín hiệu,khôi phục lại dáng vẻ bình thường:
"À,sao cậu đột nhiên về nước rồi?"
Tinh Kiều tương đối giận hờn, chọc mạnh eo Khương Du:
"Cậu không coi tớ là bạn đúng không, nói chuyện điện thoại thế mà tên có đầu óc nhà cậu không nhận ra cái gì khác lạ. Tim tớ đang vỡ vụn trộn thủy tinh,đau lòng lắm,múi giờ hai nước một ngày một đêm giờ đấy tớ gọi cậu cũng chắng nhận ra. Tình bạn hóa ra chỉ đến thế."
Khương Du cúi mặt hối lỗi,bám theo sau lưng Tinh Kiều đi lại xung quanh:
"...Tớ không tốt."
Diệp Ngạn ngậm bơ cau mày lên tiếng:
"Cậu là?"
"Bạn thân trúc mã của Du Du,Tinh Kiều,du học nước ngoài khoa Biên kịch."
Tinh Kiều vẫn không thể vừa mắt người này, liếc từ đầu đến chân lạnh mặt xoay người hầm hừ ngồi xuống mặt sàn lạnh ngắt:
"Ngồi cạnh tớ coi,tha thứ cho cậu."
Khương Du khẽ thở phào, ngồi tệt mông xuống an ủi:
"Tớ nhớ cậu lắm, tớ còn tưởng hết năm nay cậu mới về được."
"Hoàn thành sớm hơn dự kiến với cả có chút việc cần làm ."
Chàng trai đanh mặt, lúc nói lườm Diệp Ngạn cháy mắt tùy ý duồi người đánh giá xung quanh.
Kí túc xá Khương Du khá ấm cúng, thảm nhung trải kín mặt sàn, không có thú cưng, chắc là quy định kí túc xá với cả Khương Du mắc chứng viêm mũi dị ứng lông chó, mèo. Tuy vậy trên kệ đô,cửa số, ghế sofa đâu đâu đều chi chít cây xương rồng và bồn hoa thủy tiên nhỏ xinh thanh mát.
"Chờ tớ hai phút."
Khương Du đứng dậy vào phòng ngủ thay quần áo chỉnh tề đi đến căn bếp loay hoay pha cốc sữa ấm.
Diệp Ngạn không thích cậu Omega trước mặt này lắm, phớt lờ đi về phòng mình.
Tinh Kiều phiền não, trong phòng không lẫn chút pheromone nào, có vẻ người tên Diệp Ngạn tạm gọi dễ sống chung, ít nhất là khác mấy tên Alpha cuồng thả pheromone hỗn độn tứ tung.
Bấy giờ Khương Du bưng ra cốc sữa ấm, tỉ mỉ đặt lên bàn, lấy giấy thấm phần chất lỏng dính ngoài lớp thủy tinh.
Tinh Kiều nhận cốc sữa,cầm lên uống một ngụm,nằm tựa đầu vào sofa gặng hỏi:
"Cậu thích Diệp Ngạn kia thật à?"
Khương Du khó hiểu nhìn chăm chẵm Tinh Kiều gật đầu:
"Ưa, tớ cũng thích cả cậu nữa."
Tinh Kiều nhắm nghiền mắt ngao ngán lắc đầu:
"Ý tớ không phải là tình cảm bạn bè, tớ đang nói tới kiểu yêu đương giữa hai người trưởng thành í."
"Tớ không có suy nghĩ đấy đâu, cậu cũng biết tớ có chính kiến của riêng mình."
Khương Du là người sống rất có nguyên tắc,quan niệm cá nhân về nguyên tắc hàng đầu trong một mối quan hệ tình bạn là sẽ không đi yêu đương bạn thân tốt. Đã nói là bạn thì cả đời chỉ có thể là bạn, không có giả định nếu như.
"Tốt nhất là như thế,mong câu này là thật."
Tinh Kiều nói xong thì điện thoại rung lên, thiếu niên không thèm xem, trực tiếp tắt. Nhưng người gọi cố chấp, cứ liên tục gọi, cậu bực tức ấn nghe xong chửi hết cỡ:
"Anh bị điên à,đã bảo cút đi mà. Đéo hiểu tiếng người à,con mẹ nó tôi không muốn nghe, tôi muốn chia tay."
Nói xong cậu ta ngay lập tức tắt nguồn điện thoại vò đầu bứt tai.
Khương Du nghe rõ ràng từng câu từng chữ, khựng lại lâu sau mới dám hỏi:
"Cậu có người yêu sao không thấy nói gì với tớ ,hai người cãi nhau à?