Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Du xuống sắc nhưng không định không phản ứng hay phớt lờ Thiên Tình. Bản tính Khương Du dễ mềm lòng, sự ga lăng ngấm vào máu não từ khi chưa phân hóa thành Omega bộc phát.
Cậu được cha mẹ dạy dỗ thành Alpha những mười sáu năm, một Omega đáng thương nhu hiền yếu ớt đứng nép mình ở mé cửa lớp,bị vô số người qua lại chỉ trỏ, để ý đánh giá thì thật nhẫn tâm . Thanh danh ít nhiều sẽ đồn đại lời qua tiếng lại.
Khương Du gật đầu, nói nhỏ với Diệp Ngạn:
"Tôi ra ngoài xử lý chút chuyện nhé, cậu học tiếp đi."
Diệp Ngạn im lặng không nói câu nào, nhìn cậu càng ngày càng khuất xa khỏi tầm tay đáy mắt ánh lên tia thất vọng,đau lòng không rõ cảm xúc phủ tán sương mù xám xịt dày đặc. Hiển nhiên không ai để ý thấy vì họ bận hóng chuyện Thiên Tình với học bá Khương Thần ngoài cửa lớp.
Đứng ở cửa lớp, Khương Du mỉm cười xã giao hiền hoà nhàn nhã:
"Thiên Tình? Cậu tìm tớ có chuyện gì à?"
Thiên Tình lại gần, khoảng cách giữa hai người gần nhau thân mật dí sát mặt trước cơ thể, Khương Du hơi khó chịu lùi về đằng sau chừng một mét hơn. Người bình thường thì đã bỏ chạy thật nhanh nhưng Thiên Tình là kẻ lì lợm cứ đứng chết trân không nhúc nhích.
Thiên Tình rũ mi mắt sâu thẳm,mắt nhỏ giọt long lanh như sắp khóc:
"Tớ, tớ biết tin đồn trên mạng không đúng, cậu sẽ không..."
".... Như thế."
Khương Du bị hạt nước long lanh giữ tâm,sốt sắng:
"Ừ? Cậu đừng khóc. Nếu như không còn chuyện gì tớ v..."
Cậu còn chưa nói xong, Thiên Tình cười ngọt ngào như mẩu kẹo bông gòn,vị ngọt đầy màu sắc của phẩm màu hóa chất độc dược giương đôi mắt trong sáng,hồn nhiên cắt ngang nửa câu sau:
"Khương Du, tớ rất thích cậu từ lần đầu tiên gặp cậu,đã rất thích . Cậu muốn tớ thay đổi thế nào cũng được,miễn là cậu thích tớ. Xin cậu,đừng phớt lờ tình cảm của tớ."
Đại não Khương Du tê tái lắc đầu:
"Xin lỗi, tớ không thích cậu."
Thiên Tình không chịu bỏ cuộc:
"Tại sao? Tớ chưa đủ tốt với cậu sao?"
Khương Du nhận ra bản thân chưa từng thực sự từ chối thẳng thừng,vô tình reo rắc mớ dây duyên tơ rối khiến Thiên Tình si tình cuồng loạn. Thà đau một lần rồi chết tâm, giọng điệu kiên định:
"Tớ xin lỗi cậu, cậu rất tốt nhưng tình cảm của cậu tớ không thể nhận. Tớ không phải không biết tình ý của cậu dành cho tớ , tớ cứ tưởng thời gian đủ dài sẽ khiến cậu chết tâm . Tớ nói, tớ thích cậu thì cậu không cần làm gì cả tớ cũng sẽ tới bên cạnh cậu, tớ không thích cậu cậu làm gì cũng vô dụng, vấn đề nằm trên người tớ,xin cậu đừng tự trách."
"Đừng tự làm hại bản thân vì người không xứng đáng như tớ, người như cậu sẽ tìm được nửa kia tốt hơn tớ gấp trăm ngàn lần, thật lòng thật dạ yêu cậu. Tớ là kẻ khốn nạn ."
Cậu mím chặt môi dưới nói lời dối trá như thể tường thuật sự thật:
"Tớ có người trong lòng rồi, cậu thế này tớ rất khó xử."
Thiên Tình dại người ra, không, Khương Du không có tình cảm với ai cả.
Trước nay đều chưa từng có,kể cả nam lẫn nữ.
Hay là Omega lẫn Beta nào, đều chưa từng có.
"Tớ thích Diệp Ngạn.''
Bạn Diệp,xin lỗi cậu trước, tôi mượn tạm danh cậu làm bình phong. Kể từ hôm nay chúng ta sẽ là bạn tốt cả đời.
Đôi mắt Thiên Tình ngấn lệ,mất tự chủ oà khóc nức nở, những giọt nước mắt chảy dài trên gò má tâm tình bi thương thấy rõ.
"Thì ra là thế, cậu đi cùng tớ đến một nơi được không?"
Khương Du,là cậu ép tớ phải đi đến quyết định này!