Diệp Ngạn từ đầu chí cuối buổi liên hoan chưa từng mở miệng nói năng câu nào,nghe thấy lời ong ong bên tai nhìn Hứa Phàm tràn đầy địch ý.
Bạn nữ ngồi cạnh Hứa Phàm nhỏ giọng trách cứ:
"Đừng quên cậu là Alpha đấy, nói năng luyên thuyên Khương Du sẽ không vui, khó khăn lắm cậu ấy mới chịu đi ăn liên hoan cùng lớp."
"Thời đại này còn quan trọng giới tính làm gì,Alpha thì Alpha. Huống hồ gương mặt tuấn mỹ đẹp đến mức yêu dị hút hồn điêu lệ như thế,ai có thể cầm lòng không yêu thích."
Hứa Phàm phản bác , điêu đứng chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt đẹp, lòng buồn rượi,tim cũng đập nhanh hơn. Tưởng như huyết áp đang tăng vọt lên cao.
Đồng tử Diệp Ngạn co lại,khoé mắt loé tia đỏ đen căm uất phẫn nộ liếc Hứa Phàm cháy da đầu.
Bản năng của một Alpha cho hắn biết được,kẻ trước mặt có ý với người hắn thích. Có lẽ chính bản thân hắn cũng chẳng thể nhận ra, ánh mắt chứa Khương Du lộ liễu mấy phần chiếm đoạt tham lam.
Tất cả những dáng vẻ cảm xúc khác nhau ngoài nét lạnh nhạt khô khan hắn muốn chỉ một mình mình được nhìn thấy. Ngay lúc này đây, hắn muốn ôm người đem giấu đến một nơi không ai biết. Người của hắn kẻ nào cũng đừng hòng cướp đi!
Gần trăm con mắt để ý Khương Du thu lại. Quán ăn sinh viên mở đến không quá 22h đêm, Ngọc Kỷ xuống thanh toán, nhắc nhở mọi người về nhà cẩn thận nhanh chóng thuê lái xe đi về.
Về cơ bản, các bạn học trong lớp đều nhanh chóng bắt xe về kí túc xá. Giờ giới nghiêm quy định có mặt trước 22h: 30', quản lý hoặc xá trưởng ký túc xá sẽ tắt điện và đi kiểm tra, khó thoát kiếp nạn.
Diệp Ngạn đỡ Khương Du vào xe, mắng một câu:
"Tửu lượng không tốt còn cố uống. Dễ say, cậu thực sự là Alpha sao?"
Khương Du gắng gượng,nhướng mày cắn môi dưới:
"Tôi không say,tỉnh táo mà."
"Có tên nào đi ăn trộm tự nhận mình là ăn trộm à?"
Hắn đỡ trán dở khóc dở cười. Nếu không có hắn, chắc chắn sẽ có người không có ý tốt nổi tà tâm dã tính bắt đi. Không biết tự bảo vệ mình!
Về đến cổng trường, Diệp Ngạn gọi tài xế riêng ra nhờ mang xe quay lại hầm để. Bản thân thấy Khương Du định tháo dây an toàn đi xuống thì vội vàng lao ra mở cửa xe hộ.
May mắn giờ này kịp tắt điện về phòng , hắn nhận mệnh mang người đi,dìu về tòa ký túc A.
"Tự tắm rửa được không?"
Diệp Ngạn dò hỏi, cậu không trả lời gật đầu vớ một bộ đồ đem vào nhà tắm thay. Tuy có say nhưng đầu óc minh mẫn,chân mềm nhũn tắm vội không quên xịt nước khử.
Hắn cũng không để bụng,đợi cậu tắm xong thì cũng đi vào. Bia này quá nhẹ,hắn không say được.
Đêm đến như cũ ôm người vào lòng,tay cầm điện thoại viết ghi chú gì đó. Kể từ lúc cậu đồng ý cho hắn ở chung,hắn vui điên lên, phóng túng đầy phấn khích.
Chuyện chưa từng tưởng tượng đến đã làm được. Có thể đến gần người mình yêu một chút, càng gần hơn rồi.
Nhưng không biết cậu có đủ chấp nhận hắn được không. Thời gian không chờ đợi bất cứ ai, tình cảm hãy cứ để thời gian trả lời.
.
.
.
Buổi sáng không có tiết, Khương Du thức dậy đau ê ẩm cả người. Diệp Ngạn chạy mất bóng dáng đâu, muốn nói cảm ơn chuyện ngày hôm qua.
Diệp Ngạn từ ngoài đi vào,đại khái ngồi xuống lôi từ túi quần lọ thuốc bôi đục màu:
"Cầm lấy bôi đi."
Cậu ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì:
"Hả?"
"Chân đau,tôi nhìn thấy từ lúc ở quán."
Hắn giải thích,dúi ngay lọ thuốc vào tay cậu.