Cho nên gã đang bị châm chọc đó sao?
Nhất thời Vương Khải hơi ngẩn ra, gã bỗng thấy biểu cảm trên mặt chim sẻ lông vàng hình như đúng với ý mà Nguyên Mộ đã nói thật.
“Anh có muốn ăn lạc không?” Đúng lúc này, Nguyên Mộ xen mồm vào khiến Vương Khải tỉnh lại, thả vào tay Vương Khải một nắm lạc vẫn còn bốc hơi nóng.
Lạc rang không phải là món gì mới mẻ, vào đúng mùa thu hoạch bận rộn như thế này, lúc nhóm Vương Khải tới, thôn dân bày bán dọc đường rất nhiều. Mà trong siêu thị đóng gói đẹp cả về hình thức cũng rất nhiều. Nhưng không hiểu vì sao, số lạc mà Nguyên Mộ rang chín lại có hương vị rất đặc biệt.
Vương Khải nếm thử vài hạt, vẫn là hương vị thường thấy, mà lạc được rang vừa chín lại ngọt và thơm vô cùng.
Bản thân Vương Khải là một người phê bình ẩm thực(1), đã từng ăn không ít sơn hào hải vị. Nhưng dù là như thế cũng không khống chế được càng ăn càng nghiện. Chờ đến lúc phản ứng lại thì lạc trong tay đã hết, mà còn không nhịn được muốn ăn thêm một ít.
“Ăn nhiều sẽ ngang bụng, tôi rang rất nhiều, lúc nào anh đi thì mang theo mà ăn.” Nguyên Mộ đập tay Vương Khải đi, sau đó nói với người phụ trách, “Đến cũng đến rồi, hôm nay ở lại ăn bữa cơm đi!”
Trong khoảng thời gian Vương Khải chọc chim sẻ rồi cùng ăn lạc, người phụ trách đã tranh thủ nói ý định của mình cho Nguyên Mộ nghe. Dù sao người ta đã tự nguyện giúp quảng cáo, Nguyên Mộ cũng tiện giữ người lại, coi như là lời cảm ơn.
Dùng vài ba câu đơn giản hỏi hai người thích ăn gì kiêng ăn gì, Nguyên Mộ dẫn theo ba con vật đi vào phòng bếp.
“Không phải chứ, cậu nấu cơm à?” Người phụ trách sợ hết hồn, Vương Khải cũng hơi kinh ngạc.
Rang lạc là kỹ năng khá đơn giản, ai cũng có thể làm, nhưng nấu cơm lại phức tạp hơn nhiều. Hai người họ vốn cho là Nguyên Mộ mời đầu bếp về, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy hình như Nguyên Mộ đang cầm muôi?
“Chuyện này… Có được không đây!” Không phải gã trông mặt mà bắt hình dong, nhưng Nguyên Mộ vẫn còn quá trẻ, nhan sắc cũng có thừa, gã cứ cảm thấy trông cậu chẳng vương chút mùi khói của nhà bếp. Nhất thời Vương Khải lo lắng không thôi.
Trong lòng người phụ trách cũng bồn chồn, cuối cùng hai người suy nghĩ một chút, đi theo Nguyên Mộ vào bếp xem thử.
Căn bếp của Nguyên Mộ nằm ở nơi thông thoáng nhất trong khu vực, dọn dẹp khá sạch sẽ, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi khói lửa quen thuộc phả vào mặt.
Đồ dùng bếp cũng là những loại thường thấy nhất trong nhà, tuy là ấm áp, nhưng trông không có cảm giác cao sang của mấy đầu bếp.
Cúi đầu nhìn ba cục lông theo chân Nguyên Mộ như hình với bóng, lại phát hiện ánh mắt của chúng nó đều dính lên người Nguyên Mộ. Trong đôi mắt đen nhánh ngập tràn khát vọng, cứ như đang chờ Nguyên Mộ nấu xong bữa cơm ngon cho chúng nó ăn.
Vương Khải giật mình, chụp ít tấm hình.
Người phụ trách cũng không nhịn được mà cười theo.
Nguyên Mộ nuôi hai chim một chó này quá mát tay, khung cảnh này rất giống với mình khi còn bé cứ quấn lấy mẹ đòi đồ ăn ngon vậy.
Trong lúc nhất thời, hai người đều cảm khái chuyện của riêng mình, không ai nói chuyện với nhau. Còn Nguyên Mộ phía bên kia cũng đã bắt đầu nấu cơm.
Mùa thu là thời gian tốt nhất để ăn canh, vừa vặn hôm nay gặp được mớ xương ở tiệm bán thịt, Nguyên Mộ mua một ít, định hầm với củ từ, nấu món canh bổ dưỡng.
Dù sao canh cũng là món thanh đạm, cho nên không thể thiếu được đồ ăn có dầu.
Hôm qua Đại Ny và em trai đã quay về thôn đưa ít chim cút cho Nguyên Mộ, nói là do cô của bọn nó tự tay nuôi, vừa vặn có thể lấy ra nấu.
Nguyên Mộ định làm một mẻ chim cút quay, nhưng cậu không quay hết toàn bộ mà chỉ lấy phần thịt ở ngực.
Nguyên Mộ thành thạo lấy một chiếc dao phay thịt chuyên dùng để nấu cơm, nhanh tay cắt miếng thịt thật gọn ghẽ, ngâm từng miếng vào rượu nấu ăn vị hành và nghệ.
Sau đó đập trứng gà lấy lòng đỏ, bỏ lòng trắng đi. Thịt chim cút ướp xong lăn một lớp bột mì, lại lăn vào lòng đỏ trứng, cuối cùng áo lên một lớp mè.
Mỡ dùng để quay chim cút cũng không phải là dầu đậu nành thông thường, mà là dầu mè. Vừa đổ vào chảo, mùi dầu mè đã tản ra.
“Như vậy sẽ ngấy lắm!” Vương Khải le lưỡi.
“Không đâu.” Nguyên Mộ lắc đầu nói.
Mà bọt dầu đã nổi lên, thả thịt đã xử lý xong xuôi vào chảo dầu, khi chạm vào dầu sôi lập tức phát ra tiếng “Xèo xèo” dễ nghe.
Nguyên liệu chính của dầu mè chính là hạt mè, thịt chim cút có hạt mè bao quanh đã làm mùi thơm tản ra, hương dầu béo ngậy bị trung hòa bớt.
Chờ sau khi vớt ra khỏi nồi, đặt từng miếng thịt lên lá bắp cải đã được cắt tỉa, dùng hai miếng quất vàng là trang trí xong.
“Chíp chíp chíp chíp!” Nhanh lên, tôi muốn ăn thứ này!
Chim sẻ lông vàng đợi không nổi muốn nếm thử một miếng, Nguyên Mộ lại xoa đầu nó ra hiệu cho nó bình tĩnh đừng vội.
“Ở đây đang có khách!” Nguyên Mộ liếc mắt nhìn người phụ trách và Vương Khải đang đứng bên cạnh.
Nhất thời hai người cảm giác ánh mắt nhìn chằm chằm mình của con sẻ lông vàng trở nên không được tốt đẹp cho lắm. Nhưng bọn họ nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi vì sao một con sẻ lại muốn được ăn thịt như vậy, quay đầu nhìn Nguyên Mộ đang tiếp tục nấu cơm.
Hết cách rồi, ai bảo Nguyên Mộ nấu cơm hấp dẫn quá làm gì.
Thịt chim cút bên này vừa được cho vào đĩa, nồi canh xương hầm phía bên kia cũng bắt đầu tỏa hương, tủy xương hòa vào trong canh khiến nó biến thành màu trắng đục.
Nguyên Mộ bỏ củ từ vào, nhất thời mùi của canh càng thêm phong phú. Mà màu canh cũng vì có thêm củ từ mà biến thành màu trắng sữa hấp dẫn.
Người ăn hôm nay đều là nam thanh niên trưởng thành, tất nhiên không thể thiếu món nhiều thịt. Nguyên Mộ suy nghĩ một lát, cuối cùng chuẩn bị nồi dầu sôi làm món mới.
Từng miếng khâu nhục khiến người ta thèm nhỏ dãi, da nổ xốp giòn, phía dưới thịt béo mà không ngấy.
Mà đi vào núi tất nhiên không thể thiếu nấm, mà việc phi hành xào nấm là quan trọng nhất.
Cuối cùng xào thêm một đĩa rau thơm ngát. Lại nấu cho bé Mộc Cận thích ăn cay một đĩa thịt sốt cay, coi như xong bàn cơm.
Người phụ trách và Vương Khải cùng giúp Nguyên Mộ bưng đồ ăn đặt lên bàn. Sau khi từng người ngồi xuống chuẩn bị ăn, Vương Khải không đợi được nữa, nếm một miếng khâu nhục gần mình nhất, sau đó ngồi nghệch ra.
Chất thịt béo mà không ngấy vừa vào miệng đã tan ra. Vị tươi mặn ngon miệng còn mang theo mùi thanh mát của cải Mai(2).
Nhưng đây chỉ là vị của đồ ăn. Thứ làm cho gã rung động nhất không phải là sự hấp dẫn đến từ đầu lưỡi, mà hơn thế nữa là một loại quen thuộc khó nói thành lời.
Tay nghề của Nguyên Mộ thật đáng kinh ngạc, từ cách cậu nấu cơm là có thể thấy. Nhưng cái giỏi của cậu không tinh xảo như mấy đầu bếp ở tiệm cơm kia, mà là mùi vị chữa lành ấm áp trong đó.
Lại như khi gã còn bé sống ở quê, tan học làm bài tập xong lập tức chạy đi chơi với bạn. Đến giờ ăn cơm, bà ngoại sẽ đứng ngoài cửa gọi lớn.
“Về ăn cơm thôi ——”