Cái miệng cô bé vẫn cứ mở ra đóng lại, nói một câu rõ chữ, “Đoàn – tụ – với – nhau – nào…”, giọng nói không khác gì khi còn sống, thế nhưng máu tươi từ thất khiếu lại ào ào chảy ra.
“Á——” Ả đàn bà không nhịn được mà gào lên, cứ như muốn xụi lơ trên đất.
Mà tên đàn ông kia tỉnh táo hơn ả đàn bà một chút, phản ứng đầu tiên của ông ta là chạy ra khỏi bếp. Ả đàn bà nhìn động tác của ông ta cũng nhanh chóng tỉnh táo, cố gắng chạy theo sau chồng, lảo đảo đi ra ngoài.
“Đừng đuổi theo, đừng đuổi theo…” Hai người bọn chúng lẩm bẩm, đến cả đầu cũng không dám quay lại, chỉ lo vừa quay lại sẽ thấy ngay khuôn mặt thê thảm của con gái.
Dù trên phố không có một bóng người, nhưng muốn tránh cũng không được, chạy như cái máy thế cũng không phải cách.
Người chồng đột nhiên nhanh trí, nhớ ra người già đều nói dương khí trên quốc huy là nặng nhất, hai người vọt thẳng vào đồn công an.
Sáu rưỡi sáng, cảnh sát vừa đi tuần tra về, vừa dựng xong xe đạp đã đụng phải hai kẻ hồn vía lên mây.
Cảnh sát: “Xin hỏi ông bà cần tôi giúp gì?”
Người chồng mở miệng muốn nói, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ không nói ra được. Cuối cùng vẫn là ả đàn bà run rẩy nắm lấy tay cảnh sát: “Anh cảnh sát à, anh cứu tôi với.”
“Có quỷ, chúng tôi gặp phải quỷ!”
“Con ăn hại mà chúng tôi bán đi quay về báo thù, nó giết con trai tôi, bây giờ còn muốn giết tôi!”
Ả đàn bà đã sợ hãi tới cùng cực, nói năng lộn xộn không ra gì. Cảnh sát cẩn thận hỏi thăm một lần, chỉ nghe đi nghe lại được mấy câu ấy. Mà chồng bà ta vẫn luôn im lặng.
“Xem ra là đồ thần kinh rồi.” Một viên cảnh sát trực ban khác đi ra, thấy dáng vẻ của ả đàn bà điên điên khùng khùng, đang lo bà ta lén trốn ra khỏi bệnh viện.
Thế nhưng lời của bà ta lại khiến người ta không thể không chú ý. “Bán đồ ăn hại đi”, “Giết con trai”, mấy từ mấu chốt này nghe thôi đã khiến người ta lo lắng.
Dù sao buôn người cũng là tội lớn, đặc biệt là buôn bán trẻ vị thành niên. Hơn nữa từ miệng người đàn bà này có thể thấy, đứa con gái bị bà ta bán đi bây giờ quay về giết người báo thù?
“Cứ đi xem thử đã!” Sau khi viên cảnh sát kia nhờ người trông coi hai vợ chồng ở phòng cảnh sát thì lập tức tới cửa hàng bánh bao của hai vợ chồng kia trên trấn.
Nhưng mà cảnh tượng lại khác hẳn với những gì người đàn bà đã nói. Bởi vì không mở cửa nên toàn bộ cửa hàng đều rất yên tĩnh. Bọn họ đi xung quanh một vòng, căn bản không phát hiện mùi máu tanh sau khi giết người. Vả lại cũng không có bánh bao nhân thịt người nào cả. Nhà bếp sạch sẽ, vừa nhìn là biết chưa nổi lửa nấu cơm.
Về phần đứa con trai bị cô bé giết trong miệng chúng hiện đang ngáy o o trên giường.
Nhưng không phải bọn họ không có chút thu hoạch gì. Trên chiếc bàn đặt trong phòng ngủ của người đàn bà kia, cảnh sát phát hiện một tờ giấy giống như giấy bán thân.
Nội dung đại khái là hai vợ chồng kia đồng ý bán con gái đổi lấy ba ngàn đồng.
“Con gái?” Một trong số những cảnh sát đó lấy di động ra, điều tra hộ khẩu, phát hiện trong sổ hộ khẩu của hai vợ chồng này không có đứa con gái nào.
Tuy rằng đây là trên trấn, nhưng bọn họ cũng biết xung quanh có mấy ngôi làng giấu không ghi tên con gái vào sổ hộ khẩu.
Nếu đúng là như vậy…
Hai vị cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy chỉ e vụ án này không hề nhỏ, lập tức cầm theo đồ quay về.
Mà vào lúc này, ở những nơi khác cũng có bảy, tám đôi vợ chồng khác nhau đến cục cảnh sát địa phương, khai báo giống hệt đôi vợ chồng này.
Bọn chúng luôn miệng nói có quỷ, nhưng chính bọn chúng mới là ác quỷ đẩy con gái ruột của mình vào hố lửa.
Ở một bên khác, trong vùng núi xa xôi hẻo lánh, đám người chuyên đến các khu vực núi buôn bán bé gái cũng không có kết cục tốt.
Rõ ràng lúc chia của đã chia xong, lại đột nhiên tàn sát lẫn nhau, cuối cùng tất cả đều tự trói mình đến cục cảnh sát thành phố gần nhất tự thú.
Cảnh sát trong cục ở thành phố cũng vô cùng khiếp sợ, vừa lập án xong đã hỏi cung ngay. Mà trong quá trình điều tra kia, mười mấy nhà bán con gái cũng nhanh chóng bị cho vào sổ.
Đây là vụ án buôn bán trẻ con lớn nhất trong năm nay, mà số liệu sau khi vụ án bị vạch trần càng khốc liệt đến mức thấy mà giật mình.
Ngày 16 tháng 2 năm xx, bé gái xx bị bán đến thôn bên cạnh, ba ngàn đồng.
Hai tháng sau, bé gái xx bị mua về làm con dâu nuôi từ bé cho một đôi anh em.
Cùng ngày, nhà x và nhà x trao đổi, con gái biến thành sính lễ cưới chị dâu vào nhà.
Những cô bé này, nhỏ nhất là tám tuổi, lớn nhất cũng chỉ mới mười ba mười bốn. Mà những dấu xx này cũng không phải để bảo vệ danh tính, mà bởi vì từ lúc sinh ra cho đến lúc chết, không có ai đặt cho các cô lấy một cái tên.
Về phần hỏi nguyên nhân vì sao các cô bé mới nhỏ như vậy mà đã bán đi, dĩ nhiên là vì tuổi của các cô như vậy là hợp lý nhất. Các cô bé có thể vừa gánh việc nhà nặng nề, vừa nhỏ bé dễ dạy, dễ quản lý.
Quan trọng nhất là, chỉ qua mấy năm nữa là có thể để các cô sinh con.
“Đàn bà ấy mà~ Một khi có con rồi, dù không cam tâm cũng chỉ có thể thật thà mà sống.” Đây là nguyên văn lời của một trong số đám buôn người kia.
Một câu nói thản nhiên như vậy lại khiến người ta phải suy nghĩ thật lâu, bởi vì có thể nói ra những lời này, căn bản không xem các cô bé kia là người nữa!
Những kẻ này đều là súc sinh chân chính!
Vụ án này quả thật quá lớn, mà những kẻ liên quan, một khi bị đưa ra ánh sáng thì lập tức được đẩy lên hot search. Trên mạng đều mắng bọn chúng tàn tạ, không ít bậc cha mẹ có con cái vừa đọc được tin này đã cảm thấy như bị đào nát ruột gan.
“Nhà tôi cũng có một đứa con gái, đừng nói là người làm cha như tôi, đến cả anh trai của con bé cũng chiều chuộng nó hết mức. Mỗi ngày tan ca mệt mỏi, về nhà nghe thấy tiếng ba nũng nịu ngọt ngào của con bé là tôi đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Sao những kẻ này có thể nhẫn tâm như vậy?”
“Còn nhỏ quá! Vẫn còn là trẻ con cơ mà?”
“Làm cha mẹ không cần khảo chứng, súc sinh mà cũng đáng được sinh con đẻ cái à.”
Những lời bình luận như vậy chẳng còn lạ nữa. Mà bởi vì vụ án này, các cấp trên cũng nhanh chóng ra quyết định lập án tới làng, lần đầu tiên cắt cử người bên liên hiệp hội phụ nữ đến tận nơi, tiến hành giáo dục với thôn dân.
Cùng lúc đó, tính nghiêm trọng của việc buôn bán trẻ con cũng được đăng lên báo lần nữa.
Bọn buôn người đáng chết, mà những kẻ làm cha làm mẹ tự tay bán con gái mình đi cũng phải đối diện với họa ngục tù.
Một tuần này, bé Họa Đấu ở cạnh Nguyên Mộ đã được chứng kiến tận mắt. Nhìn Nguyên Mộ dẫn cảnh sát tới nhà trúc mang Đại Ny đi, còn mang hài cốt của mấy đứa bé đi an táng.
Nhìn những người kia nhận tội đền tội, nhìn những người đã từng hại nó ngồi trên ghế bị cáo của tòa án chờ đợi lời tuyên án cuối cùng.
Cũng nhìn Đại Ny và em trai được cô cô trong trấn đưa đi nuôi nấng, giữ đứa anh lòng dạ đen tối ở thôn nhỏ, nhờ trưởng thôn trông giữ.
Càng thấy được, ở bên ngoài núi lớn, những người có lòng tốt đau xót cho các cô, khóc than, bất bình thay họ.
Xưa nay các cô không thật sự bị vứt bỏ, chỉ là chưa gặp được người tốt, đầu thai vào sai nhà, vào phải loại gia đình lòng lang dạ sói như vậy.
Bụi trần rốt cuộc cũng lắng xuống. Lại như Nguyên Mộ nói, tất cả đều có kết cục của riêng mình. Còn những cô bé đã chết đi trước đây nó nằm mơ cũng muốn cứu lấy thì không thể, nhưng mạng của Đại Ny lại là do nó cứu.
Cho nên, phải biết đủ.
Họa Đấu nhẹ nhàng ngậm ống quần Nguyên Mộ, sau đó lùi lại mấy bước, ngồi trước mặt Nguyên Mộ, trịnh trọng quỳ sấp xuống.
“Thưa ngài chấp pháp tôn kính, tôi, Sơn Thần Họa Đấu, nhận tội đền tội.”
Dù những năm tháng sau này bị giam cầm không có điểm dừng, nhưng nó đã cảm thấy đủ rồi.
Tiếc nuối duy nhất là bản thân nó vẫn còn chưa biết chữ. Đáng tiếc làm yêu quái rồi cũng chỉ có thế, chỉ có thể như vậy.
Họa Đấu nhắm mắt lại, chờ Nguyên Mộ mang gông xiềng tới còng nó.