Mãi một lúc lâu sau mới có người lớn giọng lẩm bẩm một câu, “Giải tán, giải tán hết đi, nói hươu nói vượn thôi.”
“Gì mà miếu thần thú, còn quán cơm, không phải chỉ là cái đỉnh núi đối diện thôi sao? Đến cả miếu thờ với quán cơm còn không phân biệt được, các người còn sợ cậu ta làm gì?”
Nam thanh niên có gan lớn nhanh chóng nói hai câu, đúng lúc này trời chưa tối lắm, vẫn còn chút tia nắng sót lại, vì vậy không lạnh như trước.
“Cho nên chỉ là trùng hợp thôi!” Một đám người nói với nhau như vậy, nhanh chóng rời đi.
Dù sao cũng xong rồi, mặt trời cũng sắp lặn, bọn họ phải về nhà trước rồi tính sau.
Ngay cả người mẹ chỉ lo đánh con gái mình cũng cùng đi về. Chỉ là cô gái kia thừa dịp hỗn loạn chuồn ra khỏi vựa lúa, chạy thẳng về hướng ngược lại.
Mà người mẹ của cô bé kia sau khi về nhà mới phát hiện không thấy con gái đâu nữa.
“Cái đồ ăn hại này, chết dí chỗ nào rồi! Cơm cũng không nấu, cả ngày chỉ biết lải nhải học học học. Con gái thì học hành làm gì, về sau còn không phải gả sang nhà khác à, phí cả tiền.”
Bà mẹ đập nồi đập chậu, dáng vẻ chờ con gái mình về sẽ lập tức đánh chết cô bé.
Không ngờ lúc này mà vẫn còn người mắt mù như vậy.
Chỉ thấy một đứa bé nam chạy vào la hét với bà: “Mẹ, Đại Ni đâu rồi! Bảo nó xếp cặp cho con, kết quả nó lại trộm sách con đi rồi đấy?”
”Cái gì?” Nghe thằng bé nói như vậy, đôi mắt của bà lập tức trợn to, “Con ranh chết tiệt kia, một quyển sách đáng vài đồng đấy, coi tao có gi3t ch3t nó không!”
Mà người cha từ đầu tới cuối im lặng không nói gì, khi nghe đến việc sách của con trai bị con gái trộm đi cũng lạnh giọng mắng một câu, “Chờ nó quay về phải đánh gãy tay nó!”
“Đúng vậy!” Đứa con lớn còn châm dầu vào lửa, chỉ có đứa nhỏ nhất vẫn không ngừng nhìn ra cửa, cứ như đang lo vì sao chị mình còn chưa về nhà.
Mặt trời dần khuất núi, một cái bóng trong lúc lơ đãng vọt qua cửa nhà này, để lại một vết chân hình hoa mai trên phần đất trước cửa
********
Chỉ có thể nói hai vợ chồng này quả thật không hề để ý gì tới đứa con gái mới tám, chín tuổi, suốt cả một tối không thấy đâu cũng không thèm tìm, thậm chí đến đêm còn có thể vui vẻ nằm trên giường hú hí chuyện riêng tư.
Đặc biệt là mẹ cô bé, trước khi ngủ còn thì thầm một câu, “Con bé này dã tâm lớn, nếu tôi nói không được chắc phải đưa qua cho mẹ tôi dạy.”
“Thôn bên cạnh có một tên muốn tìm con dâu nuôi từ bé, nếu bán nó đi còn có thể kiếm ít tiền cho con trai cưới vợ.”
“Chuyện đàn bà con gái bà cứ xem đó mà làm. Nhưng tiền sính lễ không thể dưới ba ngàn, dù sao cũng ăn nhiều cơm nhà thế rồi.” Gã đàn ông nói, cũng nhắm mắt lại ngủ mất.
Đêm đó, bà mẹ bỗng nhiên cảm thấy người mình lạnh toát, hệt như có ai đó sờ lên bụng mình vậy.
“Hơn nửa đêm rồi còn hành nhau.” Còn tưởng là cái tay gã đàn ông không thật thà, bà ta đẩy một cái. Thế nhưng đẩy mãi mà không được, bà ta đột nhiên sờ được một thứ lạnh lẽo.
Hình như còn có lông.
Bà theo bản năng xoa xoa, có vẻ như là con gì đó. Lại giơ tay lên, quanh đầu ngón tay là mấy sợi lông đen vừa dài vừa cứng. Trông nó hệt như lông của loài động vật nào đó, cũng giống như tóc trên đầu phụ nữ.
“Gì đấy?” Nhanh chóng ngồi bật dậy, bà ta lập tức thanh tỉnh. Mà bên trong chăn cũng phát ra vài tiếng vang trầm.
“Mẹ ơi~” Hình như có ai đó đang nhẹ nhàng gọi bà, âm thanh non nớt trong veo, là tiếng nói của bé gái.
Người đàn bà cúi đầu, nhờ vào ánh trăng rọi qua cửa sổ, bà ta có thể thấy rõ nơi bụng khuất dưới chăn phồng lên một cục lớn, cứ như có thì đó đang chôn bên trong.
“…” Mồ hôi lạnh thoáng cái làm phần áo sau lưng ướt đẫm, người đàn bà nuốt nước miếng, thế nhưng không dám lật chăn ra.
Nhưng cảm giác lạnh lẽo trên bụng càng lúc càng đậm, lạnh đến mức khiến bà phát run.
Càng lúc càng lạnh, càng lúc càng cóng, hệt như bị ném vào hầm băng giữa trời đông giá rét.
Bà ta muốn mở miệng hét, thế nhưng không phát ra được chút âm thanh nào.
Đột nhiên có một thứ hẹp dài lướt qua bụng bà ta, ướt át còn mang theo chất nhầy, hệt như một cái lưỡi phủ kín nước dãi, người đàn bà chấn động thật mạnh, cái chăn từ trên người rơi xuống.
Một khuôn mặt đen thui chôn ở bên dưới, bởi vì bị quấy nhiễu nên ngẩng đầu, đôi mắt xanh bóng nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt trống rỗng không hề có tiêu cự.
Một mùi hôi thối mang theo mùi tanh của bùn đất ngâm dưới nước xộc thẳng vào mũi.
Đây rõ ràng là yêu quái!
“Cút, cút khỏi tao ngay!” Bà ta muốn rít gào, cái cổ lại bị nghẹn như hỏng mất, chỉ có thể thấp giọng nghẹn ngào.
“Mẹ, sao bà lại không để ý đến tôi?”
Là giọng nói của đứa con gái bị bà ta bỏ rơi, câu hỏi chất vấn đầy bi ai đâm thẳng vào trái tim bà ta. Những câu hỏi sau đó càng khiến bà ta như hỏng mất.
“Vì sao không cho tôi đi học?”
“Vì sao muốn bán tôi?”
“Mỗi ngày tôi đều ở nhà làm việc, em trai cũng do tôi chăm bẵm, tôi bán mạng chưa đủ sao?”
“Kẻ tuyển con dâu nuôi từ bé thôn bên là một thằng ngốc, cả đời tôi sẽ bị phá hủy, không bao giờ có thể sống như người bình thường được nữa, còn phải sinh con cho một thằng ngu.”
“Chỉ ba ngàn đồng đã bán đứt tôi, không phải mẹ là mẹ ruột của tôi sao?”
“Không phải tôi bú sữa của bà lớn lên sao?”
“Không phải tôi gọi bà là mẹ ư?”
Từng câu càng lúc càng sắc bén, càng lúc càng thê thảm.
“…” Người đàn bà run lẩy bẩy, giờ đã sợ hãi tới cùng cực.
Yêu quái kia cũng không mong chờ bà ta sẽ trả lời, trên mặt để lộ một nụ cười quỷ quyệt, “Hoặc là nói, chỉ cần là miếng thịt chui ra từ bụng bà cũng có thể bỏ lên cân đem bán.”
“Bà thiếu tiền như vậy, tôi giúp bà xoay xở một ít được không?” Bàn tay đã sờ lên phần bụng dưới của bà ta.
“A——” Rốt cuộc bà ta cũng gào thành tiếng, đau đớn dữ dội khiến bà ta phải ngồi thẳng lên, mà động tác của bà làm cho gã đàn ông đột nhiên mở mắt, lại nhìn thấy một màn cực kỳ kinh khủng.
Một con chó dữ cao hơn hai mét nằm trên người ả đàn bà, móng vuốt sắc bén cào lên bụng, một giây sau là có thể móc bụng bà ra.
“Yêu quái… Có yêu quái…” Gã đàn ông lắp bắp, dường như đã sợ tè cả ra quần.
Nhưng ông ta sai rồi, đây không phải là yêu quái vì mưu lợi mà hại mạng người, mà là vì bọn họ bỏ rơi con gái nên chắc chắn bị thần phạt.
Cứ như là đã mất hứng thú với ả đàn bà sợ tới choáng váng, yêu quái đi đến bên cạnh gã đàn ông, hơi thở nóng rực phả trên người hắn, thấp giọng nở nụ cười, “Cha à?”
“Hi hi hi, đúng là một tên rác rưởi!”
“Ông biết con gái mình sắp bị bán đúng không? Ông biết con gái mình sắp chết rồi đúng không?”
“Những người cha khác đều che chở cho con gái, chỉ có đồ thối nát như ông lợi dụng con gái để kiếm tiền.”
“Thông tin con dâu nuôi từ bé kia không phải do ông nói cho bà ta biết à?”
“Vờ làm người hiền lành, thực tế là loại người không chuyện xấu gì không làm.”
“Ông cũng xứng làm cha ư!”
“Không, không phải, tôi không có.” Gã đàn ông gào lên từng tiếng phản kháng.
Mà con chó dữ kia không còn muốn nghe ông ta giải thích nữa rồi.