Biểu cảm của Thiên Thịnh quá nghiêm túc, khiến người ta không thể nào làm lơ cậu ta được.
Vương Khải và Lưu Thân đều không lên tiếng. Nguyên Mộ vẫn ngồi ở trước cửa không nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn cậu ta. Ánh chiều tà còn sót lại cứ vậy mà chiếu vào gò má cậu, dịu dàng tới cùng cực.
“Cậu hi vọng có thần không?”
“Tôi…” Thiên Thịnh im lặng một hồi lâu, dần dần đỏ cả mắt, “Tôi không hi vọng là có, bởi vì nếu có, vậy thì quá hoang đường.”
Lại như năm đó, vào lúc cậu ta không biết, người kia đi một bước quỳ một lần, quỳ tất cả thần phật khắp nơi, cuối cùng tốn công vô ích.
Dù sao khi con người bị dồn vào đường cùng thì có làm như thế nào cũng không thể chạy thoát.
Thiên Thịnh lùi về sau một bước, đột nhiên không muốn hỏi tiếp nữa. Mà Đông Tử đi cùng với cậu ta lại không buông tha, “Cậu đi gì mà đi? Mau hỏi cho rõ!”
Vận xui quay thẻ của Thiên Thịnh có thể không chấp nhặt, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì đúng là đáng quan ngại.
Đây mới là quay thẻ trong game, vậy những thứ khác thì sao?
Ví dụ như đi nhảy Bungee(1), dây đột nhiên bị đứt mất. Lái xe qua ngã tư, đèn xanh đèn đỏ hỏng. Còn thang máy đột nhiên rơi nữa.
Thậm chí đi uống rượu tết, bất ngờ bị ngộ độc cồn mà chết cũng chẳng lạ gì, nếu gặp phải mấy thứ này thì phải gọi là quá xui xẻo.
Đông Tử rất sợ Thiên Thịnh cũng đi vào vết xe đổ của những người kia, bởi vì những thứ đó vốn là do xui xẻo, về sau mới thành ra như vậy.
Đông Tử hít sâu một hơi, quay ra chất vấn Nguyên Mộ, “Tốt nhất là anh nên giải thích rõ ràng cho tôi, đừng có ra vẻ thần thần bí bí, bằng không anh có tin tôi tìm người báo cáo anh không?”
“Ồ.” Ý cười nơi khóe môi Nguyên Mộ vẫn không đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh đi mấy phần.
Bé Mộc Cận trong ngực không biết đã nhảy xuống đất từ khi nào, nheo mắt lại, ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
Trong lòng Đông Tử thầm chột dạ, đột nhiên cảm thấy hơi sợ, mồ hôi lạnh chảy xuống dọc thái dương.
“Thôi.” Nguyên Mộ xoa đầu bé Mộc Cận, khép vạt áo đứng lên, “Kẻ có tội không phải đền mạng đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi, cần gì phải hùng hổ dọa người khác như thế.”
Một câu này khiến Đông Tử như bị sét đánh, mà Thiên Thịnh lại đẩy Đông Tử ra, vọt tới trước mặt Nguyên Mộ, “Sao, sao anh lại nói như vậy? Cái gì gọi là kẻ có tội? Cái gì gọi là đền mạng?”
“Không phải cậu ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn ư? Rốt cuộc anh đã biết gì rồi?” Thiên Thịnh kích động, cho nên hỏi mấy câu rất lộn xộn. Trừ cậu ta ra thì không ai hiểu cậu ta đang muốn nói gì.
Nguyên Mộ nâng tay lên xoa đầu Thiên Thịnh, giọng lại dịu dàng hẳn đi.
“Thiên Thịnh, bình tĩnh nào, cậu muốn hỏi tôi điều gì?”
“Tôi…” Thiên Thịnh theo bản năng nắm lấy tay áo Nguyên Mộ rồi ngồi xuống, dùng một tay khác che mặt.
“Tôi muốn hỏi xem, rốt cuộc có phải cậu ấy tự sát không…”
“Năm năm trước, bạn thân nhất của tôi đột nhiên qua đời ngay lúc tôi không ở đó… Mặc dù tôi không gặp được cậu ấy lần cuối, nhưng tôi tin cậu ấy sẽ không tự sát.”
“Dù gặp phải chuyện gì, cậu, cậu ấy đều sẽ sống.”
Thiên Thịnh nói, đôi mắt dần nhòe đi, mà bí mật bị phủ bụi trong lòng cậu ta cũng dần bị vạch trần.
Mùa hè năm năm trước, Thiên Thịnh vừa mới vào cấp ba. Lúc này ba mẹ Thiên Thịnh đã lập nghiệp, còn trong trường cấp ba kia, Thiên Thịnh cũng được xem như là nhân vật nổi tiếng thuộc hàng cao phú soái.
“Thẩm Thư là bạn cùng bàn của tôi hồi đó, cũng là bạn thân nhất của tôi, vừa vào cấp ba đã quen nhau.”
“Cậu ấy là một người… vô cùng trầm tính. Nhưng tôi rất thích cậu ấy, cứ như đã hợp nhau sẵn vậy.”
Đều là học sinh giỏi, nhưng Thiên Thịnh lại nổi bật xuất chúng, vẻ ngoài của Thẩm Thư lại thiên về bình thường, cùng lắm cũng chỉ được tính là thanh tú. Vóc người thấp bé, tính cách nhu nhược, đã thế còn thuộc dạng gia đình nghèo khó.
Với hoàn cảnh như vậy, trong quá trình đi học rất dễ trở thành nạn nhân của bạo lực học đường. Nhưng Thẩm Thư rất may mắn, bởi vì cậu vừa vào trường đã trở thành bạn thân của Thiên Thịnh, được Thiên Thịnh bao bọc kỹ càng.
“Suốt năm lớp mười bọn tôi đều như hình với bóng. Nào ngờ vừa mới khai giảng lên lớp mười một xong, tôi phải rời đi một tuần vì tham gia thi đấu. Chờ đến lúc quay về, Thẩm Thư đã không còn nữa.”
Thiên Thịnh nắm lấy ống tay áo Nguyên Mộ, xương ngón tay vì siết lại mà trắng bệch, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở.
“Tôi mà nói chắc anh sẽ không tin, khuya hôm đó Thẩm Thư nhảy từ trên tầng ba xuống, cột cờ đâm xuyên cơ thể, mất máu quá nhiều nên chết.”
“Cậu ấy đã giãy dụa trên đó cả một đêm.”
“Những người trong trường đều nói là vì sợ tội.”
“Nhưng cậu ấy thì sợ tội cái mẹ gì? Không phải chỉ là bất cẩn làm ngã giá đỡ tiêu bản thôi ư?”
“Hơn nữa trong điện thoại, chính cậu ấy đã nói với tôi rằng không phải do cậu ấy làm. Nhưng dù tôi tin, người khác cũng không tin, có người còn nói, vì Thẩm Thư nghèo nên mới muốn trộm đồ đi bán.”
“Khi đó trong trường có rất nhiều lời đồn, sau đó mọi người đều nghi thần nghi quỷ, Đông Tử nói, bọn họ nghi ngờ quỹ lớp bị mất thật lâu trước kia cũng là do cậu ấy.”
“Thẩm Thư khá nhạy cảm, trong cuộc gọi cuối cùng, cậu ấy nói mình chịu không nổi. Nhưng tôi đã nói, đã nói tôi sẽ về ngay…”
“Tôi bảo cậu ấy đừng sợ.”
Lúc đó Thiên Thịnh đã từ bỏ trận chung kết, ngồi xe suốt đêm quay về tỉnh, mãi tới tận tờ mờ sáng cậu ta mới tới trường học. Nhưng vừa vào trường đã thấy đám học sinh nhốn nháo, còn có cảnh sát đang cầm bảng điều tra và bậc thang.
Còn Thẩm Thư mà cậu ta luôn mong nhớ đang nằm treo trên đỉnh cột cờ cách đó không xa, mùi máu tanh thổi qua khiến Thiên Thịnh nhịn không được mà nôn mửa.
“Thẩm Thư chết quá thảm, đến tận cuối cùng vẫn không thể nhắm mắt. Ban đầu cảnh sát cũng đi theo hướng bị giết, nhưng cuối cùng lại phán định là tự sát.”
“Nhưng tôi không tin! Chúng tôi đã hẹn chờ tôi quay về sẽ xử lý giúp cậu ấy. Tiền thiệt hại tôi sẽ đền thay, sau đó chờ cậu ấy vang danh rồi sẽ quay về trả cho tôi.”
“Tôi đã đi rất nhanh, chỉ có mấy tiếng đồng hồ…”
Nước mắt của Thiên Thịnh không kiềm lại được mà chảy xuống, cậu ta run tay mở di động đặt vào tay Nguyên Mộ, “Anh xem đi, với người như cậu ấy, bình thường bị thương một chút thôi đã kêu đau cả buổi trời, vừa lùn vừa nhát gan, yếu ớt tới đáng thương, cho dù cậu ấy có muốn tự sát cũng sẽ không dùng cách như thế.”
“Nhưng cảnh sát lại không tìm được điểm đáng ngờ, cuối cùng chỉ có thể kết án tự sát.”