Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả

Chương 99: Chúng ta ly hôn rồi




Thẩm Vân Hạ định ra sân bay tiễn Đặng Tư Thành thì hay tin mẹ bị ốm, cô phải về đó chăm sóc. Kết quả khi Thẩm Vân Hạ tới nơi, máy bay đã cất cánh, cô ủ rũ đi về.

“Xem ra… mình lại thất hứa nữa rồi.”

Lúc trước, khi Đặng Tư Thành ngỏ lời muốn chăm sóc mẹ con cô, Thẩm Vân Hạ từ chối vì vẫn còn là vợ chồng với Sở Mộ Bạch, dù cô cũng thích anh. Bây giờ Thẩm Vân Hạ hứa sẽ ra tiễn anh đi nước ngoài nhưng cuối cùng lại thất hứa. Hết lần này đến lần khác, cô đều khiến anh phải hụt hẫng.

Thẩm Vân Hạ không biết lý do vì sao Đặng Tư Thành lại ra nước ngoài định cư. Quyết định này của anh vô cùng đột ngột với cô, có nhiều dịp muốn hỏi nhưng lại toàn bỏ lỡ. Thành ra hai người họ phải xa nhau.

Cảnh tượng tối hôm đó, Đặng Tư Thành đã nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Sau khi suy nghĩ kỹ, anh quyết định buông tay, không mơ tưởng tới nữa. Sở Mộ Bạch đã hối hận, cũng chấp nhận thay đổi, có lẽ cuộc sống của Thẩm Vân Hạ sẽ tốt hơn trước. Nhưng mà Đặng Tư Thành lại không trực tiếp hỏi cô, để mọi chuyện cứ thế diễn ra theo cách mà không ai mong muốn.

***

Đúng như những gì Sở Mộ Bạch đã từng hứa với Thẩm Vân Hạ, hôm nay họ chính thức ly hôn. Khi gặp nhau ở Tòa để nghe quyết định, Sở Mộ Bạch dường như né tránh ánh mắt của Thẩm Vân Hạ, không dám đối diện với cô. Anh sợ. Sợ người con gái mình yêu sẽ nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của bản thân, đó là điều anh không hề mong muốn, cố gắng giữ lại chút lòng tự trọng chính bản thân mình.

Ra khỏi Tòa án, Thẩm Vân Hạ gọi Sở Mộ Bạch bởi cô muốn nói với anh vài lời cuối cùng:

“Sở Mộ Bạch!”

Định bước lên xe, Sở Mộ Bạch nghe Thẩm Vân Hạ gọi nên quay lại, cố gắng trưng ra một nụ cười. Lúc này, hai người họ đứng đối diện với nhau, ở một vị trí khác.

“Vân Hạ!”

“Cảm ơn anh đã đồng ý với yêu cầu này của em. Thật sự…”

“Đáng lý ra anh nên làm chuyện từ này từ lâu rồi mới phải. Thời gian qua anh…”

Sở Mộ Bạch còn chưa nói hết câu, Thẩm Vân Hạ đã lên tiếng: “Chuyện qua rồi thì hãy để nó qua đi. Em hy vọng rằng chúng ta sẽ có một cuộc sống mà mình mong muốn.”

“Anh cũng hy vọng vậy. Chúc em… hạnh phúc nhé!”

Thẩm Vân Hạ gật đầu.

“Anh có thể tới thăm con bất cứ lúc nào. Cuối tuần cũng có thể đón bọn chúng về bên đó chơi với bố mẹ.”

“Anh biết rồi.”

Hai người họ chia tay trước cửa Tòa án, mỗi người đi về một hướng khác nhau. Sau bao nhiêu phong ba bão tố của cuộc đời, cuối cùng Thẩm Vân Hạ cũng được giải thoát. Điều may mắn nhất là hai người họ ly hôn trong hòa bình, vẫn có thể làm bạn để cùng chăm sóc hai đứa nhỏ.

Ly hôn với Thẩm Vân Hạ xong, Sở Mộ Bạch về nhà, nhốt mình ở trong phòng. Lúc này, anh thấy lòng mình trống trãi, không sao lấp đầy được. Nhìn ở đâu, Sở Mộ Bạch cũng đều thấy bóng dáng của Thẩm Vân Hạ. Tiếc thay, đó lại là những kỷ niệm không mấy tốt đẹp.

Sau khi ly hôn với Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ không còn nghĩ tới anh nữa. Được giải phóng, cô tự do làm những gì mà mình muốn. Thỉnh thoảng, hai người họ lại đi chơi chung với nhau, cốt là để Tiểu Thành và Tiểu Nặc có được đầy đủ tình yêu thương của bố mẹ.

Không quên được Thẩm Vân Hạ, mỗi ngày Sở Mộ Bạch đều lén lút chạy xe tới trước cửa nhà cô, nhìn vào bên trong một lúc rồi rời đi. Sở Mộ Bạch biết hành động của mình là ngu ngốc nhưng lại chẳng thể khống chế nỗi tình cảm của bản thân. Mất đi rồi, anh mới nhận ra Thẩm Vân Hạ quan trọng với mình đến thế.

“Hình như là…”

Có một lần, Sở Mộ Bạch suýt chút nữa bị Thẩm Vân Hạ bắt gặp. May sao anh cúi đầu xuống thấp rồi lái xe rời đi, không để cô nhìn thấy mình. Có lẽ, khi đã ly hôn rồi, con người ta mới hiểu được những ngày tháng bên nhau hạnh phúc đến nhường nào. Hôn nhân có thể không vui vẻ như lúc mới yêu nhưng nó là khoảng thời gian đong đầy cảm xúc nhất: vui có, buồn có, đau khổ lẫn nghen tuông, mệt mỏi, không thiếu thứ gì.

Đặng Tư Thành đã ra nước ngoài được một thời gian, cuộc sống vô cùng bình lặng. Nhưng mỗi khi đêm về, trong tâm trí anh lại toàn hình bóng của Thẩm Vân Hạ. Anh đã yêu cô một cách say đắm, thầm lặng mà không cần báo đáp. Ở bên này, Thẩm Vân Hạ cũng hay nghĩ tới anh.

“Không biết… anh ấy bây giờ sống có tốt không?”

Trước khi đi ngủ, cô vẫn âm thầm vào trang facebook cá nhân của anh để xem Đặng Tư Thành cập nhật cuộc sống riêng tư của mình ở trời Tây. Tuy anh cũng đăng ảnh cười nhưng Thẩm Vân Hạ cảm nhận được, sâu trong đôi mắt của Đặng Tư Thành ẩn giấu một nỗi niềm nào đó không gọi thành tên.

Thở dài một hơi, Thẩm Vân Hạ tắt điện đi ngủ. Nằm trên giường, cô nhớ lại lần gặp gỡ cuối cùng của họ. Giá như ngày đó cô dùng hết dũng khí bản thân để nói một câu cần anh, có lẽ bây giờ họ đã ở bên nhau.