Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả

Chương 9: Thỏa hiệp tạm thời




Thẩm Vân Hạ biết Sở Mộ Bạch lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng dù là một hy vọng nhỏ nhoi, cô cũng phải cố mà bấu víu. Cô quỳ hẳn xuống đất, ngẩng mặt cầu xin anh:

“Xin anh rủ lòng thương, đừng chia cắt mẹ con tôi. Tôi đã đánh đổi cả mạng sống này để sinh ra chúng nó.”

Sở Mộ Bạch thở dài một hơi, cảm thấy phiền phức không thôi. Một ả đàn bà dơ bẩn, dùng thủ đoạn để được gả vào hào môn, hưởng thụ vinh hoa phú quý như Thẩm Vân Hạ còn chưa biết đủ hay sao? Cô ở đây khóc lóc thảm thiết như vậy, anh vô cùng mất kiên nhẫn.

Thế nhưng những lời Thẩm Vân Hạ nói cũng khiến Sở Mộ Bạch có suy nghĩ khác. Tuy rằng anh chán ghét và ghê tởm cô, nhưng con của anh đích thực đã sống cùng mẹ chúng suốt bốn năm qua. Hơn nữa, sự thật đúng như lời Thẩm Vân Hạ nói, anh chưa làm tròn bổn phận của người làm cha, đi biền biệt suốt bốn năm không hề đoái hoài đến lũ trẻ.

Trong lòng Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ chẳng qua chỉ là một ả đàn bà bần tiện, hèn kém, không từ thủ đoạn để mang thai và sinh con, ràng buộc cuộc đời anh bằng một cuộc hôn nhân vô nghĩa, hơn nữa hiện giờ còn vô cùng nông cạn, ngu dốt. Anh hoàn toàn không muốn giao con của mình cho một người đàn bà như vậy nuôi nấng. Thế nhưng, tạm thời, con của anh không thể không có mẹ chăm sóc. Rời xa mẹ, chúng nó liệu có hạnh phúc hay không?

Nghĩ như vậy, Sở Mộ Bạch liền thở dài một hơi, rũ mi mắt nhìn Thẩm Vân Hạ đang khổ sở quỳ dưới đất rồi nói:

“Cô đừng suy nghĩ thiển cận như vậy. Tôi muốn đưa hai đứa trẻ đi chỉ vì muốn chúng nó có môi trường sống tốt hơn, được học ở những ngôi trường nổi tiếng, có điều kiện phát triển toàn diện. Cô nghĩ xem, một người đàn bà nghèo hèn như cô làm sao nuôi nổi chúng nó?”

Thẩm Vân Hạ cũng biết tình hình tài chính của mình thua kém rất nhiều so với Sở Mộ Bạch và nhà họ Sở, nhưng nếu buộc cô phải rời ra hai đứa con mình rứt ruột sinh ra, cô thực sự không thể chấp nhận được.

“Tôi xin anh, cho dù là vậy, tôi cũng không thể rời ra con tôi được!”

“Ngu xuẩn, nông cạn!” Sở Mộ Bạch không tiếc lời mắng mỏ, mặc cho Thẩm Vân Hạ đã xuống nước cầu xin.

Thẩm Vân Hạ vô cùng đau đớn. Cô mở to mắt nhìn Sở Mộ Bạch, đôi mắt thẫn thờ, chua xót xen lẫn tuyệt vọng. Ngay lúc cô đang muốn tiếp tục cầu xin Sở Mộ Bạch thì cánh cửa thang máy mở ra, n Hiểu Cầm nắm tay hai đứa trẻ, dẫn chúng ra ngoài.

Nhìn thấy mẹ, hai đứa bé vô cùng vui vẻ, chúng bổ nhào vào trong lòng Thẩm Vân Hạ, còn tíu tít kể lể với mẹ:

“Mẹ ơi hôm nay bà nội và bố dẫn chúng con đi chơi thảo cầm viên, đi khu giải trí, bố còn mua rất nhiều đồ chơi đẹp!”

Thẩm Vân Hạ gật gật đầu, hôn lên má hai con, rồi vội vã quệt đi nước mắt đang giàn giụa trên khuôn mặt mình. Bộ dạng vừa khóc vừa cười của cô trông vừa đáng thương lại vừa thảm hại.

Thẩm Vân Hạ không ngừng siết chặt vòng tay, ôm lấy hai đứa trẻ vào lòng, một chút cũng không nỡ buông ra. Cô sợ rằng chỉ cần cô lơ là phòng bị, Sở Mộ Bạch sẽ cướp hai đứa con của cô đi. Khi đó, có lẽ cô sẽ đau đớn hơn cả việc mất đi sinh mạng mỏng manh này.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình, n Hiểu Cầm lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, bà quay sang nhìn Sở Mộ Bạch, nhíu mày nói:

“Mộ Bạch, sao con vừa về nước đã cãi nhau với vợ con rồi? Không được ức hiếp Vân Hạ, dù sao nó cũng là vợ con, là mẹ của hai đứa nhỏ.”

Sở Mộ Bạch thở dài một hơi, không nghĩ đến trong vòng bốn năm qua, Thẩm Vân Hạ lại có thể lấy lòng mẹ anh nhanh như vậy. Quả nhiên là một người phụ nữ tâm cơ, thủ đoạn và chuyên nịnh hót.

Sở Mộ Bạch không muốn cãi nhau với mẹ nên quay sang nói chuyện với con trai:

“Ngoan nào, có thích đồ chơi bố mua cho không?”

Hai đứa trẻ nhìn thấy bố tươi cười với mình, liền định nhào sang ôm Sở Mộ Bạch, miệng líu lo nói “thích”, hệt như hai chú chim non ngây thơ, đơn thuần.

Nhìn thấy hai cậu con trai hoạt bát đáng yêu, ngũ quan trên khuôn mặt lại có nét giống mình, Sở Mộ Bạch mỉm cười ấm áp. Bốn năm qua, anh đi biền biệt, chưa hề nghĩ đến cảm giác làm cha sẽ như thế nào. Sở Mộ Bạch lúc này mới chân chính hiểu ra rằng, được làm cha thực sự là điều tuyệt vời nhất.

Thấy hai đứa nhỏ đang định nhào vào lòng bố, Thẩm Vân Hạ vội ôm chặt hai đứa con, vòng tay xiết lấy thân hình bé bỏng, nhất quyết không cho Sở Mộ Bạch có cơ hội đến gần. Cô giống hệt như gà mẹ đang bảo vệ đàn con, khiến hai đứa nhỏ giãy giụa một lúc cũng không thể tiến đến gần bố của chúng. Chúng đành bất lực từ bỏ, chỉ mỉm cười với Sở Mộ Bạch.

Sở Mộ Bạch liếc mắt nhìn Thẩm Vân Hạ một cái, đáy mắt toàn bộ đều là chán ghét và khinh bỉ cùng cực. Anh quay sang nói chuyện với con:

“Các con ở nhà ngoan nhé, mai bố sẽ đến thăm các con.”

Nói rồi, anh đỡ tay mẹ mình, xoay người rời đi.