Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả

Chương 47: Cái tát này dành cho anh




Trên đường về nhà, Sở Mộ Bạch cứ nhớ mãi tới ánh mắt uất hận của Thẩm Vân Hạ. Tối hôm qua, khi thấy cô xù lông lên bảo vệ hai đứa con, anh thật sự cảm thấy áy náy. Rõ ràng là bố nhưng lại không bảo vệ được những đứa con ngay trong chính ngôi nhà của mình. Thật là…

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Sở Mộ Bạch không trở lại công ty như lời anh nói mà kêu tài xế đưa về biệt thự nhà họ Sở. Vừa bước qua bậc cửa, anh đã thấy Thẩm Vân Hạ thay một chiếc váy mới, dắt tay hai đứa nhỏ đi ra.

Trước mặt anh, Thẩm Vân Hạ dường như đã lột xác hoàn toàn. Không còn gương mặt bầu bĩnh, thân hình thô kệch, ăn mặc diêm dúa như trước, Thẩm Vân Hạ bây giờ đã có vóc dáng thon gọn, biết trang điểm và ăn mặc có gu hơn trước, nhìn một cái là không muốn rời mắt. Thật sự rất là cuốn hút, anh thầm nhận xét. Tuy vậy, đối diện với Thẩm Vân Hạ, thái độ của anh vẫn lạnh lùng như trước:

“Cô muốn đi đâu? Tại sao lại mang theo hai đứa nhỏ?” Sở Mộ Bạch cản đường, không cho cô đi ra ngoài.

Thẩm Vân Hạ không biết từ lúc nào anh ta lại quan tâm đến mẹ con cô như thế. Từ lúc cô và hai đứa nhỏ xuất hiện, đối với Sở Mộ Bạch, sự góp mặt của họ trong biệt thự nhà họ Sở không đáng để lưu tâm. Do đó, Thẩm Vân Hạ không đoái hoài gì đến Sở Mộ Bạch, khinh thường đáp:

“Không liên quan tới anh.”

Thẩm Vân Hạ nắm chặt tay hai đứa nhỏ, lách người sang chỗ khác để đi ra phía cửa nhưng Sở Mộ Bạch không có ý định nhượng bộ, bắt đầu kiếm chuyện với cô: “Ăn mặc đẹp, trang điểm kỹ càng, cô muốn đi gặp người tình trong mộng của mình đấy à?”

“Anh đừng có gán ghép mấy chuyện không đâu lên người tôi. Tôi không rảnh để làm bản tường trình đâu.”

“Đừng vờ vịt nữa. Bình thường thấy cô ăn mặc luộm thuộm lắm mà, sao hôm nay lại gọn gàng thế kia. Đừng hòng qua mặt tôi, cô đi gặp cái gã Đặng Tư Thành kia chứ gì?”

Thay vì những câu hỏi bình thường như lúc đầu, hai người họ lại bắt đầu lớn tiếng. Không muốn để hai đứa nhỏ buồn, Thẩm Vân Hạ cúi xuống nói với Tiểu Thành, Tiêu Nặc: “Hai đứa ra sân chơi đi. Chút nữa mẹ ra.”

“Dạ!”

Tiểu Thành hiểu chuyện, dắt tay em đi ra sân. Lúc này, Thẩm Vân Hạ quay sang nói với Sở Mộ Bạch: “Có một chuyện anh nói đi nói lại không chán sao? Hình như hôm nay anh rảnh lắm thì phải, sao không tới bệnh viện mà chăm sóc cho cô ta đi.”

“Đi đâu là chuyện của tôi, không cần cô hướng dẫn cho.”

Thẩm Vân Hạ nhếch mép cười, đứng trước mặt anh mà bảo: “Anh không cho người khác kiểm soát mình nhưng lại muốn kiểm soát người khác. Ở đâu ra đạo lý đó chứ?”

Sở Mộ Bạch cầm lấy cổ tay Thẩm Vân Hạ, mạnh bạo kéo cô lại gần, trừng mắt nói: “Cô đã là thiếu phu nhân nhà họ Sở, đương nhiên phải nghe theo sự sắp đặt của tôi. Chẳng lẽ… cô nghĩ mình đang ở nhà sao?”

Cố gắng dùng hết sức thoát ra khỏi sự khống chế của Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ nhìn chòng chọc vào đôi mắt đen của hắn, một lần nữa khẳng định: “Tôi là vợ anh chứ không phải người hầu, không có nghĩa vụ phải răm rắp nghe lời. Với lại, tôi đi đâu, gặp ai thì cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống phu thê của anh. Vậy thì… để ý làm gì?”

“Cô đúng là loại đàn bà không biết xấu hổ. Đã leo lên giường tôi rồi còn đi mồi chài người đàn ông khác. Thẩm Vân Hạ, cô có biết ba chữ ‘vô liêm sỉ’ viết như thế nào không? Hay là cô lẳng lơ gọi mời quen rồi, quên mất mình là phụ nữ đã có gia đình?”

Sở Mộ Bạch cứ thế mà nhục mạ Thẩm Vân Hạ. Nhìn thấy cô chưng diện đi gặp người đàn ông khác ở bên ngoài, anh không sao nuốt trôi cục tức này. Rõ ràng anh đang muốn quan tâm họ, vậy mà Thẩm Vân Hạ lại không biết trân trọng, còn chống đối anh. Được lắm, anh không đồng ý, để xem nhà này ai dám mở cửa cho cô đi.

“Anh…” Thẩm Vân Hạ cắn chặt răng, đôi mắt vằn lên những tia đỏ dán vào người anh.

“Tôi thì sao? Hai đứa nhỏ là con của tôi, tôi không cho phép cô đưa chúng đi gặp người đàn ông khác. Thẩm Vân Hạ, không lẽ cô định để bọn nó nhận người khác là bố cô mới vừa lòng sao?”

“Bốp!”

Không nhịn được nữa, Thẩm Vân Hạ thẳng tay tặng cho anh một bạt tai. Cái tát này là hành động mà cô muốn cảnh tỉnh Sở Mộ Bạch xem lại lời nói của mình. Quả thật, nếu không vì đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô đã cứ thế mà ôm hai đứa con bốc hơi khỏi trái đất này rồi.

“Sở Mộ Bạch, anh nói thế mà nghe được à? Anh không biết tôi đưa con đi đâu chơi thì đừng có đặt điều vu khống. Thử nghĩ mà xem, nếu hai đứa nhỏ nghe được lời anh nói, chúng sẽ tổn thương đến mức nào anh có hiểu không?”

“…”

Không dừng lại ở đó, cô ứa nước mắt nói: “Anh suốt ngày lo công việc, thời gian rảnh thì chăm sóc cho mẹ con của cô ta. Có bao giờ anh nghĩ hai đứa nhỏ cũng cần được bố yêu thương, trò chuyện không?”

Cái tát của Thẩm Vân Hạ khiến Sở Mộ Bạch ngây người, đứng yên bất động.