Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả

Chương 37: Đồng minh




Vừa hay, Joyce đi tới bên ngoài nhà vệ sinh liền nghe thấy có người nhắc đến tên mình. Ghé mắt vào trong, Joyce thấy một cô gái đang đứng trước gương, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Nhìn bộ dạng của cô ta, hẳn là người mới vào công ty chưa bao lâu, lại mang theo si tâm vọng tưởng về người đàn ông của cô, thật không biết trời cao đất dày là gì.

“Lại thêm một kẻ ngu ngốc.”

Joyce xoay người bước đi, rút điện thoại ra gọi người dạy cho Ngô Thần Thần một bài học. Ngày hôm đó, sau khi làm xong việc ở tập đoàn Sở thị, Ngô Thần Thần ra về với nét mặt rạng rỡ. Cứ nghĩ tới việc được lên giường cùng với Sở Mộ Bạch, trong lòng cô ta trần đầy sự phấn khích.

“Sẽ rất nhanh thôi!” – Ngô Thần Thần tin là như vậy.

Lúc Ngô Thần Thần ra khỏi công ty của Sở Mộ Bạch đã hơn 6 giờ, bóng tối bủa vây lấy con đường dài. Trong lúc cô ta tiến tới bãi giữ xe, một nhóm người đã tóm lấy Ngô Thần Thần rồi kéo vào bên cầu thang bộ, trực tiếp đứng ra thay Joyce dạy dỗ.

“Mấy người là ai? Buông tôi ra!”

Ngô Thần Thần lên tiếng phản kháng. Tuy nhiên, với sức lực của một người con gái, cô ta không thể chống lại hai người đàn ông lực lưỡng.

“Mới vào công ty đã âm mưu trèo cao. Cô có biết hai chữ ‘liêm sỉ’ viết như thế nào không?”

Một người trong số họ mở lời, Ngô Thần Thần thấy lạnh cả sống lưng. Chuyện bản thân thích Sở Mộ Bạch thì cô chưa từng nói cho ai biết, tại sao họ lại phát giác được? Không lẽ… đã có người để ý tới nhất cử nhất động của cô sao?

Thấy gương mặt hoang mang của Ngô Thần Thần, một tên râu ria lổm chổm nói: “Trước khi xử lý cô, chúng tôi sẽ cho cô một ân huệ cuối cùng. Đó là… được biết lý do vì sao mình bị đưa tới đây.”

Gã vừa dứt lời, Joyce đã đẩy cửa bước vào, gương mặt vô cùng tự đắc:

“Cô là Ngô Thần Thần nhỉ? Mới tốt nghiệp lớp tại chức, thông qua mối quan hệ mà được nhận vào đây làm nhưng dường như cô không biết thân biết phận thì phải. Ngay cả người đàn ông của tôi cô cũng muốn cướp, ngu ngốc không khác gì Thẩm Vân Hạ.”

Gặp Joyce, Ngô Thần Thần chột dạ. Những thông tin về cô Joyce đều đã nắm rõ trong lòng bàn tay, chuyện cô bị xử lý chỉ còn là vấn đề thời gian. Tuy nhiên, nghe Joyce nhắc đến Thẩm Vân Hạ, Ngô Thần Thần đã nghĩ ra cách để mình thoát thân.

“Cô cũng biết Thẩm Vân Hạ sao? Người phụ nữ đó thật đáng chết, tôi căm hận cô ta. Nếu không phải vì sự xuất hiện của cô ta, tôi đâu có chật vật tìm chỗ làm như bây giờ.”

Dù đang diễn kịch cho Joyce xem nhưng những lời Ngô Thần Thần nói đều là suy nghĩ trong lòng cô ta. Mỗi khi Thẩm Vân Hạ xuất hiện, cảm giác chán ghét của Ngô Thần Thần lại trỗi dậy, hận không thể một dao giết chết người phụ nữ ấy.

“Hóa ra cô cũng giống tôi, đều hận Thẩm Vân Hạ.” Joyce cười khẩy, mắt sáng lên vì tìm được người có cùng chung suy nghĩ với mình. Thấy cơn giận của Joyce đã vơi, Ngô Thần Thần đề nghị:

“Chúng ta đều có chung một mục tiêu, vậy tại sao không cùng hợp tác để loại bỏ Thẩm Vân Hạ đi? Thật ra tôi không hứng thú với Sở Mộ Bạch, điều môi muốn là cô ta đau khổ cho tới chết.”

Hai mắt sáng lên, nụ cười man rợ của Ngô Thần Thần khiến Joyce tin vào lời cô ta nói. Từ trong thâm tâm mình, Joyce nghĩ thay vì mình ra tay, có kẻ giúp cô diệt trừ Thẩm Vân Hạ chẳng phải tốt hơn sao? Thấy lời đề nghị của Ngô Thần Thần có lý, Joyce ra hiệu cho nhóm người kia thả cô ta ra.

Sau khi hóa thù thành bạn, Ngô Thần Thần nhận nhiệm vụ theo dõi Thẩm Vân Hạ. Nằm ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sức khỏe của Thẩm Vân Hạ đã tốt hơn, cô đến chỗ Đặng Tư Thành giới thiệu để làm việc. Là một nơi làm việc ý tưởng, mọi thứ đều phù hợp với cô nên Thẩm Vân Hạ vô cùng biết ơn Đặng Tư Thành. Do đó, sau khi tan làm, cô gọi điện mời Đặng Tư Thành đi ăn cơm, xem như trả ơn.

“Vậy em đợi thầy ở quán đó nhé!”

Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Vân Hạ di chuyển tới địa điểm đã được hẹn trước. Ngồi trên xe taxi, cô không hay biết mình đang bị theo dõi. Tới nhà hàng, Thẩm Vân Hạ đi vào trong, gọi món trước khi Đặng Tư Thành xuất hiện. Chưa đầy mười phút sau, người thầy mà cô kính trọng đã có mặt.

“Em chào thầy!”

“Xin lỗi em, thầy đến trễ.”

“Em cũng vừa mới đến thôi thầy.” Cô mỉm cười, ra hiệu cho phục vụ mang thức ăn lên.

Trong bữa tối, hai người vui vẻ trò chuyện. Đặng Tư Thành hỏi cô về công việc, còn Thẩm Vân Hạ hỏi ông ta về việc giảng dạy ở trường Đại học, bầu không khí vô cùng tự nhiên, thoải mái. Thấy Đặng Tư Thành xuất hiện, Ngô Thần Thần càng thêm đắc ý, trốn vào một chỗ khuất rồi bắt đầu tác nghiệp.

“Tách!”

Những âm thanh đó liên tục vang lên, ghi lại khoảnh khắc hai người họ cười nói vui vẻ. Từ chỗ này nhìn sang bên Thẩm Vân Hạ, đều quan sát rõ biểu cảm trên mặt của cô. Sau khi có được những bằng chứng trong tay để buộc tội Thẩm Vân Hạ, Ngô Thần Thần vui vẻ rời đi với nụ cười nham hiểm trên môi:

“Thẩm Vân Hạ, lần này cô chết chắc rồi!”