Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả

Chương 17: Vết sẹo




Thẩm Vân Hạ cười nhạt một tiếng, sau đó cũng chẳng còn nghĩ ngợi gì thêm. Sở Mộ Bạch đã xem cô như bảo mẫu, vậy cô còn ngại ngùng, câu nệ gì nữa chứ? Nghĩ như vậy, Thẩm Vân Hạ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô liền cầm một cái đùi gà lên, ngấu nghiến gặm. Dù sao bây giờ cô cũng đói rồi, cơ thể cũng đã mập đến mức không kiểm soát được, ăn nhiều một chút để có sức chăm hai đứa nhỏ cũng tốt.

Thấy Thẩm Vân Hạ ăn đùi gà như thể nhiều năm chưa thấy thịt gà, Sở Mộ Bạch trố mắt nhìn, cảm xúc biến chuyển từ kinh ngạc đến thất vọng chỉ trong vài giây. Vốn tưởng Thẩm Vân Hạ sẽ ầm ĩ một trận, vì đối với anh, cô đã dùng mọi thủ đoạn để được trở thành Sở thiếu phu nhân, thế nhưng lúc này, Thẩm Vân Hạ lại không còn dè dặt, vui vẻ ăn đùi gà, hoàn toàn bỏ lời nói của anh ở ngoài tai.

“Cô đúng là một bảo mẫu cao quý nhỉ?” Sở Mộ Bạch cười khẩy, đợi người bạn học đi rồi, anh mới châm chọc Thẩm Vân Hạ một câu.

Thẩm Vân Hạ cũng đáp lại anh bằng một nụ cười khinh miệt rồi nói:

“Đúng vậy, tôi là một bảo mẫu cao quý, một bảo mẫu bị ép phải sinh con cho chủ nhân của mình! Ngoài cái hôn lễ hào môn như trò hề kia, cùng với tờ giấy đăng ký kết hôn rỗng tuếch, tôi có gì khác với một bảo mẫu sao? Một thân một mình chăm sóc con cái suốt bốn năm, bố chúng thì ôm eo tình nhân rồi bỏ đi biệt tích.”

Thẩm Vân Hạ vừa ăn vừa nói, thái độ thản nhiên, lời nói đầy sự mỉa mai, châm chọc và chán ghét.

“À, chưa hết đâu. Mỗi tháng tôi còn nhận được một khoản “tiền lương” cố định. Quả thật cũng giống bảo mẫu lắm!”

Nghe đến đây, Sở Mộ Bạch thực sự rất tức giận. Anh căm ghét nhìn người đàn bà cũ kỹ, nhàu nhĩ và xấu xí trước mắt mình rồi nói:

“Đúng là một ả đàn bà đã xấu xí lại còn tham lam. Đừng có vờ vịt nữa, cô trèo lên giường tôi, cố tình mang thai con của tôi như thế nào, tưởng tôi không biết à? Sở Mộ Bạch tôi thiếu gì đàn bà mà phải dây vào hạng thấp kém như cô? Không ngại nói thẳng với cô, tôi không hề muốn cô sinh con cho mình. Tôi tùy tiện chọn một người để sinh con cho tôi cũng tốt hơn cô gấp trăm lần!”

Thẩm Vân Hạ cũng biết hình ảnh của bản thân trong mắt Sở Mộ Bạch xấu xí và ghê tởm đến mức nào. Đúng vậy, đối với anh, cô đáng ghét đến mức anh còn muốn giết chết cô cơ mà! Thẩm Vân Hạ cũng chẳng thèm tha thiết tình cảm và sự quan tâm của Sở Mộ Bạch, anh càng căm ghét cô, càng không cần hai đứa trẻ do cô sinh ra, cô lại càng mãn nguyện.

“Nếu anh có thể không cần hai đứa con của tôi thì tốt quá! Đội ơn đội phước của anh! Đến lúc đó, tôi có thể bình yên sống với con của tôi, còn anh thì tùy, thích chơi bời thì chơi bời, thích đàng điếm thì đàng điếm.”

Sở Mộ Bạch định đáp lời Thẩm Vân Hạ thì Tiểu Thành và Tiểu Nặc đã vội chạy đến. Chúng nó sà vào lòng bố, chu cái miệng bé xíu xinh xẻo lên.

“Bố ơi, con muốn đi vệ sinh!”

“Con cũng vậy!”

Sở Mộ Bạch mỉm cười xoa đầu hai đứa nhỏ, sau đó bế thốc chúng lên, nhỏ giọng đáp:

“Ngoan, bố đưa các con đi vệ sinh nhé!”

Thẩm Vân Hạ vừa kịp phản ứng đã thấy Sở Mộ Bạch đưa con đi, cô hoảng hốt định chạy theo, nhưng bình tĩnh lại, cô chợt nghĩ, nếu Sở Mộ Bạch muốn bắt Tiểu Thành và Tiểu Nặc, ban nãy khi chúng đi chơi, anh đã sai ngưởi bắt chúng đi rồi. Trấn an bản thân một chút, Thẩm Vân Hạ ngồi tại chỗ, dõi mắt nhìn theo hướng ba bố con Sở Mộ Bạch vừa đi.

Một lát sau, quả nhiên Sở Mộ Bạch bế hai đứa trẻ quay lại. Thẩm Vân Hạ không lấy làm ngạc nhiên khi thấy quần của Tiểu Nặc ướt một mảng lớn, mà ống quần của Sở Mộ Bạch cũng dính đầy vệt nước. Cô thở dài, lấy trong túi đồ của mình ra một chiếc quần dự phòng, dang tay bế lấy Tiểu Nặc để thay cho nó.

“Anh quả nhiên không biết chăm sóc cho trẻ con!” Thẩm Vân Hạ vừa thay quần cho con vừa nói.

Sở Mộ Bạch trừng mắt nhìn cô, nhưng cũng không đáp lại. Quả thực ban nãy, khi phải loay hoay chật vật với hai đứa trẻ, Sở Mộ Bạch bối rối, vụng về vô cùng. Đến quần của bản thân cũng bị vẩy nước ướt luôn!

Sở Mộ Bạch chăm chú nhìn Thẩm Vân Hạ thay quần cho Tiểu Nặc, đột nhiên, ánh mắt anh tối sầm lại khi nhìn thấy vết sẹo lớn trên đùi thằng bé. Sở Mộ Bạch tức giận chỉ tay vào vết sẹo của Tiểu Nặc rồi quát:

“Thẩm Vân Hạ, thế này là thế nào? Vì sao Tiểu Thành lại bị thương?”

Thẩm Vân Hạ trợn mắt nhìn Sở Mộ Bạch, thản nhiên đáp:

“Đây là Tiểu Nặc!”

Sở Mộ Bạch vừa giận, vừa thẹn, lại thấy vết thương trên đùi con trai mình quá chói mắt, anh tiếp tục chất vấn cô:

“Cô chăm con tôi kiểu gì thế? Cô là mẹ đẻ hay mẹ ghẻ vậy? Sao cô dám để bảo bối của tôi bị thương, lại còn là vết thương lớn như vậy? Hả?”