Sở Thiếu, Anh Đừng Đến Đây!

Chương 42: Quả thật rất thảm!




"Đoàn" tiếng súng lại vang lên, An Kỳ kinh hãi đến rơi nước mắt. Hơi thở đứt quãng khó khăn. Tay cô ôm chầm Sở Thẩm Mặc.

Cô sợ, sợ thêm một viên đạn bay tới, Sở Thẩm Mặc nhất định sẽ chết.

Thế nhưng may mắn làm sao, âm thanh đó không phải tên sát thủ bắn mà là Mộ Cảnh Thương, hắn đến rồi, còn bắn chết tên sát thủ kia.

Thế nhưng lúc này không thể chủ quan, cô lần nữa nhìn Sở Thẩm Mặc khuôn mặt anh tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi.

"Ư" anh khẽ kêu đau.

Cô lại có loại cảm giác ướt át ấm nóng ở bàn tay, đưa ra nhìn cô thấy toàn là máu.

Là máu của hắn.

"Anh…anh…mau, mau đi bệnh viện, mau gọi cấp cứu, nhanh lên"

Con lắp bắp rồi hét lên trong nổi lo lắng tràn ngập.

Cô sợ quá thật sự sợ quá.

Thế rồi ngay lúc này trên đầu cô có loại cảm giác ấm áp, Sở Thẩm Mặc xoa xoa tóc cô.

"Không…sao, mạng tôi lớn, tôi phải sống, sống để còn…"

Âm thanh anh ngày càng lí nhí, nhỏ dần nhỏ dần. Cuối cùng mất lực ngã lên người cô.

"Trả nợ…"

Nói xong mấy từ cuối cùng đấy, anh cũng dựa vào người cô rồi ngất đi.

An Kỳ ôm lấy anh trong hoảng loạn.

"Sở Thẩm Mặc đừng chết, làm ơn, tôi xin anh"

Cô vừa nghẹn ngào vừa đỡ lấy anh, dìu anh bước về phía Mộ Cảnh Thương.

Mà vệ sĩ đi cùng thấy thế liền lao đến, đỡ lấy cô cùng Sở Thẩm Mặc.

Rất nhanh bọn họ đã đưa anh đến bệnh viện.

An Kỳ cũng lo lắng đi theo, hai mắt cô dán chặt lên cánh cửa phẫu thuật đang sáng đèn. Ngồi ngoài cửa phòng cô lộ rõ vẻ lo lắng.

Là hắn cứu cô hắn mới thành ra như này, nếu không vì cô, thì hắn đã chạy đi rồi, sẽ không ở lại rồi chịu đạn thay cô.

Cô ghét hắn lắm, hắn làm cô nhiều lần đau lắm, nhưng mà nếu hắn vì cô mà chết cô sẽ ân hận cả đời. Cô không muốn hắn chết đi đâu.

Sao bình thường căm hận cô lắm mà, hôm nay lại cứu cô chứ? Tên chết bầm nhà anh. Sở Thẩm Mặc! Sao anh làm gì cũng không để ý đến cảm xúc của tôi vậy!

Phương Tịnh Nghi cũng đến đây, ngồi một góc cô hết nhìn phòng phẫu thuật lại nhìn An Kỳ.

Tặc lưỡi buồn rầu, cô đưa tay ôm An Kỳ vuốt vuốt vai cô gái nhỏ muốn trấn an cô ấy.

Cô hiểu cảm giác của An Kỳ, cô cũng lo. lúc này cô cũng thấy tình trạng của Sở Thẩm Mặc.

Sau lưng bị một viên đạn bắn vào, trên da thịt găm một đống mảnh kính, tay bị đạn bắn qua rách thịt chảy máu ướt hết áo.

Quả thật rất thảm, có khi mất máu mà chết không chừng.

Đột nhiên lúc này của phòng phẫu thuật mở ra, nữ bác sĩ gấp gáp chạy ra.

"Ai có nhóm máu AB Rh âm, bệnh nhân cần gấp, bệnh viện hiện không có đủ"

Đây là nhóm máu rất hiếm, đột ngột cần nhiều thế này không có ngay được.

Mộ Cảnh Thương, Phương Tịnh Nghi cùng mấy tên vệ sĩ đều nhìn nhau lo lắng, bọn họ là máu phổ thông.

An Kỳ ngay lập tức hướng mắt nhìn chăm chú, không chằn chừ cô đứng thằng dậy kêu to.

"Tôi"

Mọi người nhìn cô như nhìn thấy vị cứu tin nhưng rồi rất nhanh lại thất vọng.

"Ốm quá, bệnh nhân cần nhiều, rút của cô rất nguy hiểm" - nữ bác sĩ nói.

An Kỳ nhanh chóng lắc đầu, chạy đến chỗ bác sĩ.

"Mạng tôi là hắn ta cứu, tôi không muốn nợ hắn, rút đi, còn lưỡng lự hắn chết đấy"

Nữ bác sĩ nhíu mày sau đó đành gật đầu.

"Theo tôi"

Nói rồi bác sĩ dẫn cô đi, cô vội vội vàng vàng đi theo.

Sau một hồi cô cũng đã xong, nhìn nữ bác sĩ trở về phòng phẫu thuật mà An Kỳ an lòng.

Chỉ là cô có hơi choáng thân thể cứ lắc lư qua lại, Phương Tịnh Nghi liền đi đến cạnh bên đỡ cô.

"Em có sao không, cảm thấy thế nào?"

An Kỳ nhanh chóng lắc đầu đáp.

"Em…không sao…"

"Phịch" rõ ràng là nói không sao nhưng vừa dứt câu cô đã ngã vào lòng Tịnh Nghi rồi ngất đi.

Phương Tịnh Nghi hoảng loạn kêu lên.

"Bác sĩ, ở đây có người ngất"

Thế rồi An Kỳ cũng được đẩy vào phòng bệnh.

Không biết qua bao lâu, khi An Kỳ tỉnh lại thì trời đã sáng, trước mắt cô là trần phòng trắng xoá.

Cạnh bên là Phương Tịnh Nghi đang cắm hoa.

Thấy cô tỉnh Tịnh Nghi nhanh chóng bỏ bó hoa trong tay xuống quay sang hỏi thăm cô.

"Tỉnh rồi sao? Trong người sao rồi?"

"Em không sao. Còn Sở Thẩm Mặc thì sao chị? Hắn sao?"

An Kỳ nhìn chị khẽ đáp nhưng trong mắt cô vẫn đầy lo lắng.

Phương Tịnh Nghi chẹp miệng rồi nói.

"Hắn sống rồi, bác sĩ cũng bất ngờ, không biết hắn phải con người không, mất máu nhiều, vết thương cũng sâu mà tỉnh lại rất sớm, hơn nữa còn không than đau."

Nghe được thông tin này An Kỳ chợt thấy nhẹ nhõm. Cũng còn may.

Tuột xuống giường An Kỳ hỏi thăm Tịnh Nghi.

"Hắn ở đâu? em muốn tìm hắn"

Tịnh Nghi thấy thế liền gật đầu, rồi dẫn cô đến phòng bệnh của anh.

Trên người anh quắn đầy băng gạc, đặt biệt là phần thân trên, dường như là kín hết.

Thế mà lúc này anh vẫn còn sức càu nhàu.

"Gọt kiểu đó phạm vào hết thịt, sao mà tôi ăn được, cậu chăm người bệnh kiểu gì vậy?"

Sở Thẩm Mặc liếc nhìn Mộ Cảnh Thương, muốn ăn áo nhưng tay chân quắn băng không động được chỉ có thể nhờ hắn.

Mộ Cảnh Thương nhăn mày nhếch miệng.

"Thành ra bộ dạng thế này mà miệng lưỡi vẫn không tốt lên được ha? Giờ cậu không có sức chống trả đâu, tôi cho cậu ăn vỏ"

Sở Thẩm Mặc lập tức khó chịu, mắt hai hình hai viên đạn chỉ qua hắn.

"Tên đầu đất"

Mộ Cảnh Thương cũng liếc anh hít sâu một hơi muốn mắng lại.

Nhưng lúc này An Kỳ đã đi vào cướp lấy quả táo cùng con dao trên tay Mộ Cảnh Thương.

"Để tôi"

Mộ Cảnh Thương cũng không từ chối đưa qua cho cô còn không quên đục vào cánh tay của Sở Thẩm Mặc.

"Tiểu khả ái của cậu đến rồi, không cần tôi nữa chứ gì?"

Sở Thẩm Mặc cũng không lưu tình thành thật đáp.

"Ừ, cút lẹ lẹ đi"

Mộ Cảnh Thương bất mãn không nói nên lời, hờn giận quay người bỏ đi.

An Kỳ nhìn hai anh lại cười thầm, trẻ con thật đấy!