Sở Thích Của Sùng Ninh

Chương 44: Cọ cọ




Edit: Đậu Xanh

Đường Sùng Ninh tiến lên phía trước cọ cọ vào mặt anh, thấp giọng nói: "Gan anh lớn thật đấy."

Hoàn cảnh tối tăm là chất xúc tác ái muội nhất, hai người cách nhau rất gần, hô hấp cứ như lớp sương mù dày đặc quanh quẩn xung quanh, trái tim cũng trở nên mềm mại ấm áp hơn.

Thẩm Hòe An khẽ cười một tiếng, anh bao bọc lấy bàn tay của cô, tiến đến bên tai cô.

Ánh mắt của Đường Sùng Ninh rơi trên vách tường, ánh đèn yếu ớt mơ hồ phản chiếu ra bóng ngược giao thoa của hai người, cô nghe thấy anh nói.

"Anh muốn làm tình."

Đường Sùng Ninh cũng không biết tại sao Thẩm Hòe An từ dáng vẻ trước kia cùng cô nói mấy câu nói này sẽ đỏ mặt lại biến thành dáng vẻ thẳng thắn như lúc này.

Nhưng điều không thể phủ nhận chính là, sau khi cô nghe xong câu nói đó toàn thân sẽ tê dại, xương cốt cũng mềm oặt đi, thân thể nổi lên phản ứng, cô vô thức kẹp chặt hai đùi, hô hấp trở nên gấp gáp hơn.

Cô khàn giọng hỏi: "Muốn đến cỡ nào?"

Thẩm Hòe An nhéo nhéo bàn tay cô, "Hiện tại đã muốn."

Sau khi màn hình lại lần nữa sáng lên, Trần Nhất Chu mới phát hiện Thẩm Hòe An ở bên cạnh mình không biết đi đâu mất rồi.

Nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của anh, cậu ấy tiếp tục phát hiện Đường Sùng Ninh cũng biến mất.

Nhưng bộ phim vẫn đang chiếu, rất nhanh sự chú ý của cậu ấy bị thu hút đi mất.

Lúc này hai người biến mất trong lớp đang ở chỗ riêng tư cũ của bọn hộ.

Đóng cửa lại, đắm chìm vào không gian chỉ có hai người.

Giống như bản thân Thẩm Hòe An đã nói, anh gần như có chút gấp gáp không thể kiên nhẫn.

Cửa vừa đóng lại, anh lập tức tiến đến, cả đầu vùi vào giữa cổ của Đường Sùng Ninh, chóp mũi và môi cọ qua hõm cổ của cô, lướt qua da thịt của cô, rơi lên trên hõm vai của cô, để lại một nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng.

Tay anh cũng không hề an phận, khí thế bừng bừng xuyên qua quần áo vuốt ve thân thể của cô.

Đã một khoảng thời gian chưa thân mật, nhưng ký ức trong thân thể của Đường Sùng Ninh lại lần nữa bị anh khơi gợi lên, chẳng mấy chốc cô đã ướt át.

Lưng cô tựa vào vách tường, trước mắt là dáng vẻ nóng bỏng của anh, tiến thoái lưỡng nan, cô chỉ có thể nương thân.

Ngón tay vô thức cắm vào trong đầu tóc của anh, lộn xộn xoa vuốt, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp lại mềm mại, tựa như đang hưởng thụ lại giống như đau khổ.

Quần áo rất nhanh đã bị anh vén lên, cô vốn không cảm thấy lạnh, bởi vì anh lập tức dùng thân thể của bản thân dán chặt vào cô.

Anh lại quen đường quen lối cởi áo lót cô ra, bầu ngực vừa nhảy ra, anh cúi đầu ngậm lấy ngay, đầu lưỡi trơn trượt đánh vòng trên núm vú, đợi sau khi núm vú dựng đứng lên anh sẽ không ngừng cắn mút, chọc cho cô toàn thân mềm oặt.

Thân thể được chiều chuộng, đại não cũng trở nên hỗn độn trì hoãn, đợi khi cô phản ứng lại, quần đã bị anh cởi xuống, mắc lơ lửng trên cổ chân rồi.

Cô cụp mắt nhìn anh, anh có chút say mê, trong mắt chỉ có tình dục dày đặc.

Cũng không biết anh cởi quần anh ra từ khi nào, anh của lúc này, đã vào thế sẵn sàng.

Nghĩ đến gì đó, bỗng anh ngước mắt lên nhìn cô, bất lực lại buồn cười: "Không có bao."

Đường Sùng Ninh cũng khúc khích bật cười thành tiếng, cô tựa như đang trêu đùa vươn tay ra chạm vào thứ đã cứng rắn của anh, "Thế phải làm sao?..."

Thẩm Hòe An giữ lấy eo của cô, để cô đứng lại đàng hoàng, "Cọ cọ..."

Đầu của hai người kề sát vào nhau, thân thể cũng thế, da thịt và da thịt không chút chướng ngại dán chặt vào nhau, tựa như hai ngọn lửa, lại giống như hai khối băng sắp tan chảy.

gậy th*t chen vào, nhắm vào phần thịt mềm ở giữa đùi nhẹ nhàng cắm rút, tuy rằng không bằng súng thật đạn thật, nhưng cũng có thể hóa giải cơn đói.

Đường Sùng Ninh bị anh va chạm đến mức cũng có chút lâng lâng, cô giống như đang đạp lên mây, suy nghĩ cũng bay ra khỏi thân thể, bên tai chính là tiếng rên rỉ khó chịu của anh và tiếng nước từ nơi giao hợp.

Cô cũng không biết Thẩm Hòe An làm hết bao lâu, nói chung là lúc cô gần như nhũn cả chân đứng không vững, anh mới rầu rĩ hừ một tiếng rồi bắn tinh.

Hai người thở hồng hộc ôm chặt lấy nhau, cô tựa lên trước ngực Thẩm Hòe An, chậm rãi đùa chơi gậy th*t của anh, ngón tay dính phải ít tinh dịch còn sót lại, cô chơi đùa một lúc mới lấy giấy chùi hết đi.

Thẩm Hòe An xoa vuốt sống lưng phập phồng của cô, anh vuốt ve an ủi hồi lâu.

Qua một lúc sau hai người mới thoát ra từ trong cơn ham muốn.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, hai người lại hôn nhau thật lâu mới bước ra khỏi cửa, về đến lớp học, bộ phim vẫn chưa chịu kết thúc.

Bọn họ lò mò trong bóng tối quay về đến chỗ ngồi của bản thân mình.

Thẩm Hòe An vừa ngồi xuống đã bị Trần Nhất Chu hỏi đi đâu thế.

Nửa gương mặt của Trần Nhất Chu được màn hình chiếu sáng, một đôi mắt không to long lanh có thần, giống như muốn thăm dò đến tận cùng.

Thẩm Hòe An vốn dĩ muốn tìm một cái cớ vòng vèo cho qua, bất chợt đột ngột nhớ đến những hành vi thân mật trước kia của Trần Nhất Chu và Đường Sùng Ninh, tuy rằng biết hai người vốn không có quan hệ gì, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy không thoải mái.

Vì thế, anh nhìn qua, nói với Trần Nhất Chu: "Nói chuyện yêu đương."

Sau cùng bổ sung thêm một câu: "Cùng Đường Sùng Ninh."