Sở Thích Của Sùng Ninh

Chương 14: Váy ngắn




Edit: Yann.

Beta: Kim Hằng/ Đậu Xanh

- --

Đường Sùng Ninh có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, tim cô đập thình thịch, không biết là vì tức giận hay vì cái khác... Nhưng cô không thể tiếp tục theo đuổi Thẩm Hòe An nữa.

Cô quá vất vả.

Nếu thích một người là loại cảm giác này, vậy thì cô vẫn thấy thôi bỏ đi.

Ngày hôm qua lúc cô thương lượng với Trần Nhất Chu sẽ quay lại chỗ ngồi cũ, cậu ấy rất kinh ngạc, khuôn mặt mũm mĩm co thành một khối, mắt nheo lại: "Cậu cãi nhau với lớp trưởng à?"

Đường Sùng Ninh lắc đầu nói: "Do không hợp."

"Sao lại không hợp? Tớ thấy cậu ấy đối xử với cậu rất tốt, hơn nữa với tính cách của cậu ấy, có ai lại không hợp!"

Đường Sùng Ninh trừng cậu ấy: "Sao lại không có ai? Tớ đây, tớ không hợp với cậu ấy."

"Sao lại không hợp?"

Đường Sùng Ninh cúi đầu nhìn mũi giày, cô nhớ lại những ngày qua, cảm giác tủi thân bỗng dâng lên, hốc mắt có chút nóng, nhưng sợ xấu mặt trước Trần Nhất Chu, cô kiên quyết ép nước mắt về, "Dù sao thành tích của tớ cũng kém, thôi bỏ đi."

"Hả? Cậu ấy tức giận vì cậu thi không tốt?"

Đường Sùng Ninh im lặng.

Một lát sau, cô nói: "Không nói nữa, dù sao ngày mai tớ muốn ngồi cùng cậu, hai đứa học sinh kém chúng ta tuyệt đối không ghét bỏ nhau."

Trần Nhất Chu nhìn chằm chằm vào đôi mắt phiếm đỏ của cô hai giây, kinh ngạc hỏi: "Không phải chứ? Tớ có nói không đồng ý đâu, cậu khóc làm gì?"

"Tớ khóc cái đầu cậu." Đường Sùng Ninh cười cười, mở to hai mắt trừng cậu ấy.

"Biết rồi biết rồi, cũng chỉ khi có cậu ở đây, vị trí bên cạnh tớ mới đáng giá."

"Tiểu Béo... Chỉ có cậu, là bạn tốt của tớ." Đường Sùng Ninh cảm động không thôi.

"Ha ha, lúc này mới coi tớ là bạn?" Trần Nhất Chu cong cong khóe miệng.

"Tiểu Béo... bạn tốt mãi mãi của tớ..."

...

Đường Sùng Ninh không chờ được phản ứng của Thẩm Hòe An, cô giáo đã vào lớp.

Cô ấy nhìn quanh phòng học một vòng, vỗ vỗ bàn: "Bắt đầu đổi chỗ đi."

"Cả lớp dọn đồ của mình, đương nhiên, ai muốn ngồi chỗ cố định như cũ thì không cần dọn."

Đường Sùng Ninh liếc mắt nhìn Thẩm Hòe An --

Sườn mặt anh góc cạnh, mày nhíu lại, mím môi nhìn cô giáo, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhưng nghĩ cái gì thì cũng không liên quan đến cô, bây giờ cô chỉ muốn cách xa anh một chút.

Dù sao anh cũng không hiếm lạ cô, cô càng không cần phải mặt nóng dán mông lạnh.

Cô sửa sang lại cặp sách đặt trên bàn, chống cằm chờ cô giáo yêu cầu ra ngoài xếp hàng.

Cô nhìn về phía giáo viên, khóe mắt liếc thấy Thẩm Hòe An đang nhìn cô, cô không nhịn được chớp chớp lông mi, hô hấp nhanh hơn.

Cô thừa nhận, nếu bây giờ anh xin lỗi cô lôi kéo không cho cô đi, có khi cô sẽ không nhẫn tâm rời đi.

Rốt cuộc... Anh vẫn là hình mẫu lý tưởng của cô.

Nhưng anh không nói, chỉ trộm nhìn cô vài lần, rồi xoay người, không nói chuyện, im lặng như một cái cây.

Tim Đường Sùng Ninh cũng lạnh lẽo, không nhìn anh nữa.

Lúc cô chủ nhiệm bảo mọi người ra ngoài xếp hàng, cô đeo cặp sách lướt qua anh, quai cặp không cẩn thận vòng qua lưng ghế của anh.

Anh hơi giật mình, đang định cúi đầu lấy ra, Đường Sùng Ninh đã nhanh chóng nhấc cặp lên, đầu ngón tay anh muốn chạm vào quai cặp của cô, trong nháy mắt lại chạm vào không khí.

Trong giây phút đó, trái tim anh như bị bóp chặt.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, cô đã nhấc chân đi rồi.

Anh vẫn là người đứng thứ nhất như cũ, cũng hoàn toàn không tính đổi chỗ ngồi khác.

Bạn học lục tục từ ngoài cửa đi vào, chọn vị trí ngồi xuống, nhưng đều né vị trí bên cạnh anh ba mét.

Bọn họ còn tưởng Đường Sùng Ninh sẽ tiếp tục ngồi ở bên cạnh Thẩm Hòe An, cho nên lúc Đường Sùng Ninh vào phòng học trực tiếp ngồi vào bàn của bạn học đứng thứ nhất từ dưới lên, ngay cả cô giáo cũng có chút kinh ngạc.

Cô ấy nhìn thoáng qua Thẩm Hòe An --

Anh cúi đầu, tuy rằng ngày thường anh vẫn luôn yên tĩnh như vậy, nhưng cô ấy nhìn ra được giờ phút này cảm xúc của anh rất uể oải, nên suy đoán hai người chắc là có mâu thuẫn. Bọn họ đều đã mười mấy tuổi, cô ấy không thể xen vào quan hệ của hai người, giống như trợ giúp hai bạn nhỏ làm hòa, chỉ có thể giả bộ không thấy gì cả, gọi mấy người cuối cùng vào lớp.

Người tiếp theo đi vào là Nhiêu Hoà Mỹ, Nhiêu Hòa Mỹ thường xuyên là học sinh đếm ngược từ dưới lên, cho nên cơ bản sẽ ngồi ở hai bàn cuối cùng.

Cô ta vừa vào cửa thấy chỗ bên cạnh Thẩm Hòe An trống không, đôi mắt sáng rực, đi qua hỏi Thẩm Hòe An mình có thể ngồi bên cạnh anh không.

Cả lớp đều chú ý hai người bọn họ.

Thẩm Hòe An theo bản năng mà nhìn thoáng qua Đường Sùng Ninh ở phía sau, cô đang cúi đầu thu dọn đồ, dáng vẻ không thèm để ý.

Anh không tiếng động thở dài, nói với Nhiêu Hòa Mỹ: "Có thể."

"Được rồi... Người tiếp theo, Trần Nhất Chu." Cô chủ nhiệm gọi vọng ra bên ngoài.

Trần Nhất Chu không lòng vòng đi tới bên cạnh Đường Sùng Ninh.

Đường Sùng Ninh nhìn bóng dáng Thẩm Hòe An, phát giác mọi thứ dường như trở về vị trí ban đầu.

Trong lòng có cảm giác vắng vẻ, cô cố gắng ép xuống, tự nhiên đùa giỡn với Trần Nhất Chu.

*

Vì gia tăng kiến thức cho học sinh, cuối tuần nhà trường tổ chức một buổi hoạt động ngoại khóa--

Tham quan viện bảo tàng khoa học kỹ thuật mới khai trương trong thành phố.

Học sinh trong lớp phấn chấn hẳn lên, không phải vì viện bảo tàng khoa học kỹ thuật, mà vì có thể cùng bạn bè trong lớp ra ngoài chơi đùa.

Đường Sùng Ninh hứng thú bừng bừng, Tiểu Béo ở bên cạnh nhắc cô hôm đó muốn ăn gì, còn giao cho Đường Sùng Ninh một nhiệm vụ, chỉ định cô mang mấy lon nước.

Đường Sùng Ninh ngoài miệng nói không mang, nhưng trước một đêm, vẫn nhận mệnh chạy tới siêu thị mua.

Sáng sớm ngày thứ hai, sắc mặt Đường Sùng Ninh không được tốt lắm.

Sau khi ném túi đồ cho Trần Nhất Chu, cô nổi giận đùng đùng ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.

Trần Nhất Chu cười lấy lòng cô: "Hôm nay cậu mặc váy ngắn à! Rất đẹp!"

"Vậy à." Sự ân cần của Trần Nhất Chu khiến Đường Sùng Ninh nuốt không trôi, cô trừng mắt nhìn cậu ấy, cậu ấy đành ngậm miệng.

Ngồi xe buýt đến viện bảo tàng khoa học kỹ thuật vẫn là hai người cùng bàn ngồi một hàng.

Lần này Trần Nhất Chu lôi kéo Đường Sùng Ninh ngồi ghế đầu, không còn băn khoăn vấn đề say xe nôn mửa, Đường Sùng Ninh ngồi dựa vào cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe chạy được một nửa, cô mới phát hiện phía sau cô hình như là Nhiêu Hòa Mỹ.

Vậy Thẩm Hòe An chắc chắn cũng ngồi sau cô.

Dọc đường đi, Nhiêu Hòa Mỹ không ngừng nói chuyện với Thẩm Hòe An, tuy rằng giọng nói của hai người rất nhỏ, nhưng lúc này thính giác của Đường Sùng Ninh lại tốt vô cùng, mơ hồ có thể nghe rõ đối thoại của hai người --

Nhiêu Hòa Mỹ đang kể mấy chuyện thú vị xảy ra khi cô ta còn nhỏ.

Thẩm Hòe An nhỏ tiếng phụ họa, ngẫu nhiên có thể nghe rõ tiếng cười trầm thấp của anh.

Đường Sùng Ninh đeo tai nghe lên, mở phần mềm âm nhạc, nhấn âm lượng lên mức cao nhất.

Nghe thấy từ đầu tiên mới kinh ngạc phát hiện là bài hát《 Can't hear 》.

Nghĩ đến chuyện xảy ra lúc trước, cô nặng nề nhắm mắt lại.

Sau đó mở màn hình điện thoại, không chút do dự tắt nhạc.

Giữa cơn bực bội, cuối cùng bọn họ cũng đến viện bảo tàng khoa học kỹ thuật.

Trước cửa viện bảo tàng khoa học kĩ thuật có hướng dẫn viên du lịch đưa bọn họ vào tham quan, học sinh vừa nói chuyện phiếm vừa đi theo hướng dẫn viên du lịch đi ngang qua các tác phẩm khoa học kỹ thuật trong viện bảo tàng. . truyện tiên hiệp hay

Trong đó có rất nhiều sản phẩm triển lãm.

Không gian kỳ diệu như mê cung, có đủ loại kiến trúc lâu đài nhỏ và các kiểu gương biến hình đa dạng...

Ngay từ đầu bọn họ đều khịt mũi coi thường, cuối cùng đều chơi đùa rất vui vẻ.

Hướng dẫn viên du lịch dẫn mọi người tham quan xong, bọn họ có thể hoạt động tự do.

Mọi người cãi cọ ồn ào tản ra, Đường Sùng Ninh muốn tìm một nơi yên tĩnh để chơi điện thoại, giết thời gian chờ giáo viên tập hợp.

Cô không ngừng di chuyển, chen chúc xuyên qua đám người, hướng tới một góc an tĩnh không người, cuối cùng đẩy cánh cửa ra, cứ thế đi tới cầu thang bộ.

Cầu thang rất lớn, cô đóng cửa lại, ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài.

Tới bậc thang ngồi xuống, đang định lấy điện thoại ra chơi, cô liếc mắt nhìn chỗ cửa thang, nơi đó đột nhiên xuất hiện một con vật lông xù xù.

Cô bị dọa thét chói tai, đứng dậy định chạy nhưng do hoảng loạn nên bị trượt chân. Chỗ mắt cá chân truyền đến cảm giác đau đớn, cô dường như không thể nhúc nhích.

Con vật đen đen kia chạy qua người cô rồi chạy lên lầu.

Thấy nó đi rồi, cô mới như được giải thoát, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Trái tim vẫn còn đập bang bang không ngừng, cô nặng nề thở dốc, mắt cá chân đau đớn không thể nhúc nhích, cô nghe thấy âm thanh cửa phòng thoát hiểm phía sau bị đẩy ra.

"Kẽo kẹt --"

Con ngươi của cô cháy lên ngọn lửa hy vọng, thấy đôi mắt dịu dàng trong sáng quen thuộc, hy vọng trực tiếp bị dập tắt.

Đường Sùng Ninh không rõ loại cảm xúc phức tạp trong lòng mình là gì.

Cô cân nhắc kỹ lưỡng, một lát sau mới ý thức được suy nghĩ trong xương cốt rất khó thay đổi --

Thẩm Hòe An quá đẹp trai.

Lúc này sự xuất hiện của anh càng khiến cô có một loại ảo giác Bồ Tát hạ phàm.