Tôi mơ hồ nghe được có tiếng người nói chuyện, tri giác chậm rãi trở lại, cổ tay rất đau, cái gáy càng đau đớn hơn, cứ y như là bị nứt ra rồi vậy.
“Hàng lần này không tệ, nhóm máu B, thân thể khỏe mạnh, tim gan thận đều có thể dùng, không giống thằng quỷ nhỏ hôm nay, vậy mà lại bị viêm gan…” Một thanh âm thô lỗ vang lên.
“Ai kêu cha nó bán mấy thứ đồ không sạch sẽ, ăn vào thành bệnh cũng chẳng lạ gì.” Một giọng đàn ông khác truyền đến, “Nhưng mà, anh Hằng, chị hai dặn là chỉ giam giữ nó, không phải là bán nó đi, anh làm vậy không sợ chị hai…”
“Sợ gì mà sợ? Con đàn bà kia mấy chuyện này còn làm được thì làm gì có lòng thương hại nữa. Nếu thằng quỷ đó đã bị đưa đến chỗ chúng ta, cuối cùng cũng phải bị xử lý thôi, không bằng làm luôn cho tiện.”
Lòng tôi cả kinh, cả người đều tỉnh táo lại. Cổ tay bị trói sau lưng, hơn nữa buộc rất chắc. Tôi cảm thấy phía trong khuỷu tay có hơi đau, từ lời người nọ nói vừa rồi tôi đoán có thể là mình đã bị rút máu.
Nhớ tới trước khi té xỉu tôi có nhìn thấy một đôi giày xăng đan màu trắng, chắc chắn là tôi bị người ta đánh lén. Cái gáy tôi bây giờ hẳn là sưng vù như cái ‘nhà cao tầng’ rồi.
Tôi cố gắng ngồi dậy, phát hiện mình bị nhốt trong một gian phòng cỡ chừng 40 mét vuông, vách tường cũ kỹ, khắp nơi đều là bụi bẩn và mạng nhện, không có cửa sổ. Chỉ có hai ô cửa sổ thủy tinh nhỏ trên cánh cửa chính phản chiếu ánh sáng, hiện tại có lẽ vẫn là ban ngày, ánh sáng chỉ đủ để mơ hồ nhìn ra tình trạng bên trong căn phòng.
Dưới thân tôi là một tấm nệm vừa cũ vừa bẩn, bốc ra một mùi hôi thối kinh tởm. Phía trên còn có mấy vết bẩn nâu nâu, tôi thật sự không dám đi đoán đó là cái gì.
Ngoài ô cửa thủy tinh có bóng người lấp ló, cửa đột nhiên mở rộng, ánh sáng rọi thẳng vào mặt tôi, khiến tôi gần như không mở nổi mắt. Có người khiêng một đứa bé bước vào, hắn không có ý tốt mà liếc tôi một cái, ném đứa bé một cái oạch vào chiếc nệm bên cạnh tôi.
“Nhìn gì mà nhìn? Tiếp theo là đến lượt mày.”
Người nọ nở một nụ cười ác ôn, hắn nhìn khoảng 30 tuổi, trên người vậy mà mặc quần áo giải phẫu màu xanh nhạt, bên trên còn dính vết máu, nhìn vào quả thật khiến cho lòng người rét lạnh.
“Mấy người là ai? Thả tôi ra!”
Người nọ không để ý tới tôi, ra khỏi phòng khóa lại cửa. Đứa bé bị ném lên nệm khoảng độ mười tuổi, mặc quần áo bệnh nhân, hôn mê bất tỉnh. Có lẽ chính vì tình trạng nó như thế này nên mấy người kia cũng không thèm trói lại.
Nhớ tới mấy linh hồn trẻ nhỏ lúc trước, lòng tôi bỗng nhiên sợ hãi vô cùng. Không biết khi nào sẽ đến lượt tôi. Anh họ luôn gọi tôi là heo nhỏ, hiện tại thật đúng là có cảm giác heo đợi bị thịt mà. Tại sao đến lúc này rồi mà tôi còn nhớ tới lời anh họ nói chứ, đi nghĩ tới mấy thứ hữu dụng có hay hơn không.
【 Tôi sẽ ở bên cạnh cậu, tôi sẽ bảo vệ cậu 】
Trong đầu tôi hiện lên tiếng nói của Chu Chính, giống như một dòng nước ấm chậm rãi hòa tan nỗi sợ hãi trong lòng. Không đúng không đúng, không thể hy vọng vào hắn được. Theo như định luật vĩnh hằng của phim điện ảnh và kịch truyền hình, thường thì sau khi ‘Đại chiến’ chấm dứt mới thấy cảnh sát ló mặt ra.
Tô Cẩm Ngôn nhất định sẽ phát hiện tôi mất tích, bằng khả năng bói toán như thần của cậu ta chắc chắn có thể tìm ra nơi này. Phát hiện mình vậy mà đi ký thác hy vọng vào thầy bói, tôi thấy mình đúng là ngu quá thể.
Không biết qua bao lâu, người bên cạnh phát ra tiếng rên rỉ, tôi cúi đầu phát hiện phần bụng của đứa bé kia bị chảy máu. Sắc mặt nó trắng bệch như giấy, trán chảy đầy mồ hôi, tình hình trông rất bất ổn.
“Này, người đâu. Nó chảy máu!” Tôi nhảy dựng lên vọt tới bên cửa mà la to, dùng bả vai tông vào cửa ầm ầm. Bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó có người mở cửa.
“Quậy cái gì? Mẹ mày phiền chết. Ông mày đang hên…” Người bước vào lần này có vết chém trên mặt, mặc quần bò, trên cổ tay còn có hình xăm. Dường như tiếng kêu la của tôi khiến hắn thấy phiền, cho nên rất tàn nhẫn mà đấm tôi một cú.
“Câm miệng! Không phải chỉ chảy tí máu hả? Có mẹ gì ghê gớm đâu.” Mặt sẹo nói xong liền muốn đóng cửa, tôi cố nhịn xuống đau đớn trên mặt, muốn cố gắng tranh thủ chút quyền lợi, “Nếu hiện giờ nó chết, mấy thứ trên người cũng không dùng được.”
Nội tạng sau khi lấy ra được lưu giữ liên tục trong dung dịch nuôi dưỡng và nhiệt độ thấp có thể bảo quản trong vòng 24 tiếng đồng hồ, thế nhưng tôi đoán người này hẳn là không biết đến loại kiến thức đó.
Quả nhiên là có hiệu quả, mặt sẹo hơi ngừng lại, sau đó xoay người ra ngoài đóng cửa lại. Một lúc sau hắn dẫn theo người mặc quần áo giải phẫu vừa rồi đi vào, người nọ thay băng gạc cho đứa bé.
“Sau khi phẫu thuật chảy chút máu loãng là bình thường, mày không cần ngạc nhiên vậy đâu. Dù sao thằng quỷ này cũng không sống qua ngày mai được.”
Tôi thừa cơ đòi hỏi bọn họ cho uống nước, dù sao bọn họ cũng cần gan của tôi, hiện giờ hẳn là phải cho tôi ăn no uống đủ. Nuôi heo phải nuôi cho trắng trắng mập mập mới giết thịt được.
Rốt cuộc tôi đang nghĩ tới cái thứ gì vậy, tôi không phải heo mà, đợi làm thịt gì chứ, bậy bạ bậy bạ!
Sau khi bị đút cho mấy ngụm nước, tôi lại la hét đòi đi WC. Mặt sẹo vốn muốn đánh tôi, nhưng tên mặc quần áo giải phẫu lại ngăn hắn lại, mang tôi đi WC.
Nơi này hình như là một nhà xưởng bỏ hoang, vẫn còn bày đầy mấy thứ máy móc cùng mấy thứ đồ tạp nham này nọ. Chỗ giam tôi chính là một kho hàng nhỏ. Bên cạnh chính là văn phòng, có ba người đang ngồi đánh bài, tính luôn mặt sẹo với tên mặc đồ giải phẫu, tổng cộng có năm người.
Cửa chính của nhà xưởng đóng chặt, phỏng chừng cũng bị khóa lại, song hẳn là có cánh cửa phụ nào đó để ra ngoài. Lúc tôi đi WC cũng có người nhìn chằm chằm, hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.
Trở về kho hàng nhỏ, ngồi thật lâu, tôi rốt cuộc thấy đứa bé kia có phản ứng. Tôi gọi nó mấy tiếng, đối phương mơ mơ hồ hồ mà trả lời.
“Mau tỉnh! Em có khỏe không?”
“Đau…” Đứa bé không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm, trên trán đầy mồ hôi, “Đau qá… Ba ơi… Mẹ ơi…”
“Em có thể cử động không? Chúng ta cùng chạy trốn đi.” Bởi vì bị trói, tôi chỉ có thể cúi đầu nhìn nó, người sau dường như có chút sợ hãi, “Bọn họ rất dữ…”
“Chỉ có chạy trốn mới có thể nhìn thấy ba mẹ em. Chú cảnh sát nhất định sẽ bắt được người xấu.” Kỳ thật tôi cũng sợ hãi giống nó, thế nhưng nếu không trốn đi thì sẽ không có hy vọng nào. Nhớ đến linh hồn mấy đứa trẻ, trước khi chết chắc hẳn đau đớn cực kỳ. Tôi không muốn cũng trở thành vong linh giống vậy.
“Thật sao? Thật sự có thể chạy trốn?” Nhìn trong mắt đứa bé sáng lên hy vọng, tôi cũng chỉ có thể kiên trì đáp lời.
“Đương nhiên! Giúp anh cởi dây thừng, có thể làm được không?”
Người sau gật gật đầu, tôi quay lưng lại đem cổ tay bị trói đưa đến trước mặt đứa bé, nó bắt đầu giúp tôi cởi dây thừng. Nhưng có lẽ nút buộc có chút phức tạp, đứa bé tay chân vụng về, tuy rằng đã nới lỏng ra nhưng làm sao cũng không tháo ra được.
Cảm thấy được hàm răng chạm vào cổ tay, tôi quay đầu phát hiện đứa nhỏ vậy mà lại dùng răng để cắn dây thừng. Nhìn vẻ mặt nó rất khổ sở, miệng vết thương chắc chắn là rất đau, thế nhưng nó lại cố chịu đựng.
Anh nhất định sẽ cứu nhóc ra ngoài! Tôi âm thầm hạ quyết tâm.
Sau khi cởi bỏ dây thừng, tôi kiểm tra đồ vật mang theo bên người, di động, ví, chìa khóa đều không thấy, chắc hẳn là bị lấy cả rồi. Thế nhưng trong túi áo còn một lá bùa kẹp trong hóa đơn vẫn chưa bị lấy mất.
Tôi niệm chú ngữ gọi thức thần ra, “Bay đi báo tin.”
Gà mập dùng sức phe phẩy cánh, lại chỉ bay lên được khoảng mười li. Tôi ở một bên cổ vũ, “Bay! Dốc sức bay nào, lại bay cao nữa!”
Gà mập cố sức huơ huơ chân, thật vất vả bay lên được một thước lại rớt cái bịch xuống đất, thịt béo cứ như quả bóng cao su nảy nảy vài cái trên mặt đất.
Nhìn gà mập nằm trên đất thở phì phò, còn không quên dùng cánh quệt mồ hôi, tôi không nhịn được mà hắc tuyến đầy đầu. Đúng là không còn lời nào mà hỏi trời cao, hỏi chư vị thần phật khắp đất trời, hỏi Ngụy Quân Tử, vì sao tôi lại làm ra cái con thức thần kiểu này hả? TT
Bất quá thứ này có lẽ còn có chút công dụng, đem nó biến lớn hẳn là có thể như lần trước, lấy thịt đè người, còn có thể che chắn đao thương này nọ. Nhìn thấy sắc mặt tôi không tốt, gà mập phát ra tiếng kêu khanh khách đầy sợ hãi.
Ánh sáng âm u chiếu xuống, có thể là trời đã tối, mặt sẹo đi vào nhét cho tôi một cái bánh mì xem như cơm tối. Đương nhiên tôi cũng giả vờ làm ra bộ dạng bị trói, ánh sáng quá mờ làm hắn không thể phát hiện được.
Cho đến khi thanh âm tranh cãi ầm ĩ của mấy người đó bắt đầu lắng xuống, tôi đoán hẳn họ đều đã ngủ. Tôi lay tỉnh đứa bé, chuẩn bị hành động. Hiện tại tôi đã biết nó tên Tiểu Lâm, cha mẹ đều là người bán hàng rong, nó cũng không biết vì sao mình lại bị bắt, chỉ nói là nghe được tiếng sáo liền quên hết tất cả.
Tôi gõ cửa kêu to muốn đi WC. Có lẽ cảm thấy tôi quá ầm ĩ, mặt sẹo nổi giận đùng đùng mà mở cửa, “CMN, thằng nhãi kia, mày kêu quỷ hả…”
Hắn còn chưa dứt lời, một con gà mập thật lớn như ngọn núi đã bổ nhào lên người hắn. Tôi cố ý la to: “A — thực xin lỗi, đừng đánh… Đau quá…”
Tôi vừa kêu vừa cõng đứa bé lao ra khỏi kho hàng. Quả nhiên là không ai đi cùng hắn, những người đó hẳn là không muốn thức dậy, thế nên xua cái tên xui xẻo nhất là hắn đi đến xem tôi.
Thế nhưng bị phát hiện chỉ là vấn đề sớm muộn thôi, phải nhanh chóng tìm được cửa ra. Quả nhiên không lâu sau tôi nghe được tiếng rống giận của những người đó.
Tôi nhớ rõ từng nghe thấy tiếng bước chân người đi mua cơm hướng về phía Đông. Tôi bước nhanh hơn, đi qua một cái hành lang, phát hiện phía trước có một cửa sắt nhỏ. Nhưng cửa đã bị khóa.
Tôi liều mạng đá cánh cửa kia, thế nhưng vô dụng. Lại khiến cho những người kia nghe được tiếng động mà đuổi tới đây.
Đây là một đầu hành lang, nếu bọn họ chặn lại phía bên kia, tôi chắc chắn không có lối thoát. Không thể bị vây khốn trong đây được. Tôi lập tức đi vòng lại, trốn ra phía sau mấy thứ máy móc. Những người đó quả nhiên đuổi đến đây.
“Thằng nhãi, mau ra đây! Mày trốn không thoát đâu.”
“Mày muốn chơi trốn tìm hả? Tốt lắm, tao cũng thích chơi.”
“Thế nhưng bị bắt được là đau lắm nha con. Ha ha…”
Trong bóng đêm lóe lên những tia sáng sắc lạnh, những người đó cầm vũ khí trên tay. Tim tôi đập bang bang như nổi trống, cảm giác sợ hãi như thủy triều lại tràn ra. Chẳng lẽ hôm nay thật sự bỏ mạng ở đây sao?
Tôi còn chưa kiếm được thật nhiều tiền để trở thành tỷ phú, còn chưa có bạn gái, nụ hôn đầu cũng chưa… Không đúng, hình như bị Phong Lôi Tốn cướp đi rồi. Đến lúc này rồi, tôi rốt cuộc còn suy nghĩ cái gì đâu không. ><Nếu như có thể biến ra mấy thứ như lửa hay sấm giống bọn chú Trương là tốt rồi. Tôi thật hối hận vì không theo họ học bùa phép. Nếu như có thể bình an trở về, mặc kệ phải dùng đến biện pháp gì tôi cũng phải khiến cho bọn họ chịu dạy tôi mới được.