Sổ Tay Tu Luyện Của Thám Tử Lừng Danh

Chương 6: Ai có thể giúp tôi đây?




Nhìn sơ qua là có thể thấy rõ nguyên nhân tử vong của gã Trương. Đó là do bị một mũi khoan sắt cắm vào ngực. Vốn dĩ mũi khoan này ban đầu được cất trong nhà kho; vật liệu là thép đặc, rất nặng và có đầu nhọn hoắt. Trong trường hợp thông thường, nó chỉ được sử dụng khi bạn muốn đục lỗ trên sàn bê tông.

Bằng vào mũi khoan sắt này, chuyện đâm nó vào ngực người khác là một hành động cực kỳ dễ dàng. Chỉ cần người đó nằm xuống, bạn nhấc mũi khoan sắt lên, đặt trên ngực người đó rồi buông tay ra. Không cần phải nhấn hay dùng lực đẩy gì cả, chỉ cần trọng lượng riêng của mũi khoan là đủ để đâm xuyên qua ngực người đang nằm rồi.

Chu Ngôn chưa từng nhìn tình cảnh thế này bao giờ, vội vàng chạy loạn cả lên rồi thét to: "Có người chết! Có người chết!"

Lúc đầu, bọn cho vay nặng lãi bên ngoài không tin, tưởng người bên trong giở trò. Vì vậy, chúng bực tức cưa ổ khóa, còn tự nhủ sẽ cho cả hai đẹp mặt khi vào được bên trong.

Tuy nhiên, khi mở khóa xong, cả đám đều chết lặng.

Đúng thật là có người chết rồi!

Nhóm cho vay nặng lãi này cũng hoảng sợ, nhanh chóng gọi điện thoại báo cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng đến nơi. Và không cần phải nhức não điều tra quá nhiều, họ lập tức xác định ngay Chu Ngôn là nghi phạm duy nhất.

Họ có đủ lý do để khẳng định như vậy, và Chu Ngôn cũng không biết phải phản bác thế nào.

Toàn bộ nhà kho chỉ có một cánh cửa duy nhất, lại bị nạn nhân khóa chặt. Chắc chắn là người bên ngoài không thể đi vào, người bên trong cũng không thể đi ra.

Trong vụ án này, dường như ngay từ đầu đã có thể nhận ra Chu Ngôn chính là hung thủ.

Tất nhiên, cảnh sát cũng không kết án qua loa như thế.

Tiếp theo, bên cảnh sát tiến hành khám nghiệm toàn bộ hiện trường, xác nhận cửa kho hàng rất chắc chắn và không có dấu hiệu bị tháo rời hay hư hỏng.

Bản thân nhà kho là một không gian kín, thậm chí không có lỗ thoát khí, huống chi là một cánh cửa bí mật nào đó.

À, nhân tiện, dấu tay của Chu Ngôn cũng được cảnh sát tìm thấy trên mũi khoan sắt đó.

Dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, gã Trương hẳn là bị Chu Ngôn giết chết, và cũng chỉ Chu Ngôn mới có thể giết người trong tình huống hiện trường như vậy.

...

Đương nhiên, dù là như vậy, Chu Ngôn nhất định sẽ không ngoan ngoãn cam chịu số phận. Bởi vì, hắn không nhớ rõ mình đã giết người, chỉ nhớ là bản thân ngủ say mà thôi.

Quả thực, trong bản tự thuật của Chu Ngôn, hắn vẫn khăng khăng là mình ngủ say, và dĩ nhiên là không có động cơ giết người.

Nhưng vào thời điểm xảy ra vụ án, Chu Ngôn đang trong trạng thái say xỉn. Cộng với áp lực của tình huống lúc đó và sự sợ hãi về mặt tinh thần, trên lý thuyết, hắn có khả năng giết người trong những hoàn cảnh cực đoan như vậy.

Bằng cách này, vụ khởi kiện được lùi lại trong 3 tháng.

Chu Ngôn nghèo kiết xác nên đành tiếp nhận người luật sư do tòa án phân công. Hầu hết những người luật sư kiểu này sẽ không quá chịu trách nhiệm với thân chủ; mà dù có chịu trách nhiệm cũng bằng thừa, vì chứng cứ đã rõ rành rành cả rồi. Hơn nữa, Chu Ngôn không có người thân, không có bạn bè, thậm chí không có đến một người đi kháng án cho hắn.

Quan trọng nhất là, Chu Ngôn đột nhiên phát bệnh thần kinh ở ngày hôm sau.

Mà thế thì lại toang hơn, vì bên tòa án đã có thể kết luận: một người có triệu chứng tâm thần không ổn định đã ra tay giết người trong lúc cực kỳ sợ hãi. Và thế là, vụ án của hắn đã được khóa sổ theo cách như vậy.

...

Chu Ngôn đặt bộ hồ sơ vụ án xuống.

Trên thực tế, từ chi tiết tên thật của nạn nhân được thay thế bằng gã [Trương] trong xấp tài liệu, chúng ta có thể biết rằng bộ hồ sơ này là một bản sao.

Không những thế, đây là một bản sao tóm tắt có chỉnh sửa.

Cũng khó trách, cảnh sát không được tùy tiện cung cấp bản gốc của hồ sơ vụ án cho người ngoài, chưa kể đến người cần xem lại là hung thủ của vụ án đó.

Hồ sơ gốc chắc chắn chi tiết hơn bản sao mà Chu Ngôn đang giữ. Bởi vì, trong đó sẽ ghi lại toàn bộ quá trình điều tra vụ án, kể cả đối chiếu dấu vân tay, ảnh của người chết, báo cáo khám nghiệm tử thi, bằng chứng tại hiện trường...

Trình độ khoa học công nghệ và kỹ thuật điều tra ở thế giới này rất giống với thế giới trước khi Chu Ngôn gặp tai nạn qua đời, hiếm khi bỏ sót manh mối.

Tất nhiên, là "hiếm khi" mà thôi, vì cũng có lúc họ sẽ bỏ qua những dấu vết mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Ví dụ như ... Trong nhà kho nơi Chu Ngôn bị nhốt cả đêm, lớp bụi tại khe hở dưới cánh cửa dày hơn lớp bụi trong nhà kho vài milimet.

Thật sự rất khó phát hiện ra những chi tiết kiểu này. Hơn nữa, khi cảnh sát ập đến, bọn cho vay nặng lãi đó đã hoảng loạn chạy tới chạy lui qua cánh cửa ấy hơn 10 phút, mặt đất đầy dấu chân. Thật gượng ép khi bảo rằng cảnh sát phải hồi phục lại hiện trường phạm tội y hệt như lúc ban đầu.

May mắn thay, dù sao thì lớp bụi dày hơn vài milimet kia cũng không phải manh mối quan trọng nên chẳng có ai để ý cũng không sao.

Chu Ngôn xoa xoa khuôn mặt cứng nhắc của mình, hít sâu mấy hơi rồi hỏi.

“Tôi bị kết án tử hình à?”

“Đúng vậy.” Người luật sư gật đầu.

Có vẻ như lòng khoan dung đối với những kẻ giết người ở thế giới này thấp hơn thế giới trước khi Chu Ngôn tái sinh rất nhiều.

Nhưng mà, Chu Ngôn vẫn không bỏ cuộc, hỏi tiếp: “Anh nói xem! Nếu bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi thật sự không hề giết người, anh có tin tôi không?”

Luật sư nhìn Chu Ngôn, lắc đầu.

“Vậy nếu tôi hét lên rằng, tôi muốn phản cung để tái thẩm, vậy tỷ lệ thành công khoảng bao nhiêu?”

Lần này, người luật sư suy nghĩ cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, rồi giải thích một cách có trách nhiệm: “Xác suất gần như bằng 0. Bởi vì tất cả bằng chứng đều chỉ ra rằng, anh là kẻ duy nhất có thể giết người. Không những thế, đã có một thám tử cấp [Marple] khẳng định rồi, anh chính là hung thủ.

Chu Ngôn cau mày, nghi ngờ hỏi: “Ặc… Anh vừa nói Mar... là gì thế? ”

“Thám tử cấp Marple.” Luật sư lặp lại.

"Đó là thứ gì?"

Nghe câu hỏi này, người luật sư cũng sửng sốt, không trả lời ngay, mà nhìn Chu Ngôn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ. Ánh mắt ấy cứ như gã đang nhìn một tên ngốc không rõ các vấn đề thường thức vậy.

Cũng khó trách hắn không rõ, bởi vì thám tử là một nghề rất cao cấp trong thế giới này. Địa vị của thám tử nơi đây cũng tương đương với các vị giáo sư đại học, bác sĩ... trong thế giới trước khi Chu Ngôn hồi sinh vậy. Họ không chỉ được chính phủ công nhận mà còn có hệ thống phân cấp hoàn chỉnh. Quả thực, những chuyện này chính là thường thức trong thế giới hiện tại.

Nhưng Chu Ngôn vừa hồi sinh mà, không thể nào biết được thông tin này.

Hắn cũng không quan tâm, vấn đề trước mắt là tìm cách để sống sót.

Vị luật sư trước mặt trông không đáng tin cậy.

Cơ mà... Hắn vừa mới hồi sinh, vẫn còn cô đơn chiếc bóng đấy!

Ai có thế giúp tôi lúc này đây?

Chu Ngôn gào thét tự tận đáy lòng, nhận ra tương lai của mình vô cùng mù mịt.