“Được rồi, cậu có thể đứng dậy.” Lời nói của luật sư Trâu đã khiến Lâm Khê bình tĩnh trở lại.
Người cảnh sát đang đóng giả tử thi kia vội vàng đứng dậy: “Thấy tôi diễn thế nào?” Gã hỏi bằng một ánh mắt đầy mong chờ.
“Tốt lắm.” Luật sư Trâu nói. Lâm Khê thấy rõ, người luật sư này cũng đang rất vui vẻ.
Nhưng mặt khác, tên Trần Hạo kia lại mang vẻ mặt như đưa đám vậy.
“Rốt cuộc chuyện này như thế nào?” Lâm Khê hỏi.
Chu Ngôn dần bước tới: “Thực ra, thủ pháp gây án rất đơn giản. Mọi người có mặt đều có thể thấy rõ ràng, chỉ có cô không thấy thôi...”
“Nhảm nhí, nói nhanh lên.” Lâm Khê hối thúc.
“Được thôi.” Chu Ngôn không giả đò dông dài nữa, bắt đầu giải thích dần dần: “Trước hết, tôi phải cải chính lại thân phận của mình đã. Trong trường hợp sắm vai vừa rồi, vai mà tôi diễn không phải là gã Trương, mà là gã Trương giả. Trên thực tế, vào thời điểm đó, gã Trương thực sự đã chết rồi.”
“Cái gì?” Lâm Khê sững sốt; nhưng ngay sau đó, dường như cô chợt nhận ra một điều gì đó.
Chu Ngôn mở hồ sơ vụ án, chỉ vào tấm hình của gã Trương trên đó rồi nói tiếp: “Như mọi người thấy, nạn nhân là một kẻ trọc đầu.
Với những người bình thường như chúng ta, xét về cảm quan khi gặp những người xa lạ, có phải chính là tập trung sự chú ý vào những 'điểm đặc biệt' hay không?
Ví dụ, trong lần gặp mặt ban đầu, thì những chi tiết đặc biệt như lỗ mũi to, nốt ruồi trên mặt hay sún một chiếc răng cửa sẽ chiếm gần 90% ấn tượng đầu tiên của chúng ta về một người xa lạ.
Trong số đó, đặc điểm nhận dạng ‘trọc đầu’ chính là một trong những ấn tượng sâu sắc nhất trong số tất cả những loại cảm quan.
Vì vậy, vào thời điểm đó, tôi vừa tỉnh giấc giữa bóng đêm đen kịt, vừa lo lắng vừa say xỉn. Nếu có một người đầu trọc ở bên cạnh mặc quần áo của gã Trương, đồng thời tự nhận mình là gã Trương và cố tình hướng dẫn tư duy của tôi bằng lời nói, thì chắc chắn tôi sẽ ngộ nhận người đó chính là cái xác đẫm máu ở ngày hôm sau!”
Lúc này, Lâm Khê cũng gật đầu, bởi vì khả năng này chiếm tỷ lệ rất lớn, thậm chí có thể nói là chắc chắn xảy ra.
Chu Ngôn tiếp tục: “Nếu dựa trên tiền đề là [gã Trương không phải là gã Trương], vậy là có thể giải thích được rất nhiều chuyện.
Đầu tiên, là khóa cửa.
Cánh cửa này có hai lớp khóa, bên trong và bên ngoài, tạo nên một căn phòng bị khóa kín kép. Điều này chính xác. Nhưng hiện trạng này chỉ có thể tồn tại thật sự dựa trên điều kiện ‘người trong nhà và người ngoài cửa không chủ động mở khóa’. Nếu đêm đó, gã Trương là một tên trong nhóm người đòi nợ giả dạng thành chính chủ, thì kẻ đó hoàn toàn có thể đặt trước một ổ khóa sẵn trong nhà kho. Chờ đến khi lay tôi thức dậy, kẻ đó diễn một vở kịch trước mặt tôi. Thế là mọi chuyện cứ đơn giản dần.”
Nói xong, Chu Ngôn nhìn Lâm Khê, người đã dần dà hiểu rõ mọi chuyện: “Tiếp theo, nhằm phù hợp hóa đối với cách trình bày trong hồ sơ vụ án hơn, tôi sẽ giải thích rõ quá trình vụ án bằng giọng tường thuật nhé.
Thực ra, nếu tôi là chủ mưu của vụ này... tôi sẽ quyết định đặt ổ khóa đó bên cạnh Chu Ngôn. Mà nếu như vậy, kế hoạch ban đầu của những người này là để Chu Ngôn tự tìm ra ra ổ khóa rồi chạy đi khóa cửa. Vì làm như vậy, hiện trạng căn phòng bị khóa kín sẽ có sức thuyết phục hơn. Dù gì đi nữa, chính kẻ sát nhân tự tay khóa cửa nhằm phục vụ cho mưu đồ sát nhân. Như vậy, chắc chắn là tôi hết đường chối cãi.
Do đó, đêm hôm ấy, bọn chủ nợ kia cố tình phát ra những âm thanh như kéo gậy sắt trên mặt đất và đập cửa leng keng khi đứng bên ngoài, thực chất là để gây áp lực cho Chu Ngôn, khiến Chu Ngôn nhanh chóng lần mò xung quanh rồi chạy tới khóa cửa.
Đáng tiếc thay, bọn chúng không ngờ rằng Chu Ngôn hoảng sợ quá mức cho phép, chẳng dám nhúc nhích lấy một bước chân.
Tuy nhiên, chúng còn có back-up plan, vì tiếng gậy gộc và tiếng chốt cửa kia cũng đang nhắc nhở gã Trương giả về mốc thời gian lúc bấy giờ. Sau khi gã Trương giả xác định tên Chu Ngôn này là một con thỏ đế chính hiệu, thì gã cũng quyết đoán nhặt khóa cửa lên. Sau khi diễn cho Chu Ngôn xem là mình vừa tìm ra một ổ khóa, gã liền chạy thẳng đến khóa cửa lại. Màn kịch này chủ yếu là để Chu Ngôn tin chắc đây là một căn phòng bị khóa kín.
Thật ra, chìa khóa của ổ khóa đó đang nằm trong túi của gã Trương giả kia.”
Nói đến đây, Lâm Khê cũng trầm ngâm: “Sau đó, Chu Ngôn ngủ thiếp đi. Gã Trương giả dùng chìa mở khóa từ bên trong, còn đám người đòi nợ lại mở khóa bên ngoài ra. Thế là, nhà kho này không còn là một căn phòng bị khóa kín nữa rồi!”
“Đúng vậy!” Chu Ngôn nói: “Sau khi mở cửa ra, bọn chúng mang xác của gã Trương thật vào đây.”
Bất chợt, Lâm Khê đột nhiên đặt một câu hỏi: “Nhưng là, chuyện này quá mạo hiểm, bởi vì khi đó không ai có thể chắc chắn Chu Ngôn có thật ngủ say hay không? Cho dù là ngủ, làm thế nào để đảm bảo Chu Ngôn không giật mình giữa giấc? Vì vốn dĩ, khi anh mở cửa, chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh keng két khá lớn mà...”
“Không, không có ngộ nhỡ kiểu đó đâu! Bọn người này chắc chắn trăm phần trăm rằng, tôi sẽ không thể giật mình giữa giấc được.”
“Tại sao?” Lâm Khê hỏi.
“Vì Diethyl ether, hay gọi ngắn gọn là ê-te.”
“Hả?”
“Đây là suy đoán của tôi.” Chu Ngôn chỉ vào lời khai của mình trong hồ sơ vụ án: “Tôi đã từng khai nhận trong buổi lấy khẩu cung rằng - đầu tôi rất đau. Tuy nhiên, do hôm trước tôi vừa uống nhiều rượu, cộng thêm bị nện một cây vô đầu nên chuyện bị nhức đầu có vẻ rất bình thường
Nhưng tôi nghi ngờ... tôi đã hít phải Diethyl ether hoặc thứ gì đó khiến bản thân hôn mê vào đêm hôm đó. Cơ mà, vì thuốc Diethyl ether rất dễ mua, nên tôi đang thiên về hướng đó.
Tác dụng phụ của Diethyl ether là rất nhức đầu sau khi ngủ dậy, nhưng tác dụng phụ này bị cơn đau của cú đánh trời giáng vào sau đầu bao biện mất rồi.
Hơn nữa, sau khi vụ án xảy ra, bác sĩ pháp y sẽ chỉ khám nghiệm tử thi mà thôi. Không ai có thể nghĩ rằng, người bị đầu độc không phải là nạn nhân, mà chính là là 'hung thủ.'
Vì vậy, chuyện tôi hôn mê lại hóa ra logic trong tất cả các góc nhìn.”
“Ồ, thật nực cười. Anh nói mà chẳng có căn cứ gì cả, toàn là suy luận lung tung.” Trần Hạo chợt mở lời khinh thường trong khi vẫn im lặng nãy gì.
Chu Ngôn cười nhẹ: “Quả thực đây chỉ là suy luận của tôi, nhưng không phải là không có chứng cứ.
Phương pháp đòi nợ của bọn cho vay nặng lãi ấy quả thực rất đơn điệu, đó là đòi nợ bằng bạo lực. Thế nhưng mà, chẳng lẽ lần nào bọn chúng cũng dùng cái chiêu ‘đập một gậy vào đầu’ khiến người bất tỉnh ấy để bắt cóc con nợ về ư? Tôi đoán rằng, bọn chúng sẽ dùng một vài biện pháp văn minh hơn một chút... chẳng hạn như dùng khăn tẩm ê-te để bịt kín mũi miệng của con nợ, chờ con nợ hôn mê rồi bắt về.
Vì vậy, tôi đã nhờ luật sư Trâu đi kiểm tra rồi.”
“Cái gì?” Trần Hạo quay sang nhìn luật sư Trâu ngay lập tức.
Luật sư Trâu nheo mắt cười, mở miệng góp lời: “Tôi xin lỗi. Sau khi gửi thư đến văn phòng của anh ngày hôm qua, tôi đã đến kiểm tra những người đòi nợ đó một chuyến rồi. Vì tính chất công việc của bọn chúng, nên tôi đã có thể nhờ người điều tra bọn chúng một cách dễ dàng. Những người này không chỉ có nhiều Diethyl ether mà còn có một số đơn hàng về việc kinh doanh trái phép thuốc giảm đau và morphin. Những người bác sĩ liên quan đến bọn chúng đều bị thu hồi giấy phép y tế hết cả.”
“Tại sao các người dám lén lút nhúng tay vào vụ án của tôi?” Trần Hạo tức giận.
“Vụ án của anh?” Luật sư Trâu có vẻ ngạc nhiên. “Tôi xin lỗi, chính bản thân anh đã tuyên bố kết án trong vài tháng trước. Vì vậy, đây không còn là vụ án mà anh đảm trách nữa. Trong khi đó, tôi chỉ điều tra một số tình tiết râu ria sau vụ án, không cần phải báo cáo với anh.”
“ ... “ Trần Hạo thở hắt ra, nhưng rốt cuộc không nói gì cả. Gã chỉ có thể cắn chặt hàm răng, nhúc nhích nhẹ quai hàm.
Không quan tâm đến sự tức giận của Trần Hạo, Chu Ngôn nói tiếp: “Vì vậy, có lẽ là khi tôi vừa ngủ thiếp đi thì gã Trương giả đã dùng ê-te làm tôi hôn mê... Một chai Diethyl ether nhỏ, một chiếc khăn tay, hai thứ đó để gọn trong túi áo được mà.”
Lâm Khê nhíu mày thật sâu. Cô bất đồng quan điểm với Trần Hạo, nhưng cũng không thiên vị Chu Ngôn, chỉ tin tưởng vào suy nghĩ của bản thân... Phải nói rằng, tỷ lệ xảy ra vụ việc đúng như suy luận của Chu Ngôn rất cao. Nếu đúng như lời hắn nói, thì kết luận [nhà kho là một căn phòng bị khóa kín] là sai lầm hoàn toàn.
Nhưng đúng lúc này...
“Được rồi, ngay cả khi những gì anh nói là có thể xảy ra, nhưng vậy thì sao? Anh không có bằng chứng nào cả. Tất cả những lời anh nói đều là suy đoán và giả định. Thật ra, tôi có thể sáng tác ra hàng đống câu chuyện theo kiểu như thế...”
Trần Hạo nói:
“Bên cạnh đó, anh nói gã Trương đã chết từ ban đầu rồi, vậy tại sao lúc khám nghiệm tử thi lại không phát hiện ra?
Ngoài ra, theo như anh vừa nói, thi thể bị bọn cho vay nặng lãi mang đến sau khi đánh thuốc mê anh, vậy người giả danh gã Trương đâu mất rồi? Căn nhà kho này không có vị trí để trốn! Nếu gã giả danh đó đi ra khỏi nhà trong lúc chuyển xác vào, vậy sau đó ai là người khóa trái cửa lại bên trong?
Bên cạnh đó, ai là người đã giết gã Trương thật? Chắc chắn không phải là bọn cho vay nặng lãi đó. Bọn chúng là chủ nợ chứ không phải là sát thủ nha, ai rãnh hơi mà đi giết người?
Cuối cùng... Cho dù bọn chúng muốn giết người, tại sao lại dùng mũi khoan sắt trong nhà kho để đâm chết nạn nhân thay vì dùng dao đâm hay bóp cổ chết cũng được mà, chẳng phải nhanh chóng hơn sao?
À đúng rồi, mũi khoan sắt đó vẫn còn nằm trong nhà kho và có vân tay của anh trên đó đấy!
So với câu chuyện vớ vẩn của anh, những chứng cớ này rõ ràng là thuyết phục hơn nhiều!”
Rốt cuộc, Trần Hạo vẫn là một thám tử. Lúc mọi người cho rằng suy luận của Chu Ngôn rất hợp lý, gã chỉ dùng vài câu đơn giản để “thức tỉnh” mọi người lần thứ hai.
Đúng thật là vậy! Suy cho cùng, mọi giả thuyết của Chu Ngôn vẫn chỉ là giả thuyết. Nếu không có bằng chứng, tối đa là Chu Ngôn chỉ có thể trì hoãn thời gian thi hành án mà thôi. Sau đó, lần lượt qua từng phiên kháng án và phúc thẩm, hắn sẽ được thuyên chuyển liên tục giữa nhà tù và tòa án. Hết năm này qua năm khác, và có lẽ cuối cùng thì bản án của hắn vẫn được giữ nguyên.
Thế nhưng ... Chu Ngôn không hề tỏ ra hoảng sợ. Dưới ánh mắt khó hiểu của người khác, hắn lấy quyển sách trong túi ra, đọc lướt qua gì đó rồi gật gù hài lòng.
“Anh ta đang làm gì vậy?”
“Quyển sách đó là sách gì vậy?”
Ai ai đều cảm thấy khó hiểu...
“Đừng nôn nóng, tôi còn nửa tiếng nữa mới bị áp giải về nhà giam mà.” Hắn chậm rãi nói: “Vì anh đã đặt ra rất nhiều câu hỏi, nên tôi sẽ ưu tiên trả lời câu hỏi quan trọng nhất... Trước hết, câu hỏi đầu tiên chính là: Ai đã giết người?
Câu trả lời chính là... bọn đòi nợ ấy đã giết người
Về động cơ giết người, thật ra là do ngộ sát!”
“Ngộ sát ư?”
“Đúng, đó là ngộ sát!” Chu Ngôn vung vẫy xấp hồ sơ vụ án trong tay: “Trong bộ tài liệu này đã ghi rõ, gã Trương là một người nghiện mua bán cổ phiếu và dành thời gian cả ngày để bám trụ tại sàn giao dịch chứng khoán. Tuy nhiên, sàn giao dịch chứng khoán đã đóng cửa lúc 18:00 giờ vào đêm xảy ra vụ việc.
Trong khi đó, tôi bước ra khỏi quán bar lúc hơn 22:00 giờ tối và bị đánh gục ngay sau đó.
Trong 4 tiếng đồng hồ ở giữa, thật ra gã Trương đã bị bọn cho vay bắt cóc rồi.
Tiếp theo, qua một thời gian dài uy hiếp và dọa nạt, không may thay, bọn đòi nợ ấy đã ngộ sát gã Trương!"
Ở thời điểm hiện tại, cả kho hàng lặng ngắt như tờ...
Chu Ngôn nói tiếp: “Đương nhiên, đây không phải là tưởng tượng của tôi. Bởi vì dựa theo bộ hồ sơ vụ án này, tôi nhận ra rằng, mục tiêu của bọn chủ nợ đêm đó chắc chắn chỉ có mỗi gã Trương. Về phần tôi, là bởi vì có tình huống đột ngột phát sinh nên bọn chúng mới ra tay bắt thêm cả tôi về.”
Hắn chỉ vào một dòng khẩu cung được ghi trong xấp tài liệu vụ án: “Từ ban đầu, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi chỉ vay 10.000 tệ, còn gã Trương vay đến 300.000 tệ. Chênh lệch lớn như vậy, nhưng tại sao bọn chủ nợ ấy lại ra tay với tôi và gã Trương y hệt nhau như vậy?... Chỉ có 10.000 tệ mà bọn chúng dùng gậy đánh người bất tỉnh, đe dọa và giam giữ trái phép à? Có đáng giá không? Ngộ nhỡ đánh tôi chấn thương sọ não, chắc chắn tôi còn không đủ tiền tự chạy chữa cho chính mình nữa, huống chi là trả nợ.”
Thật ra, mạch suy nghĩ này đến từ quyển sách trong tay hắn.
[Hai chòm Sâm, Thương không ly biệt: Thằng nào rỗi hơi đến mức tốn công tốn sức đi bắt cóc một tên Chu Ngôn tầm thường như vậy? Phải chăng tất cả những gì mà Chu Ngôn gánh chịu đều là một phần trong kế hoạch đã được sắp xếp sẵn từ trước?]
Nếu người này không hỏi, Chu Ngôn sẽ không nghĩ ra suy đoán trên.
“Ha... ha! Anh giỏi đấy!.” Trần Hạo đột nhiên bật cười: “Đáng tiếc, cho dù anh nói sao đi nữa thì cũng vô ích mà thôi... bởi vì lập luận của anh có sơ hở, chính là thời gian!
Bác sĩ pháp y đã xác nhận, thời gian tử vong của nạn nhân từ 23:00 giờ đêm đến 2:00 giờ sáng cùng ngày. Nếu gã Trương chết trước khi anh bị bắt, vậy là còn cách 2 tiếng đồng hồ nữa mới đến khung giờ mà bác sĩ pháp y xác định. Chẳng lẽ anh nghĩ mấy vị bác sĩ pháp y đều là hạng bất tài vô dụng à?”
"Không, không, không..." Chu Ngôn lập tức lắc đầu: "Chắc chắn bác sĩ pháp y không phải là hạng bất tài. Ngược lại, những người ấy đã từng khám nghiệm rất nhiều thi thể, làm gì có chuyện báo kết quả sai? Nói cách khác, hung thủ thực sự đã lợi dụng kiến thức của những vị bác sĩ ấy về tử thi để thay đổi thời gian tử vong!"
"..." Từng câu từng chữ của Chu Ngôn khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm giác chấn động trong lòng. Bọn họ vừa tự phân tích trong đầu, vừa yên lặng chờ Chu Ngôn giải thích đoạn sau đó.
Chu Ngôn nói tiếp: “Để ước tính thời gian chết của tử thi, các bác sĩ pháp y đã dựa vào máu của thi thể. Sau khi một người chết đi, máu sẽ đông dần, dẫn đến hiện tượng xuất hiện các vết hoen tử thi*, cứng cơ,... ngay cả mấy nhóc học sinh tiểu học cũng biết việc này.”
Nói đến đây, Chu Ngôn lật xấp tài liệu vụ án đến trang ghi chép về thi thể của gã Trương: “Vì vậy, khi bác sĩ pháp y nhìn thấy tử thi, đương nhiên người đó sẽ phán đoán thời gian tử vong dựa trên tình trạng xuất huyết của tử thi.
Nhưng những vị bác sĩ đó không ngờ rằng, nạn nhân không chết vì bị xuất huyết quá nhiều!”
“Vớ vẩn!” Trần Hạo đột nhiên thét to lên: “Vậy anh nói xem, nguyên nhân tử vong là gì?”
“Tôi không biết!”
“Ặc!” Lúc này, những người còn lại cũng tỏ vẻ nghi ngờ. Từ đầu đến giờ, Chu Ngôn đều trình bày rất mạch lạc và cặn kẽ, cớ sao bỗng dưng không biết.
Thế nhưng mà, Chu Ngôn lập tức nói ngay: “Đừng có gấp! Thật ra, tôi vừa nói không biết là có nguyên nhân riêng cả… Và nguyên nhân này vừa vặn giải thích tại sao nạn nhân lại mất mạng vì [Vật thể nặng đâm xuyên tim]!”
“Chẳng lẽ......!” Lâm Khê đột nhiên giật mình, hiển nhiên là nhận ra điều gì đó.
“Đúng vậy!”
Không chờ Lâm Khê nói xong, Chu Ngôn thẳng thừng xác định: “Sở dĩ nạn nhân chết thảm trong tình cảnh như thế, là do... do hung thủ muốn che đậy nguyên nhân tử vong thực sự!”
Và vào lúc này ...
... Tinh tang, tinh tang, ting tang...
Điện thoại di động của luật sư Trâu bất ngờ đổ chuông.
Luật sư Trâu nhấn nút nghe, trả lời ngắn gọn rồi cúp điện thoại.
“Bệnh viện vừa gọi đến.” Gã mỉm cười, nhìn Chu Ngôn rồi nói: “Quả nhiên đúng như anh nghĩ.”
(Chú thích: * Vết hoen tử thi: Khi trái tim ngưng đập và bơm máu, trọng lực kéo các tế bào hồng cầu xuống phần thấp nhất của cơ thể. Máu bị đông lại gây ra các vệt màu tím, thường được gọi là hồ máu tử thi hay vết hoen tử thi. Các điều tra viên pháp y căn cứ vào những dấu hiệu này để xác định thời điểm chết của tử thi.)