10
Thượng Quan Tuyết Nhi thành công phục hồi Đại Lương, trở thành nữ đế đầu tiên trong lịch sử thế giới này.
Tướng quân trung thành của nàng ta đã tìm được tín ngưỡng mới, tiếp tục tiến quân đến các quốc gia ngoài Địa Trung Hải.
Hoàng đế bị giam trong lãnh cung.
Hắn là nam chính của thế giới này, dù có bị vùi dập bao nhiêu cũng không chết.
Khi Thượng Quan Tuyết Nhi bị triều thần làm cho phiền lòng, nàng ta sẽ đến lãnh cung “chiếu cố” hoàng đế.
Một lần tôi đi ngang qua, nghe thấy Thượng Quan Tuyết Nhi nói với hoàng đế: “Không phải ngươi muốn cùng ta có một trăm lẻ một đứa con sao?”
“Thể lực yếu như vậy, làm sao mà sinh?”
“Đau thì hãy kêu to hơn, trẫm thích nghe!”
Chậc.
Đều là báo ứng.
Sau đó, Tiểu Tống thái y tìm đến tôi.
Anh ta nói: “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, có thể trở về hiện đại rồi. Còn cô thì sao?”
“Tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Tôi nói dối.
Tôi chẳng có hệ thống nào cả.
Tiểu Tống thái y hào hứng nói: “Vậy chúng ta hãy gặp mặt trong hiện thực đi! Tôi tên là Tống Chí, đừng quên nhé.” “Được.”
Ngày hôm sau, Tiểu Tống thái y rời khỏi hoàng cung.
Tất cả mọi người trong thế giới này đều quên anh ta, chỉ có tôi nhớ về sự tồn tại của anh ta.
Tôi bẩm lên Thượng Quan Tuyết Nhi muốn rời đi.
Ánh mắt Thượng Quan Tuyết Nhi lộ vẻ không nỡ: “Tú Nhi, năm đó là muội khuyên trẫm rời bỏ người đàn ông đó. Trẫm chưa kịp cảm ơn muội, sao lại...”
Tôi mỉm cười tự tại.
“Công chúa giờ đã là hoàng đế.”
“Một công thần như ta, sau này chúng ta chắc chắn sẽ xa cách.”
“Có lẽ chúng ta nên chia tay vào lúc gần gũi nhất.”
Gần vua như gần cọp.
Chỉ khi rời khỏi hoàng cung, tôi mới có thể thực sự được giải phóng.
Thượng Quan Tuyết Nhi thở dài.
Cô nương ngày nào ngây thơ, thiện lương giờ đây trên khuôn mặt đã thêm vài phần trưởng thành.
Nàng ta đã suy nghĩ rất lâu.
“Tú Nhi, sau khi muội rời đi, nhớ thường xuyên quay về thăm ta nhé.”
Thượng Quan Tuyết Nhi hào phóng ban cho tôi đất phong, lại tặng cho tôi kim bài miễn tử, cùng nhiều vàng bạc, trang sức.
Ngày tôi rời khỏi hoàng cung, mặt trời chói chang, bầu trời trong xanh.
Tôi không biết Tiểu Tống thái y quay về hiện đại sống ra sao.
Nhưng tôi biết, tương lai của mình sẽ không cần phải sống những ngày 996 nữa.
Tôi sẽ du ngoạn bốn biển, thưởng thức thơ ca và phong cảnh ở những miền xa xôi.