Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 6: 6: Con Riêng




“Này! Đồ xấu xí, trên mặt của mày làm sao lại có sẹo thế? Thật khó coi.” Thường Ích Thông thấy xung quanh không có ai, chỉ có hai người bọn họ ở đây, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười ác ý, nhấc chân đá vào chân Hà Vị Minh.Thấy Hà Vị Minh không đáp trả lại, nó đá cậu thêm một cái nữa, đạp lên quần áo sạch sẽ của cậu khiến chúng có vết bẩn: “Này, tao đang nói chuyện với mày đấy, mày bị điếc à!? “Hà Vị Minh đứng lên đi về phòng.



Thường Ích Thông bị nuông chiều từ nhỏ nên tính cách rất nóng nảy, nhìn thấy cậu không có phản ứng với mình, nó cảm thấy không vui, lập tức chạy theo đẩy cậu từ sau lưng.



Mặc dù nó hơi nhỏ hơn Hà Vị Minh nhưng thân thể rất khỏe mạnh, chỉ cần đẩy mạnh một cái là Hà Vị Minh đã ngã vào trong bồn hoa.Thường Mạn Tinh đang ngồi uống trà với Khâu Ngọc Nhiên, dáng vẻ đoan trang im lặng nghe Khâu Ngọc Nhiên tán ngẫu một ít chuyện vụn vặt.



Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên dồn dập, cô hoa mắt quay đầu nhìn lại, một người vòng qua phía sau ngồi xổm xuống bên cạnh chân cô.Thường Mạn Tinh suýt chút nữa hất ly trà ra, nhìn lại mới phát hiện người trốn ở chỗ mình là Hà Vị Minh.



Không biết là chơi ở chỗ nào mà cậu lại làm bản thân trở vô cùng nhếch nhác, quần áo lúc nãy còn sạch sẽ ngăn nắp, bây giờ lại dính đầy vết bẩn.



Cậu ngồi xổm bên cạnh cô, định lấy tay cầm lấy ống quần nhưng hình như cảm nhận được ánh mắt của cô nên vội vàng thu tay lại, sửa lại quần áo của mình rồi cúi thấp đầu xuống.“Xảy ra chuyện gì?” Thường Mạn Tinh vừa hỏi xong đã nghe thấy tiếng khóc lớn từ xa truyền lại đây, Thường Ích Thông khóc đến đỏ bừng đôi mắt, chạy nhanh lại đây chui vào lòng ngực của Khâu Ngọc Nhiên nói: “Hà Vị Minh đánh con!”Nó khóc rất thảm thiết, nếu không phải thấy trên người nó không xảy ra chuyện gì thì người khác còn tưởng nó phải chịu tổn thương gì lớn lắm.Khâu Ngọc Nhiên ôm con mình nhìn thoáng qua Thường Mạn Tinh, sau đó nói với Thường Ích Thông bằng vẻ mặt trách móc: “Không phải đã nói là đi chơi với anh sao? Có chuyện gì mà làm hai đứa xảy ra mâu thuẫn đến mức đánh nhau như thế, nhìn xem con làm bẩn hết quần áo của anh rồi kìa, con còn dám khóc thành như vầy nữa hả?”Thường Mạn Tinh căn bản không để ý tới chuyện đùa giỡn, lòng dạ hẹp hòi lại còn thích chơi xấu của Thường Ích Thông, nếu nó là cháu trai cô thì không chừng cô sẽ lo lắng giáo dục lại đứa nhỏ này một chút, nhưng bây giờ cô lười chơi đoán tâm tư với hai mẹ con họ.Cô ngồi xổm xuống trước người Hà Vị Minh rồi nâng mặt cậu lên, lúc này mới phát hiện trên mặt cậu cũng bị va quệt thành một vết thương, chảy ra một ít máu, lật tay của cậu xem thì thấy tay cậu có vài vết xước.





Giơ tay lau khuôn mặt đang dính máu của cậu, cô kéo cậu đứng lên, cười như không cười nhìn thoáng qua Khâu Ngọc Nhiên.“Chị dâu thật sự dạy dỗ Thường Ích Thông càng ngày cành thông minh.” Sau đó cô không nói hai lời lập tức kéo Hà Vị Minh đang cúi đầu trầm mặc đi ra ngoài.Khâu Ngọc Nhiên nhanh chân đuổi theo sau, thấy cô đang muốn lên xe thì vội vàng khuyên nhủ: “Mạn Tinh, không phải em nói muốn ở đây vài ngày sao, bây giờ em trở về chị biết nói như thế nào với anh trai em.”Thường Mạn Tinh đưa Hà Vị Minh lên xe trước rồi sau đó nói với Khâu Ngọc Nhiên: “Ở lại đây để người ta tiếp tục bắt nạt Vị Minh nhà tôi à?”“Đó đâu phải chuyện lớn gì, trẻ con cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường thôi.



Chị sẽ kêu Ích Thông xin lỗi thằng bé, ở đâu mà không có trẻ con cãi nhau…”“Chị dâu!” Cô đánh gãy lời nói của Khâu Ngọc Nhiên, mỉm cười nói: “Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, hôm nay em còn ở đây nhưng thằng bé đã đánh Vị Minh thành ra như vầy rồi, sau này mà em không ở đây thì nó còn sẽ làm ra chuyện gì với Vị Minh đây? Ích Thông ghét bỏ Vị Minh, chẳng lẽ nó cũng có ý kiến với em sao? Làm sao đây? Chị dâu cảm thấy cha chia phân nửa tài sản cho em nên không cam lòng? Xem dáng vẻ này của Ích Thông là bất mãn với em đã lâu, nó đúng là một đứa nhỏ vô cùng không hiểu chuyện.” Thường Mạn Tinh mở miệng chụp một cái mũ to lên đầu Khâu Ngọc Nhiên.Khâu Ngọc Nhiên nghe cô nói vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, miễn cưỡng nói: “Mạn Tinh, sao em lại có thể nghĩ xấu cho chị như vậy, trong lòng chị rõ ràng…”Nhưng không đợi cô ta nói hết, sắc mặt Thường Mạnh Tinh lập tức lạnh lẽo, thay đổi còn nhanh hơn thời tiết: “Em ở nhà của mình mà cũng bị người khác làm mất mặt, vậy em còn ở đây làm gì nữa.





Khi nào rảnh thì chị dâu nhớ dạy dỗ lại thằng bé cho đàng hoàng, em thấy nó càng ngày càng không hiểu chuyện rồi đấy, không hề giống với lúc nhỏ của anh trai em một chút nào cả.”Sau đó cô cũng mặc kệ sắc mặt của Khâu Ngọc Nhiên, ngồi lên xe thể thao màu đỏ của mình rêu rao rời khỏi Thường gia.Khâu Ngọc Nhiên đuổi theo ở phía sau vài bước, cuối cùng chỉ có thể để chiếc xe màu đỏ dần dần biến mất, nghĩ đến việc một lát nữa chồng mình sẽ hỏi đến, cô ta hung hăng cắn răng, quay đầu trừng mắt với đứa con trai bướng bỉnh của mình.“Mẹ đã nói là không có việc gì thì đừng trêu chọc Hà Vị Minh, quay đầu lại một cái con đã quên mất! Chờ lát nữa ba con có hỏi thì phải làm sao.”Thường Ích Thông hừ lạnh một tiếng: “Nếu cha mắng con thì con sẽ đi tìm chú Hàn! Từ trước tới nay chú Hàn chưa từng mắng con!”Khâu Ngọc Nhiên vừa nghe thấy hai chữ chú Hàn từ trong miệng con trai mình, sắc mặt lập tức thay đổi, tiến lên đánh nó một cái, quát khẽ: “Ai cho con nhắc tới chú Hàn ở trong nhà! Quên những gì mẹ mới nói với con hả!”Thường Ích Thông che mặt lại, bỗng nhiên bị mẹ đánh, nó lập tức bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cũng không dám hó hé nửa chữ nào nữa, chỉ là vành mắt hơi hơi đỏ ửng.Hai mẹ con xảy ra mâu thuẫn ở Thường gia Thường Mạn Tinh không hề biết, cô cũng không lái xe trở về nhà mà đi vào một con đường khác.



Vốn định ở lại Thường gia vài ngày, đồ đạc cũng đã mang theo nhưng đến cuối cùng lại xảy ra chuyện này, cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Khâu Ngọc Nhiên nữa, cũng không muốn về nhà để nhìn thấy khuôn mặt Hà Tiên Dương nên dứt khoát mang theo Hà Vị Minh đến biệt thự trên danh nghĩa của mình, ở đó giải sầu vài hôm.Hà Vị Minh ngồi bên ghế phụ im lặng lau hết bùn đất trên người đi.Trên mặt Thường Mạn Tinh không còn vẻ tức giận như vừa rồi, cô mỉm cười xoa đầu cậu nói: “Rất tốt, bị người khác bắt bạt còn biết tìm tới mẹ, nhưng lần sau con không cần làm bản thân trở nên đáng thương như này nữa, cũng không cần nhảy vào chỗ đó.



Cho dù trên người con không hề có bất kì vết thương nào thì mẹ vẫn sẽ chống lưng cho con, hiểu chưa?”Từ nhỏ không có ai chăm sóc, cho dù bị người ta bắt nạt cũng không có ai đồng ý đứng ra giúp đỡ cậu, bản thân cậu chỉ có thể cố gắng trở nên đáng thương hơn thì mới có thể nhận được một ít công bằng.





Người gầy yếu nhỏ bé, từ lúc còn rất nhỏ cậu đã hiểu được việc cho dù bản thân có sử dụng sức lực lớn như thế nào để bảo vệ mình thì cũng không có cách nào tránh khỏi tổn thương.



Hà Vị Minh sờ vết thương mới ở trên mặt, sờ đến vết sẹo cũ trên lông mày.“Lá cây bị nó làm hỏng rồi.” Cô đang lái xe, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh nói một câu.Mất một lúc để nhớ lại cô mới phản ứng việc cậu đang nói là việc gì.



Thì ra cậu đang nói đến chuyện cô dẫn cậu ngồi xích đu, tiện tay đưa cho cậu một phiến lá.



Trong lòng cảm thấy buồn cười, cô nói: “Thích loại lá cây màu vàng đó à? Chờ khi đến đây, mẹ dẫn con đi nhặt nhiều lá cây xinh đẹp hơn, chúng ta sẽ đến nơi có nhiều lá cây xinh đẹp.”Cô cảm thấy hứng thú nên tiếp tục nói với cậu: “Con biết chúng ta đang đi đâu không? Là biệt thự mà bà ngoại của con để lại cho mẹ, nơi đó có một mảnh rừng cây xanh tươi um tùm.




Tổng cộng khu đó chỉ có ba mươi căn biệt thự, cách nhau một khoảng khá xa, bảo mật tương đối tốt và an toàn, chỗ tốt nhất là phong cảnh ở bên trong, chờ lát nữa con nhìn thấy sẽ biết.”Căn biệt thự này chính là nơi cô vẫn luôn thích nhất, chỉ là từ sau khi gả cho Hà Tiên Dương thì cô cũng rất ít đến.



Sau này lại bởi vì tai nạn xe, hai chân bị gãy nên cô không còn đến đó, hơn nữa cũng đi không được.Xe ngừng ở một trung tâm thương mại, cô mang theo cậu xuống xe.“Chúng ta đi mua một ít đồ, ở đó rất yên tĩnh, không thuận tiện để ra ngoài, ngày thường có người đến quét dọn chăm sóc, nhưng không có chuẩn bị đồ ăn.”Thường Mạn Tinh vừa đẩy xe đẩy, suy nghĩ muốn mua cái gì, vừa hỏi Vị Minh: “Trẻ con đều thích ăn vặt, con có muốn mua gì không?”Nhìn hàng hóa trưng bày la liệt, cậu lắc đầu.





Cô cũng không hỏi cậu nữa, thấy cậu nhìn thứ gì thì lấy tay ném thứ đó vào giỏ hàng, kết quả chưa nghĩ ra nên mua đồ ăn gì thì giỏ hàng đã chất đầy đồ ăn vặt.



Xoay đại một vòng, cuối cùng cũng mua được một ít thứ.Nhưng khi đi ngang qua tầng hai của trung tâm thương mại, cô vô tình nhìn thấy trong tủ kính của một cửa hàng quần áo có một chiếc váy rất xinh đẹp cho bé gái mặc, Thường Mạn Tinh nhìn qua Hà Vị Minh đang ôm lấy tay mình, cô không khỏi mỉm cười dịu dàng.Cuối cùng chiếc váy kia Thường Mạn Tinh cũng mua.



Hai người họ đi đến căn biệt thự, đúng là nơi có một rừng cây xanh tươi um tùm, tổng cộng có hai tầng nhìn cũng không lớn lắm, xung quanh có một mảnh đất trống, trước nhà có một con đường nhỏ thông đến bên hồ, mờ mờ ảo ảo có thể nhìn thấy một cái cầu gỗ và một chiếc thuyền nhỏ.



Ở phía sau nhà có hàng cây cao lớn thẳng tắp, trên cây còn rũ xuống vài dây leo.



Có một thân cây ngay ngắn dựa gần ban công của lầu hai và nhánh cây to bự đã tiến vào bên trong lan can ban công.Khi Hà Vị Minh đang xách đồ đi vào phòng thì thấy một con sóc hôi đứng trên cành cây cách đó không xa đang nghiêng đầu nhìn cậu.Hà Vị Minh: “…”Thường Mạn Tinh đi được vài bước còn chưa thấy cậu đuổi theo, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy cậu và con sóc nhìn nhau.“Một con sóc mà thôi, ở đây còn có lộc, ngày mai đưa con đi tìm chúng.”Cô gọi cậu vào phòng.




Trong phòng nhìn rất thoải mái, nơi nào cũng có dụng cụ làm bằng cây, cửa kính sát đất cũng có thể nhìn thấy cây cỏ gần gũi ở bên ngoài, tự nhiên thân thể sẽ cảm thấy thả lỏng.Trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, chắc là vừa mới quét tước cách đây không lâu, cô đặt một ít đồ mới mua được lên trên bàn, dẫn cậu lên lầu nhìn.Lầu hai tất cả đều là phòng ngủ, ở giữa phòng là chiếc giường lớn, phòng rửa mặt và thay quần áo ở gần đó, mấy chỗ trống cũng đặt thêm vài giá sách, trên xích đu trải một tấm nhung màu trắng, kế bên là một cửa sổ để trống có thể để ánh nắng xuyên vào.Ban công ở bên kia chiếc giường, cô chỉ chỉ vào cái giường nói: “Ở đây chỉ có một phòng ngủ, buổi tối con chỉ có thể ngủ với mẹ, dù sao thì chiếc giường rất lớn cũng không sợ chen lấn đến mức té xuống.”Hà Vị Minh không có ý kiến gì, dù sao cậu vẫn còn là một đứa nhỏ.





Cơm chiều là do cô và Hà Vị Minh cùng nhau làm, vượt khỏi dự liệu của cô, Hà Vị Minh vậy mà biết nấu ăn, dao phay dùng rất thành thục, có thể thấy được đây không phải là lần đầu tiên làm.“Chẳng lẽ ở Viện Phúc Lợi các con cũng phải tự mình nấu ăn à?” Cô cạo vỏ khoai tây nhìn động tác thành thục của cậu hỏi.“Thỉnh thoảng.”Sự thật chứng minh, tư thế đẹp không phải sẽ nấu ăn ngon, cô đánh giá hương vị mà Hà Vị Minh làm: “Một chín một mười với thức ăn mẹ làm.”Đến chính cô cũng không có sở trường nấu ăn, nói đúng hơn cô với cậu kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng tốt xấu cũng không phải là rất khó ăn.



Hai người ăn cơm xong, cậu vô cùng tự giác gọt sạch vỏ trái cây bưng lên.Thường Mạn Tinh đang ngắm sao ở ban công, ở đây tuy ít người nhưng cũng không tính là yên tĩnh, bởi vì trong rừng cây sẽ có tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót.



Nhìn thấy cậu lên tới đây, cô đứng dậy lặng lẽ kéo cậu đến bên cạnh.



Hai người ngồi xổm kế bên nhánh cây xuyên vào ban công, cô chỉ cho cậu các loại đồ vật này nọ.Hà Vị Minh tinh tế nhìn, phát hiện bên trong khe hở nhánh cây có một tổ chim, cách bọn họ không xa, cẩn thận thì có thể nghe thấy tiếng chim kêu.“Bên trong có chú chim nhỏ.” Cô đến gần cậu nhẹ giọng nói.Cậu đưa ánh mắt chuyển lên người cô, nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm vào tổ chim đó, trên mặt có vài phần sung sướng vì tìm ra đồ vật thú vị.Một lớn một nhỏ ngồi xổm nhìn tổ chim một lát, mãi cho đến khi con chim lớn đập cánh phành phạch bay trở về, cô mới lôi kéo cậu rời đi.Buổi tối rửa mặt xong, Hà Vị Minh một lần nữa bị yêu cầu mặc chiếc váy xinh đẹp kia.“Nơi này chỉ có chúng ta, người khác cũng không nhìn thấy, con mặc cho mẹ nhìn một chút đi ~”Cậu đi chân trần nhìn Thường Mạn Tinh đang chống cằm ngồi ở trên giường, thật lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Con thấy trong TV có một ít người… Giống như không có cảm giác yêu thương gì, mẹ nhận nuôi con là bởi vì… cái này sao?”Thường Mạn Tinh cảm thán: Ây da đứa nhỏ này bỗng nhiên lại nói nhiều như từ văn vẻ như vậy.



Không đúng! Cậu coi cô trở thành một bà cô kỳ lạ rồi.Cô ho khan một tiếng: “Mẹ không phải là người có sở thích kì lạ gì cả, con suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là mẹ nghĩ để con mặc chiếc váy này chụp một tấm, chờ tới lúc con trưởng thành thì đưa cho con xem.”Hà Vị Minh: “….



Làm vậy thì có ý nghĩa gì? “Thường Mạn Tinh: “Bởi vì mẹ thích!”.