Editor: AnGing
Bài hát: Da LAB - Gác lại âu lo ft.
Miu Lê
"Phán Phán! Vệ tổng thật sự là cha ruột của cậu sao?!"
Giọng nói không thể tin tưởng của Lục Lâm truyền ra từ điện thoại, Kiều Phán Phán cầm di động, ngồi ở ghế trên nhìn bàn trang điểm màu hồng phấn trông vô cùng trẻ con này, trong đôi mắt tràn ngập hạnh phúc.
"Ừ, ông ấy không hề bỏ rơi mẹ con mình, là hiểu lầm.
" Đối mặt bạn thân duy nhất của mình, cô không hề che dấu tình cảm của mình, nói hết ra.
"Lục Lâm, mình cảm thấy như mình đang mơ một giác mơ đẹp vậy, cha mình không hề vứt bỏ mẹ, ông ấy vẫn luôn nhớ tới hai mẹ con mình, ngay cả tên công ty cũng là viết tắt của tên mẹ mình và mình, nếu không phải do lần này trùng hợp gặp gỡ, có lẽ cả đời mình cũng sẽ không biết, Vệ tổng là cha mình.
"
"Đây là ý trời!" Lục Lâm thật lòng cảm thấy vui cho cô, "Trước đây cậu khổ như vậy, bây giờ cũng được xem như là khổ tận cam lại, Vệ tổng nhất định là một người cha tốt, sau này, cậu không cần phải gắng gượng một mình nữa.
"
"Đúng vậy.
" Kiều Phán Phán nhìn cô gái đôi mắt hoe đỏ trong gương, nhẹ giọng nói, "Sau này, mình không cô độc nữa.
"
"Ha ha ha ha ha lần trước Chu Vân còn nói cậu với Vệ tổng cơ mà, nếu để cô ta biết cậu là con gái ruột của ông ấy, chắc cô ta tức chết luôn.
"
Hai cô gái đang trò chuyện, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đàn ông dồn dập khủng hoảng, "Vợ à!"
Tay Kiều Phán Phán run lên, khẩn trương lao ra ngoài cửa, đi vào phòng của cha mẹ.
"Xảy ra chuyện gì?"
Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy mẹ mình vẫn êm đẹp, đang ôm người đàn ông vào lòng giống như đang ôm một đứa trẻ vào lòng, mà Vệ Minh Ngôn trong lòng bà, đỏ mắt, gương mặt tràn ngập sợ hãi, đôi tay ôm chặt lấy vợ mình, đôi mắt trống rỗng.
"Không sao đâu, không sao, em ở đây, em và Niếp Niếp đều ở đây, chúng ta không đi đâu cả! " Nhìn thấy Tề Nhã cũng hơi hoảng loạn, nhưng lại cô gắng duy trì bình tĩnh an ủi ông ấy, tay vẫn luôn nhẹ nhàng vô lưng hắn.
"Anh sợ lắm, anh sợ lắm vợ ơi! " Người đàn ông có công ty có hơn mấy ngàn công nhân giờ phút này giọng nói tràn ngập kinh hoàng, miệng không ngừng nói: "Anh không dám ngủ, anh không thể ngủ, tuyệt đối không thể ngủ! "
Kiều Phán Phán khiếp sợ nhìn khung cảnh trước mắt, thấy mẹ không ngừng an ủi ông, "Vì sao không dám ngủ, có phải là gặp ác mộng không?"
"Anh không thể ngủ! " Giọng nói của ông run rẩy, tràn ngập khủng hoảng, "Nhỡ đâu đây chỉ là một giấc mộng, anh ngủ rồi, lại tỉnh lại, khi tỉnh lại, lại không có nhà.
"
"Anh không thể ngủ, không thể ngủ được! "
Đôi tay Tề Nhã dừng lại, lông mi bà run rẩy kịch liệt, bà rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, "Đừng sợ, không phải là mơ! "
"Em và Niếp Niếp ở đây, chúng ta đều tồn tại.
"
"Anh đã giữ lời, trở về đón em và con gái sống cuộc sống hạnh phúc.
"
"Anh không dám, anh không dám! " Giọng nói của ông ấy nức nở, ông nhắm chặt mắt, ôm chặt lấy vợ mình, "Nhỡ đâu đây chỉ là mơ thì sao, làm sao bây giờ? Anh đã cô đơn một mình nhiều năm như vậy, anh nhớ em, nhớ Niếp Niếp, bất kể ngày đêm, mỗi lần nhắm mắt lại, hiện lên là hình ảnh em ôm Niếp Niếp đứng ngoài cửa tiễn anh, nói sẽ chờ anh trở về.
"
"Anh cũng không thể ngủ, sẽ mơ thấy nhà của chúng ta, bức thêu em để trên bàn, poster anh treo trên tường, đồ chơi của Niếp Niếp, sẽ chẳng còn gì cả, đen kịt, không còn gì cả, chỉ còn anh! Một mình anh!"
"Thành Thanh, Thành Thanh anh đừng như thế, mẹ con em đều còn sống, đây không phải là giấc mơ, một nhà ba người chúng ta, lại ở bên nhau! "
Tề Nhã khóc không thành tiếng, hai mắt đẫm lệ mê mang, cơ hồ không nhìn rõ trước mắt.
Lời chồng bà nói, sao lại không phải tiếng lòng của bà cơ chứ.
Bà lo lắng biết bao nhiêu, rằng tất cả đều chỉ là một giấc mơ, tỉnh mộng, chồng mình vẫn chưa trở về, con gái vẫn cần phải vất vả làm thêm để trả tiền thuốc cho bà, mỗi ngày bà chỉ có thể nhìn ảnh chụp cắt nối từ báo xuống, ảo tượng chờ đợi chồng mình trở về, giống như nắm đó ông đã hứa hẹn vậy.
Anh đã về, đón em và con gái sống một cuộc sống hạnh phúc đây.
Đêm qua, bọn họ nằm trên giường, nói chuyện của mấy năm nay, buổi sáng khi tỉnh lại, nhìn thấy người đàn ông tươi cười bước vào, nhẹ nhàng nói, "Nào, anh ôm em đi ăn cơm.
"
Trái tim của bà mới xem như an ổn lại.
Giờ khắc này bà mới biết được, hóa ra chồng bà cũng vô cùng khủng hoảng và trân trọng việc đoàn tụ này.
"Em ở, Phán Phán cũng ở, anh đã không ngủ cả đêm rồi, mau ngủ đi! "
Trong lòng Tề Nhã vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, bà đỏ mắt nhìn về phía con gái, "Phán Phán, mau khuyên cha con đi, ông ấy sẽ nghe con.
"
Tối quá, bà nghe chồng mình tiếc nuối chuyện mười mấy năm qua không được nhìn thấy con gái trưởng thành cả đêm, ngoài ra còn thêm cả quy hoạch tương lai mười mấy năm sau của con bé nữa.
"
Nghe thấy mẹ gọi, Kiều Phán Phán nhìn về phía người đàn ông tránh né như đứa trẻ kia, hé mồm, nhẹ giọng gọi một tiếng, "Cha.
"
Thân mình người đàn ông đột nhiên chấn động, thong thả ngẩng đầu lên, một đôi mắt tràn đầy tơ máu, ngơ ngẩn nhìn về phía cô.
"Cha mau đi nghỉ đi, hôm qua đã không ngủ cả đêm rồi.
" Nhìn biểu tình của ông, trong lòng Kiều Phán Phán bỗng cảm thấy chua xót.
Mười mấy năm chia xa này, không chỉ hai mẹ con họ chịu tra tấn, còn có cả người đàn ông trước mắt này nữa.
"Con và mẹ đều đang ở đây, đây không phải là mơ, cha mau ngủ đi, dưỡng tốt thân thể.
"
"Cha không sao, cha ngủ ngay đây! "
Nói xong, ông nhanh chóng nằm xuống, còn nhìn về phía cô tươi cười tranh công.
Tề Nhã nhìn ông, hờn dỗi đẩy một cái, "Sao lúc nào cũng trẻ con như thế.
"
"Bởi vì anh có em mà.
" Ông thuần thục đáp lại.
"Được rồi Phán Phán, cha con không sao, con cũng mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm đấy.
"
Nhìn chồng mình ôm lấy cánh tay mình làm nũng trước mặt con gái, gương mặt Tề Nhã đỏ lên, lái không nỡ trách cứ ông, đành phải giả vờ chưa thấy gì.
Kiều Phán Phán nhìn không khí thân mật tự nhiên giữa hai người, trong lòng ấm áp, xoay người đi ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa lại.
Nếu sau này, chồng cô cũng giống như cha, thật là tốt biết bao.
Những ngày tiếp theo, Kiều Phán Phán vẫn thực tập trong công ty, nhưng không giống trước kia là vì tất cả mọi người trong công ty đều đã biết rằng cô là con gái ruột tưởng chừng chết yểu của Vệ tổng.
Sau khi chị Trương từ bệnh viện trở về thì bắt đầu lan truyền tin tức ra ngoài, tuyên dương chuyện vợ chồng, cha con tương nhận hôm đó ra ngoài một cách xuất sắc, nhấn mạnh việc Vệ Tổng vui mừng cỡ nào, bất ngờ ra sao.
Vốn còn có người không tin, cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, Vệ tổng hớn hở vui vẻ như tắm mình trong gió xuân xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Con gái của tôi, Phán Phán, 18 tuổi, bây giờ đang ở công ty học tập đây.
"
Không biết đây là lần thứ mấy Vệ Minh Ngôn nói với người khác về chuyện này, lần nào cũng vô cùng tự hào, mà kết cục vĩnh viễn là một câu.
"Chờ sau này khi con gái của tôi tiếp nhận công ty, còn phải nhờ các bác các chú chăm sóc, bảo ban cháu nó.
"
Mà mỗi khi người đối diện hỏi ông bao giờ tính về hưu, gương mặt ông càng tự hào hơn, nhắc tới con gái mình, ông ấy vĩnh viễn không biết đến hai chữ khiêm tốn: "Đừng nhìn con gái của tôi còn nhỏ, học đại học đứng đầu nước, tiền đồ vô lượng, con bé thông minh lắm, tôi tùy tiện dạy là học được ngay, có lẽ sau khi con bé tốt nghiệp, ông già như tôi có thể nghỉ hưu được rồi, tôi sẽ đưa mẹ con bé đi vòng quanh thế giới du lịch một chuyến, công ty phải giao cho người trẻ tuổi chứ.
"
Mà Kiều Phán Phán, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nở một nụ cười mỉm.
Cha khen cô như vậy, có tốt lắm không?
Tuy rằng được khen cảm giác thật vui vẻ, nhưng vì sao cô cứ có cảm giác vô cùng áp lực là thế nào.
"Tất nhiên là phải áp lực rồi! Một cái công ty lớn như thế, ủy quyền hết cho cậu, không áp lực mới là lạ đó!" Lục Lâm dính phải hào quang của Kiều Phán Phán, ngày khai giảng ngồi trên siêu xe cùng bạn thân, cùng nhau nói về chuyện này.
Chuyện lớn như việc ngày khai giảng của con gái tất nhiên Vệ Minh Ngôn muốn đến, nhưng không khéo hôm nay lại có một yến hội quan trọng, ông đành không cam tâm ở lại yến hội, gọi tài xế đưa Kiều Phán Phán đi học.
"Phán Phán! Không ngờ bên cạnh mình lại che giấu một vị siêu cấp bạch phú mỹ như vậy, mình phải ôm chặt lấy đùi cậu mới được, sau này kiểu gì cũng được ăn sung mặc sướng hắc hắc hắc hắc! "
"Đúng rồi! Sao cậu không ở nhà về kí túc trường làm gì? Về nhà sướng biết bao! Muốn ăn cái gì ăn cái đó, muốn ngủ đến mấy giờ thì ngủ, sướng biết bao!"
"Không phải do khai giảng sẽ bận bịu mất mấy ngay hay sao? Hết bận mình lại trở về.
"
Siêu xe tiến vào vườn trường, Kiều Phán Phán và Lục Lâm xuống xe, tài xế ân cần nhấc rương hành lý xuống, "Chú đứa các cháu lên nhé?"
"Thôi ạ, phòng bọn cháu không cho đàn ông lên đâu! "
Cô gái cười cười từ chối, cùng Lục Lâm xách hành lý lên tầng, lại không để ý tới vẻ mặt của mọi người xung quanh khi nhìn về phía mình.
Khinh thường, tò mò, khinh thường!
Bước chân cô ngừng lại, nhăn mày.
"Hả! Cái gì đây!" Lục Lâm trợn to mắt nhìn tờ giấy gián trên tường phòng ngủ, thả rương hành lý xuống đi qua xem, chỉ là thoáng nhìn, sắc mặt cô liền tối sầm lại.
Đó là một tấm hình, trong hình thấy rõ người mở của bước vào siêu xe.
Mà người trong ảnh chụp, là Kiều Phán Phán bạn thân của cô.
Bên trên còn viết một câu.
【 Mỹ nữ Kiều Phán Phán của trường chứng thực trở thành tình nhân của ông chủ tập đoàn lớn nhất thành phố, ông chủ Nam Nhã.
】
Kiều Phán Phán cũng đi tới, sau khi thấy rõ nội dung bên trên, sắc mặt cũng tối lại.
Từ xa tài xế đã thấy hai cô bé không đúng lắm, chần chờ một lát mới đi qua.
Trong buổi tiệc thành niên của con trai Khẩu tổng trứ danh, Vệ Minh Ngôn đang tươi cười cụng ly cùng người đối diện, nghe thấy ông ta trêu chọc, "Vệ Tổng làm sao thế? Mặt mày hớn hở, là có chuyện tốt gì sao?"
Mấy người đang nói chuyện phiếm bên cạnh cười ha ha vài tiếng, trả lời hộ hắn, "Ông tìm hiểu tin tức cũng chậm quá đi, chuyện Vệ tổng tìm lại vợ và con gái đã lan truyền khắp mấy ngày nay ông cũng không biết, lại nói hồi đó làm gì cũng không tiện, nói thất lạc thì thất lạc, may là trùng hợp gặp lại, bây giờ Vệ tổng cũng là người có vợ con rồi.
"
Trong vòng không ai không biết Vệ Minh Ngôn của Nam Nhã là một người si tình, tuyệt đối sẽ không đi đến những nơi kia, cũng một mực từ chối sự theo đuổi của phụ nữ, vốn dĩ cho rằng ông ta sẽ phải thủ tiết cả đời, không ngờ lại có chuyện này.
Người nọ lộ ra thần sắc kinh ngạc, lại nâng chén một lần nữa, " Vậy tôi đây cần phải chúc mừng Vệ tổng rồi, có thời gian thì cho tôi gặp mặt chị dâu và cháu gái, bổ sung một buổi lễ gặp mặt.
"
"Được, nhất định, về sau con gái của tôi tiếp quản công ty, còn phải nhờ các ông giúp đỡ con bé! "
Khi mọi người đang nói chuyện vui vẻ, di động của Vệ Minh Ngôn đột nhiên vang lên, ông nói xin lỗi, cúi đầu nhận điện thoại.
Tiếp theo, những người khác nhìn thầy người đàn ông vừa nãy còn tươi cười giờ đây sắc mặt tối lại, ánh mặt còn lộ ra sát khí, giống như muốn đi giết người.
Mọi người quen ông ấy nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ông trở mặt, lập tức giật nảy mình, "Vệ tổng? Sao thế? Có chuyện gì à?"
Sắc mặt Vệ Minh Ngôn âm trầm, thong thả buông di động, lạnh lùng nói, "Con gái của ta ở trường học bị người ta bắt nạt, tôi phải đến chống lưng cho con bé, các ông giúp tôi nói với Khâu tổng một tiếng, bảo rằng lần sau tôi sẽ tạ lỗi với ông ấy sau.
"
"Kìa? Vệ tổng?"
Nhìn bóng dáng lạnh lùng của người đàn ông biến mất trong đám người, mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Vệ tổng yêu thương con gái thật đấy.
"
"Chứ còn gì nữa, đau như tròng mắt vậy, tôi nghe nói khi nào con bé tốt nghiệp sẽ chuyện nhượng toàn bộ cổ phần lên danh nghĩa con bé, ông xem trong vòng của chúng ta, con nhà ai có được đãi ngộ như thế nào.
"
"Chậc chậc chậc, không biết ai không biết điều như thế, đắc tội ai không đắc tội, đắc tội con gái của Vệ tổng, ông ấy bao che cho con như thế, người kia tất khổ.
"
Người đàn ông sau khi ra ngoài lập tức lên xe, tài xế đã sớm chờ, thấy ông ấy ra ngoài sớm như thế cũng ngạc nhiên, "Vệ tổng, về nhà à?"
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần không phải chuyện quá bận, Vệ Minh Ngôn đều sẽ về nhờ với Tề Nhã.
"Không, đi đến trường học của Phán Phán.
"
Người đàn ông ngồi ở vị trí, đôi mắt nặng nề, cả người bao phủ hơi thở tức giận.
Ông cũng muốn xem ai dám bắt nạt con ông!.