Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 40: 40: Chương 32




Chuyện Trọng Đình Xuyên đến Lệ phủ thăm Lệ Nam Khê Lệ lão phu nhân chỉ nói với những người khác là do "Quốc công gia nghe tin Tư Tư bị bệnh, nên theo lễ giáo bình thường đến thăm."

Các phu nhân và tiểu thư đại phòng, nhị phòng cũng không cho rằng quốc công gia sẽ cố ý đến thăm Lệ Nam Khê, vì thế sau nghe lão phu nhân giải thích như vậy, thật ra cũng không có ý kiến gì.

Nhưng còn thức ăn do Trân Vị lâu đưa đến…

Lão phu nhân đã dặn dò Trang thị, nói là do Trang thị đặt Trân Vị lâu đem đến.

Trân Vị lâu là tửu lầu sang trọng bậc nhất kinh thành, mỗi ngày chỉ bán ra hai mươi bàn tiệc, cho dù có đặt một vài món đem về cũng rất khó khăn.



Hơn nữa giá cả cũng rất xa xỉ.



Dù có là đại quan hay quý nhân, muốn dùng bữa ở Trân Vị lâu thì cũng phải đặt trước, có khi đặt trước rồi vẫn còn không được.

Thấy Trân Vị lâu ngày ba bữa đem cháo, đem dược thiện tới, hai mắt đại phu nhân cứ căng ra mà nhìn, còn nhị phu nhân, mỗi lần gặp Trang thị đều ra sức quạt thật mạnh quạt tròn trên tay, giống như chỉ cần làm như vậy là có thể thổi bay hết ngọn lửa trong người.

Người tứ phòng tiền bạc nhiều không đếm xuể, cho dù lão phu nhân không giải thích thì cũng chẳng có ai hoài nghi.

Cứ như vậy, đến cuối tháng mười một, tinh thần của Lệ Nam Khê cũng đã tương đối hồi phục.



Đến đầu tháng chạp, nàng đã hoàn toàn khỏe mạnh.

Lệ lão phu nhân phân phó mọi người chuẩn bị đơn giản một chút, đến ngày mồng tám tháng chạp cả nhà sẽ cùng nhau đi đến chùa Sơn Minh dâng hương lễ Phật.

"Không cần chuẩn bị quá nhiều.



Ngày ấy khách hành hương đến lễ Phật rất đông, chắc chắn sẽ không còn phòng để ở lại.



Sáng sớm chúng ta xuất phát, buổi tối sẽ quay về." Lệ lão phu nhân nói: "Tranh thủ thời gian đi sớm một chút, sẽ kịp đi về trong ngày thôi.



Con bảo nha hoàn chuẩn bị một chút vật dụng hằng ngày và một ít thức ăn là được."

Chùa Sơn Minh nằm ở ngoại ô kinh thành, đường đi rất xa, vì thế mang theo đồ ăn là chuyện nên làm.

Lệ Nam Khê không muốn đi lắm.



Nhưng mọi người trong nhà ai cũng đi, nàng thật sự không nghĩ ra lý do gì để thoái thác, chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười vâng dạ.

Thật ra trước đó Trang thị cũng đã nhắc đến chuyện này nhưng nàng vẫn luôn do dự.

Gần đây Trọng Đình Xuyên liên tục tìm mọi cách để đến gặp nàng, nhưng đều bị nàng khéo léo từ chối.



Nàng cũng không rõ tại sao mình lại muốn trốn tránh, nhưng nàng thật sự không muốn đối mặt với hắn dưới tầng quan hệ hoàn toàn mới này.

Nghĩ đến ngày mồng tám tháng chạp sắp tới, toàn bộ người kinh thành cơ hồ sẽ kéo đến dâng hương rất đông, Lệ Nam Khê liền có chút lười nhác không muốn đi.

Trực giác nói cho nàng biết, lần lên núi này chắc chắn sẽ chạm mặt với hắn.



Khi đó, có muốn tránh cũng không dễ dàng như vậy.

Nhớ đến ước định hôn kỳ kia, nàng liền muốn phát hỏa.

Trọng Đình Xuyên đã đồng ý với nàng, hôn kỳ sẽ là nửa cuối năm sau.



Cuối cùng bây giờ lại trở thành mồng tám tháng bảy năm sau, nói cái gì mà Khâm Thiên Giám đã tính toán cả rồi.

Mồng tám tháng bảy là ngày đại cát, thích hợp cưới gả.

Trọng đại phu nhân biết hoàng thượng đã cho phép Trọng Đình Xuyên tùy ý quyết định hôn kỳ, dù sao thì hắn cũng đã lớn tuổi, cưới sớm một chút cũng không có gì không ổn, nên cũng không xen vào.



Còn Lệ lão phu nhân vẫn còn áy náy vì chuyện năm đó, vì thế cũng không phản đối, trực tiếp thuận theo ý hắn.



Huống chi còn có hoàng thượng, hoàng hậu vẫn luôn mong ngóng hắn sớm thành gia lập thất.

Vì thế, chuyện này liền quyết định như vậy.

Lúc Lệ Nam Khê biết chuyện này thì ván đã đóng thuyền rồi, cho dù trong lòng ngập tràn oán khí cũng không có chỗ để xả giận.

Mấu chốt là mồng tám tháng bảy đúng là thuộc vào nửa cuối năm sau, nhưng đó là tám ngày từ lúc bắt đầu nửa cuối năm sau…

Hắn làm như vậy, cũng không tính là vi phạm ước định, vì thế nàng cũng không thể làm gì hắn.



Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chửi thầm trong lòng, còn phải cân nhắc xem còn bao nhiêu thời gian còn có thể ở cùng với phụ mẫu huynh tỷ.

Lúc Lệ Nam Khê rời khỏi Hải Đường uyển, vừa vặn chạm mặt đại phu nhân Vương thị và ngũ tiểu thư đang đi đến.

Lúc vừa mới đến kinh thành, mối quan hệ giữa tứ phòng với ngũ tiểu thư cũng rất tốt.



Ít nhất vẫn rất khách khí, gặp nhau cũng sẽ tươi cười chào hỏi.

Nhưng bắt đầu từ chuyến đi đến quốc công phủ, còn có hàng loạt sự tình nối đuôi nhau kéo đến sau đó, khiến ngũ tiểu thư càng ngày càng hống hách, lúc nào cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt, mang theo cao cao tại thượng rõ ràng.

Cho dù cuối cùng người được chọn là Lệ Nam Khê, nhưng tính tình của ngũ tiểu thư vẫn như vậy.

Đối với chuyện này, Lệ Nam Khê cũng đã từng nghe lục tiểu thư chửi bới: "Nhìn nàng ta như vậy liền biết là đang chống đỡ muốn hỏng rồi.



Rõ ràng rất để ý, nhưng một hai lại bày ra bộ dáng không thèm để ý như vậy.



Muốn cho ai xem đây?"

Lệ Nam Khê đối với chuyện này cũng không có ý kiến, nghe qua liền thôi.



Lục tiểu thư cũng không trông chờ nàng có thể nói được cái gì vừa ý, tự mắng tự nghe, mắng xong cũng chỉ biết đi làm chuyện của mình.

Bây giờ vô tình chạm mặt hai người, Lệ Nam Khê liền hành lễ với Vương thị, chào một tiếng "Đại bá mẫu", sau đó liền một đường mà quay về Huệ Lan uyển, không chút để ý đến bộ dáng lạnh lẽo của ngũ tiểu thư.

Nhìn thân ảnh khuất dần của nàng, Vương thị trong lòng vẫn thập phần khó chịu.



Dù sao thì lúc ngũ tiểu thư được coi trọng, lão phu nhân cũng vì vậy mà ưu ái ngũ tiểu thư một chút.



Bây giờ mối hôn sự này đã được định, bất kể là vải vóc hay trang sức, quần áo, đều bị thất tiểu thư chiếm hết.



Điều này khiến Vương thị không cam lòng.

Nhưng ngữ khí của ngũ tiểu thư lại bình tĩnh hơn rất nhiều: "Thất muội muốn được gả đến đó, nhưng cũng phải có phúc khí kia mới được.



Gả qua rồi thì thế nào? Mối hôn sự này có thể kéo dài được bao lâu? Chưa nói đến quốc công gia là một người không dễ đối phó, chỉ kể đến Trọng đại phu nhân thôi, nàng chưa chắc đã đối phó được."

Nói xong, ngũ tiểu thư liếc xéo thân ảnh đang khuất dần của nữ hài nhi, cười lạnh: "Nương cứ yên lặng nhìn xem.



Sau khi nàng ta được gả đến quốc công phủ sẽ như thế nào? Có khi muốn khóc cũng khóc không được."

Vương thị yên lặng không có ý kiến, ừ hử vài tiếng, sau đó liền kéo ngũ tiểu thư vào Hải Đường uyển.

Thấy đã sắp đi đến phòng của lão phu nhân, Vương thị không nhịn được mà cẩn thận dặn dò: "Lát nữa lão phu nhân có nói gì, con cũng phải nghe theo, đừng phản bác gì cả.





Nếu không, không có sự giúp đỡ của bà, chuyện này khó mà thành."

Nhớ đến chuyện này, sắc mặt ngũ tiểu thư liền trở nên trắng xanh, miễn cưỡng trưng ra một nụ cười dịu dàng, sau đó theo sau mẫu thân bước vào phòng.

-----------------------

Sau khi mối hôn sự của Lệ Nam Khê được định ra, Trang thị đã lập tức viết thư về Giang Nam, còn cố ý nhờ Trang thị lang phái người nhanh chóng thúc ngựa gửi đi.



Nhưng không biết vì sao, đã mấy ngày trôi qua mà bên kia vẫn chưa có hồi âm trở lại.

Người truyền tin sau khi hồi kinh có kể lại với Trang thị rằng, sau khi Lệ tứ lão gia đọc thư xong, chỉ nói với hắn một chữ "Chờ".



Nhưng cụ thể ý nghĩa của chữ "Chờ" này là gì, bà cũng không thể hiểu được.

Tuy rằng Lệ tứ lão gia có thói quen tích chữ như vàng.



Nhưng cũng không bao giờ nói chuyện ngắn gọn như vậy.



Điều này khiến Trang thị càng thêm lo lắng.

Tiểu nữ nhi chỉ đi theo tỷ tỷ và mẫu thân đến kinh thành chơi, kết quả hôn sự của đại nữ nhi không thành, mà tiểu nữ nhi lại có hôn ước trước…

Chuyện tứ tiểu thư kết thân với quốc công phủ, Lệ tứ lão gia đã đồng ý rồi.

Nhưng chuyện hôn sự của Tư Tư, Lệ tứ lão gia và hai ca ca nàng cũng đã nói qua, phải cẩn thận chọn lựa mới được.

Không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này.

Trang thị nặng nề thở dài, sai nha hoàn ra hỏi người gác cổng.



Biết hôm nay cũng cũng không có hồi âm của Lệ tứ lão gia, trong lòng bà càng thấp thỏm hơn.

--------------------

Thời gian trôi qua, nháy mắt cũng đã đến mồng tám tháng chạp.

Sáng sớm, trời còn tờ mờ tối, mọi người đã thức dậy, bắt đầu rửa mặt trang điểm.



Đến khi trời sáng hẳn, cửa thành vừa mới mở, mọi người đã lên xe đi đến chùa Sơn Minh.

Tam phu nhân và Trang thị ngồi chung một xe.



Ban nãy có tứ tiểu thư nên không tiện nói chuyện, lúc này chỉ còn có hai người, tam phu nhân liền nhỏ giọng nói với Trang thị: "Lão gia ta có nói, chiếc xe màu tím kia có lẽ là của Khánh Dương Hầu phủ, nhưng cũng không chắc lắm.



Nếu đúng là vậy, thì cần phải cẩn thận một chút."

Sở dĩ tam phu nhân muốn tránh tứ tiểu thư, là vì chiếc xe tím kia chính là chiếc xe mà ngày ấy không cẩn thận làm rách một mảnh góc váy của tứ tiểu thư.



Bởi vì hành vi của nam nhân kia quá bất thường, nên Trang thị đã nhờ tam lão gia âm thầm điều tra một chút, xem thử đối phương là người nào.

Trang thị lại không nghĩ đến, chiếc xe kia thế mà lại có liên quan đến Khánh Dương Hầu phủ.



Nghiêm túc mà nói, Khánh Dương Hầu phủ và Lệ lão phu nhân cùng là người chung một dòng tộc.

Chuyến đi đến chùa Sơn Minh lúc trước, ba mẹ con Trang thị và tiểu lương thị cũng đã gặp qua Thẩm phu nhân, còn có hai đứa tôn bối của bà.



Cũng bởi vì hai hài tử kia quá nghịch ngợm, nên mới khiến Lệ Nam Khê đụng phải Trọng Đình Xuyên trong tiểu viện kia.

Tam phu nhân thấy sắc mặt của Trang thị không tốt lắm, liền vội vàng hỏi: "Hầu phủ kia có gì không ổn sao?"

Trang thị lắc đầu nói: "Không có gì cả.



Đã từng gặp nhau, nhưng không quá hợp ý mà thôi." Nói xong, lại nắm lấy tam phu nhân, thành khẩn nói: "Chuyện này may mà có sự hỗ trợ của tam bá.



Nếu không, Trúc nhi chúng ta bị khi dễ như vậy cũng không biết giải quyết từ đâu."

Dù sao chuyện này liên quan đến thanh danh của tứ tiểu thư, không tiện nhờ người ngoài giúp đỡ.



Lệ tam lão gia đã vất vả bên ngoài cả ngày, lại phải bớt thời gian ra giúp đỡ tứ phòng, chuyện này thực sự không dễ dàng.

Tam phu nhân liền có chút tức giận, nói với Trang thị: "Giữa chúng ta còn cần phải câu nệ đến như vậy sao? Trúc nhi, Tư Tư cũng như con của chúng ta, khách khí gì chứ?"

Trang thị biết có nói thêm cũng sẽ khiến tam tẩu không vui, đành đem phần tâm ý này ghi tạc trong lòng.



Sau đó mở hộp thức ăn ra, hai người cùng nhau dùng điểm tâm.

Lệ Nam Khê và tứ tiểu thư ngồi chung một xe.

Tuy rằng tứ tiểu thư đã biết trước được tính tình của Vệ Quốc công cũng không tốt đẹp gì, nhưng vẫn không nghĩ đến, hắn lại là một người cao lớn cường thế, toàn thân lại tỏa ra sát khí như vậy.



Chỉ cần nhìn hắn một cái, đã khiến người đối diện không rét mà run.

Lúc trước mẫu thân đã từng nói với nàng, cữu cữu xác định người này có thể gả được.



Dù sao thì quốc công phủ có dòng dõi cao quý, nổi danh khắp kinh thành, vì thế nàng cũng muốn thử một lần.



Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy hắn, nàng liền cảm thấy, nếu có cho nàng lựa chọn một lần nữa, có chết nàng cũng sẽ không dám gả cho hắn.

Nghĩ đến muội muội bảo bối lại sắp phải gả cho nam nhân kia, tứ tiểu thư liền phát sầu.

Đến nàng cũng không chắc chắn sẽ ứng phó được với một nam nhân như vậy, Tư Tư từ nhỏ được nuông chiều mà lớn lên, càng không có khả năng nhẫn nhịn như nàng, có cái gì không vui, không thích đều thẳng thắn mà bộc lộ ra.


Chỉ sợ là đến lúc hai người ở chung, khó tránh khỏi xích mích.

Mặc dù quan tâm muội muội, nhưng tứ tiểu thư cũng không thể giúp đỡ nàng cái gì, đành âm thầm giữ trong lòng, đợi đến lúc dâng hương lễ Phật sẽ thành tâm mà cầu nguyện cho muội muội.



Hy vọng cuộc sống sau này của nàng sẽ không quá mức khó khăn.

Người Lệ gia tuy rằng đến sớm, nhưng cũng không phải là sớm nhất.



Lúc đến dưới chân núi, mọi người xuống xe ngựa nhìn lên, chỉ thấy tràn đầy cả một biển người trên những bậc thang uốn lượn.



Dù đã căng mắt nhìn lên, vẫn không thể thấy được đích đến.



Hiển nhiên là đã bọn họ đã đến rất sớm, bây giờ đang cố gắng lên núi.

Hôm nay khách hành hương đến rất đông, đi chật cả đường.



Trên đường đi người đã nhiều, dưới chân núi người càng nhiều hơn, tất cả đều đang yên lặng leo lên những bậc thang dẫn lên đỉnh núi.

Lệ lão phu nhân đã lớn tuổi, đương nhiên phải ngồi kiệu đi lên, đã có tăng nhân dẫn lão phu nhân đi theo một con đường nhỏ chuyên dụng khác.



Con đường này được đóng kín cửa, bình thường không có người lui tới.



Chỉ khi khách hành hương quá đông mới được mở ra, dùng cho các kiệu xe của quý nhân đi vào.



Còn các phu nhân và tiểu thư đương nhiên là phải chậm rãi leo bậc thang đi lên.

Tứ tiểu thư kéo tay Lệ Nam Khê, vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện.



Một lát sau, đã thấy lục tiểu thư cũng đang lôi kéo bát tiểu thư đi bên cạnh.

Bát tiểu thư thấy được Lệ Nam Khê , theo thói quen tươi cười chào nàng một tiếng, sau đó định đi cùng với Lệ Nam Khê nhưng lại bị lục tiểu thư kéo đến đi sát bên cạnh tứ tiểu thư.



Còn chính mình thì ghé lại gần Lệ Nam Khê, thấp giọng nói: "Tư Tư, nên để ý một chút.



Ngũ tiểu thư đang nhìn muội chằm chằm đấy.



chắc chắn là có ý đồ không tốt."

Lệ Nam Khê chỉ nhàn nhạt vâng một tiếng, sau đó lại yên lặng đi tiếp.

Lục tiểu thư liền tức giận, lớn tiếng nói: "Sao muội lại lơ ta như vậy hả? Ta đang tốt bụng nhắc nhở muội đấy."

Lệ Nam Khê cười nói: "Đa tạ lục tỷ quan tâm.



Nhưng muội vẫn luôn ở cùng với mẫu thân và tỷ tỷ, thật sự cũng không e sợ cái gì."

Lục tiểu thư nghiêng đầu nhìn qua, quả nhiên cách đó không xa là Trang thị và tam phu nhân.



Nàng hậm hực vài câu, sau đó lôi kéo bát tiểu thư đi đến bên cạnh nhị phu nhân Trịnh thị.

Tứ tiểu thư thấp giọng khuyên nhủ Lệ Nam Khê: "Bụng dạ lục muội tuy rằng cũng không tốt đẹp gì, nhưng nếu nàng đã muốn chủ động thân thiết, chi bằng cứ thuận theo.



Trước tiên cứ yên lặng quan sát, xem ai là bạn, ai là thù.



Sau đó hẵng quyết định." Dừng một chút, nàng lại nói: "Người như lục muội, kỳ thực cũng không đáng tin cho lắm.



Nhưng nếu biết lợi dụng, cũng không phải là hoàn toàn có hại."

Lệ Nam Khê sao lại không biết tỷ tỷ đang dạy mình cách đối nhân xử thế.



Vì thế liền cười nói: "Tỷ tỷ không cần lo lắng cho muội.



Thời gian trôi đi, rồi cũng sẽ dần dần thích ứng được thôi.



Nếu không được thì cứ coi như là một bài học vậy."

Tứ tiểu thư thấy nàng chỉ lo nhìn ngắm cảnh đẹp xung quanh, nghĩ nàng không quá để tâm đến chuyện này, không khỏi âm thầm thở dài.

Muội muội này của nàng từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, trong lòng ngây ngô trong sáng, không hề có một chút tâm tư thủ đoạn nào.



Sợ nàng sau khi bị gả đến quốc công phủ sẽ phải chịu thiệt thòi, nên mới muốn nhắc nhở nàng nhiều hơn một chút.

Nhưng mà Tư Tư luôn nói, nàng có thể ứng phó được…

Tứ tiểu thư lo lắng thở dài, cũng không muốn miễn cưỡng nàng nữa, chỉ hy vọng nàng có thể sống vui vẻ trong những ngày còn lại này hơn.

Lệ Nam Khê nhìn phong cảnh xung quanh, lại nhớ đến Giang Nam xinh đẹp mỹ lệ của nàng.

Giang Nam không có núi cao đồ sộ, cũng không có những tòa phủ viện tráng lệ.



Nhưng nơi đó lại có phụ thân, huynh trưởng, những người thân ruột thịt của nàng.

Sau khi hôn kỳ được định ra, Lệ Nam Khê cũng đã từng bày tỏ ý muốn quay về Giang Nam một thời gian, nhưng lại bị Lệ lão phu nhân phản đối.

"Trước tiên Tư Tư cứ ở lại kinh thành đến sang năm rồi hẵng nói tiếp." Lệ lão phu nhân nói như vậy.

Lệ Nam Khê lại nói với Trang thị, Trang thị thấy thư gửi đến Giang Nam vẫn chưa thấy hồi âm đến, cũng không biết phu quân và hai nhi tử có tính toán gì, cho nên cũng khuyên Lệ Nam Khê tạm thời cứ ở lại đây, qua một đoạn thời gian nữa rồi tính sau.

"Những cái khác không nói, thân thể con chỉ mới bình phục, làm sao có thể lặn lội một quãng đường xa như vậy?" Trang thị nói: "Chi bằng đợi thêm vài ngày nữa, đợi đến khi thân thể hoàn toàn khỏe mạnh rồi nói sau."

Lệ Nam Khê cũng không biết là Trang thị đang đợi hồi âm của phụ thân.



Thấy mẫu thân kiên trì như vậy, cũng đành từ bỏ ý muốn quay về Giang Nam.



Cứ như vậy, kéo dài đến lúc này.


Hôm nay người trên núi thực sự rất đông, sóng vai nối gót chen chúc mà đi.



Mặc dù là nhà giàu sang quyền quý, lúc này chỉ có thể để tôi tớ che chở, cố gắng nhích ra một khoảng cách để không phải đụng phải người xa lạ.



Muốn thoải mái tự do tự tại dâng hương như bình thường là không có khả năng.

Bởi vì sợ mọi người lạc nhau, nên sau khi tụ họp với Lệ lão phu nhân, phu nhân và các tiểu thư ba phòng đều đi sát cạnh nhau, để cho hộ vệ đi trước mở đường.

Lệ Nam Khê tất nhiên là đi cùng với tứ tiểu thư.



Trang thị và tam phu nhân lúc trước vẫn luôn đi cùng nhau, bây giờ lại thêm lão phu nhân ba người cùng đi.

Ở giữa còn có thêm sáu, bảy người nữa, lúc sắp bước vào miếu thờ trước mặt, Lệ Nam Khê có thể mơ hồ nhận ra Lệ lão phu nhân đang cẩn thận dặn dò gì đó với Trang thị.



Trang thị thì liên tục gật, thần sắc rất nghiêm túc kính cẩn.

Lúc Lệ Nam Khê vẫn còn đang cân nhắc đó là chuyện gì, liền thấy lão phu nhân chỉ vào một tòa miếu khác, gọi nhị phu nhân và đại phu nhân bên cạnh đi đến, bốn người cùng nhau đi đến đó.

Lệ lão phu nhân lại dặn dò nha hoàn của các tiểu thư dẫn các vị tiểu thư đến miếu thờ trước mặt, cẩn thận bảo vệ tốt các nàng.

Lệ Nam Khê liền nhìn qua tòa miếu mà các phu nhân muốn đến thêm vài lần nữa.

Ban đầu nàng không hiểu tòa miếu đó để làm gì, nhưng lần trước đến chùa Sơn Minh, thấy Trang thị, tiểu lương thị, còn có thẩm phu nhân cũng cố ý đuổi khéo các nàng đi, rồi mới vào đó dâng hương, Lệ Nam Khê liền cảm thấy rất tò mò.



Sau đó hỏi mẫu thân và cữu mẫu, cuối cùng mới biết được đó là miếu cầu duyên.

Lần trước là do mẫu thân muốn cầu nhân duyên cho tỷ tỷ, cữu mẫu cầu muốn nhân duyên cho biểu ca, chuyện này thật ra cũng rất bình thường.



Nhưng lúc này, lão phu nhân lại gọi đại bá mẫu, nhị bá mẫu, còn có mẫu thân đến cầu, là cầu cho ai?

Lệ Nam Khê rất khó hiểu, liền quay đầu hỏi tỷ tỷ.

Nhưng tứ tiểu thư làm thế nào cũng không chịu nói cho nàng nghe, chỉ nắm chặt tay nàng, nói nhỏ: "Tư Tư không cần để ý đến chuyện đó.



Muội chỉ cần cẩn thận một chút, đừng để lạc ta là được rồi."



Hai người đi cùng nhau, còn hai nha hoàn và một ma ma của tứ tiểu thư, Lệ Nam Khê cũng có hai nha hoàn và một ma ma che chở, căn bản sẽ không thể tách ra, chuyện này thật ra cũng không có gì quan trọng.

Lệ Nam Khê biết tỷ tỷ vẫn luôn lo lắng cho nàng, nên cũng không phản bác cái gì, chỉ nắm chặt lấy tay tỷ tỷ, một khắc cũng không buông lỏng.

Bởi vì ngoài mỗi miếu thờ đều tăng nhân giữ cửa để có thể sắp xếp mọi người đi vào trật tự, nên cũng không tính là quá chen chúc.



Nhưng bên ngoài vẫn còn rất nhiều người đang chờ đến lượt để vào, vì thế đứng chờ cũng rất vất vả.

Mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng bởi vì chen chúc chật cứng, nên ai cũng đều khó tránh khỏi có chút nóng bức, trên người toát ra một tầng mồ hôi.

Cho dù Lệ Nam Khê có thể chất thiên về tính hàn cũng thế.



Chưa nói đến tứ tiểu thư vẫn luôn gian nan đi trước mở đường, trên trán đã bắt đầu rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Nhìn đám người xếp hàng đông nghịt phía trước, tứ tiểu thư liền kiễng chân nhìn khắp bốn phía xung quanh, cuối cùng phát hiện được một vị trí ít người dưới tàn liễu bên kia.

....!Chỗ kia tương đối chếch so với bên này, nếu đứng ở đó, vô luận là muốn đi đến cửa trước hay cửa sau miếu thờ đều rất xa.



Vì thế lúc mọi người xếp hàng, đều không chọn lựa đứng chờ ở chỗ đó, ngược lại là muốn chọn một chỗ gần hơn.

Tứ tiểu thư nhìn Lệ Nam Khê, chỉ vào chỗ kia.



Sau đó hay tỷ muội liền bắt đầu chậm rãi đi đến đó.

Lúc đến được mảnh đất trống nhỏ dưới tàn liễu, hai người đều không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.

Tứ tiểu thư lấy khăn lau đi mồ hôi trên trán, nói với Lệ Nam Khê: "Chùa Sơn Minh này, hương khói thật sự là quá vượng rồi." Ở Giang Nam, mặc dù vào ngày này người đi dâng hương cũng rất đông, nhưng cũng không đến nỗi chen chúc như thế này.

Lệ Nam Khê cười nói: "Chắc là do người kinh thành quá đông, mà xung quanh đây chỉ có chùa Sơn Minh là nổi danh nhất thôi."

Tứ tiểu thư ngẫm lại cũng phải, cầm khăn tay quạt quạt vài cái cho đỡ nóng, cùng nhau trò chuyện với Lệ Nam Khê.

Hai người còn thỉnh thoảng nhìn về hướng tòa miếu nhân duyên kia, nếu mẫu thân và lão phu nhân cầu xong đến đây, các nàng liền đến đứng chờ cùng bọn họ.

Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, bỗng nhiên có một tiếng gọi nhẹ nhàng truyền đến.



Ngay sau đó, một tiểu sa di liền xuất hiện trước mặt các nàng.

Lệ Nam Khê và tứ tiểu thư cũng biết hắn, lần trước đến đây, hắn chính là tiểu tăng dẫn đường cho các nàng.



Khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt tròn, mắt nhỏ, lúc cười lên, hai mắt híp lại trông rất thân thiết.

Tiểu sa di đi đến trước mặt hai người.

Hắn chắp tay trước ngực, khẽ niệm phật hiệu, sau đó nói với Lệ Nam Khê: "Thanh Huệ đại sư biết hôm nay thất tiểu thư đến đây, muốn mời ngài một chén trà, không biết tiểu thư có phiền đi một chút hay không?"

Lúc nhắc đến Thanh Huệ đại sư, tiểu sa di vẫn chưa nói rõ Thanh Huệ đại sự là ai, bởi vì Lệ Nam Khê rất quen thuộc với danh xưng này.

Đó chính là vị đại sư bị Thẩm Vĩ cắn bị thương lúc trước.

Nghe nói Thanh Huệ đại sư mời, Lệ Nam Khê do dự một lúc lâu, trong lòng rất không muốn đi.

...!Nàng nhớ rất rõ, sở dĩ vị Thanh Huệ đại sư kia bị Thẩm Vĩ cắn, chính là bởi vì muốn ngăn cản Thẩm Vĩ xông vào tiểu viện kia.

Nếu nàng đoán không sai, Thanh Huệ đại sự hẳn là có quen biết với Vệ qlQuốc công.

Lệ Nam Khê cân nhắc một chút, sau đó liền nhẹ nhàng từ chối: "Ta chẳng qua chỉ là cùng người thân đến đây dâng hương mà thôi, đa tạ ý tốt của đại sư, trà nước gì đó cũng không cần đâu."

Tuy đã nói như vậy, nhưng tiểu sa di kia vẫn thập phần kiên trì: "Đại sư nói, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của tiểu thư đâu."

Lệ Nam Khê vẫn tươi cười từ chối.

Tứ tiểu thư ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy xung quanh vẫn còn rất đông người chen chúc, xếp thành một hàng dài, chắc chắn tổ mẫu và mẫu thân cùng các bá mẫu có lẽ nhất thời cũng không thể nào đến đây được, liền nói với Lệ Nam Khê: "Tư Tư cứ đi đi.



Nếu mẫu thân có hỏi, ta sẽ nói muội đang ở chỗ Thanh Huệ đại sư."

Suy nghĩ của nàng rất đơn giản.

Trà ở chùa Sơn Minh rất ngon.

Cây trà kia mọc trên ngọn núi nhỏ sau chùa, mỗi năm trước tiết Thanh Minh đều được ngắt lấy những búp trà tươi non nhất, phơi khô.



lại dùng nước suối trong chùa để pha, mùi vị của loại trà này thật sự rất thơm, là sản vật độc nhất vô nhị của chùa Sơn Minh, những chỗ khác có cầu cũng không được.

Nếu có duyên được uống loại trà này, thật sự là một điều may mắn.


Lệ Nam Khê không có cách nào giải thích với tỷ tỷ về mối nghi hoặc trong lòng.



Dù sao gần đây Vệ Quốc công luôn tìm mọi cách để gặp nàng, đây chẳng qua cũng chỉ là suy đoán mà thôi.



Không có chứng cứ gì, lại vô cớ nghi ngờ tăng nhân trong chùa, đây là một hành vi cực kỳ không lễ phép.

Nhưng tứ tiểu thư thập phần kiên trì khuyên nhủ nàng, không cần lo lắng những chuyện khác, đơn giản đi dùng trà là được rồi.



Lát nữa gặp được mọi người, nàng đương nhiên sẽ nói với mọi người Lệ Nam Khê đang ở đâu để bọn họ yên tâm.

Dưới sự kiên trì của tỷ tỷ, cuối cùng Lệ Nam Khê đành gật đầu với tiểu sa di, nói một tiếng: "Đã làm phiền rồi", sau đó để tiểu sa di đi trước dẫn đường.

Lệ Nam Khê chỉ mang theo Kim Trản và Thu Anh.

Bởi vì chỗ ở của Thanh Huệ đại sư cách miếu thờ dâng hương một khoảng khá xa, cho nên một đường này tương đối dễ đi, không phải chen chúc như ở chỗ tứ tiểu thư.



Nàng để Quách ma ma ở lại với tứ tiểu thư, cùng với ba ma ma, nha hoàn kia cùng nhau bảo vệ nàng.

Chỗ ở của Thanh Huệ đại sư rất đơn giản.



Chỉ có hai gian phòng được bao quanh bởi một hàng rào trúc mà thôi.

Nhưng khoảng cách giữa hàng rào trúc và phòng ở cách nhau khoảng vài mươi trượng, tiểu sa di liền ngăn Kim Trản và Thu Anh lại, để hai người yên lặng đứng chờ bên ngoài.



Sau đó dẫn Lệ Nam Khê bước vào bên trong.

Vén lên tấm rèm vải tím, cất bước đi vào, đập vào mắt Lệ Nam Khê đầu tiên là một thân ảnh cực kỳ cao lớn.

Nàng bình tĩnh di chuyển tầm mắt, nhìn qua vị tăng nhân đang ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, lúc này mới lộ ra vài phần ý cười.

"Thanh Huệ đại sư." Lệ Nam Khê tiến đến, cười nói.

Thanh Huệ đại sư cũng mỉm cười từ ái, mời nàng ngồi xuống ghế trúc bên cạnh.

Lệ Nam Khê chỉ vừa mới ngồi xuống, nam nhân cao lớn kia liền đi đến, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng.

Lệ Nam Khê coi như không nhìn thấy hắn, thần sắc chuyên chú nhìn Thanh Huệ đại sư.

Thanh Huệ đại sư cười nói: "Lúc trước ta có chế được một ít trà, cũng không biết hương vị như thế nào, may có tiểu thư ở đây, liền muốn mời ngài tới, giúp ta bình phẩm một chút."

Hai cái chén một lớn một nhỏ.



Cái lớn to bằng lòng bàn tay của nam nhân, cái nhỏ thì còn nhỏ hơn lòng bàn tay của nữ nhân.

Thanh Huệ đại sư lần lượt đặt hai chén trà trước mặt nam nhân kia và Lệ Nam Khê, chắp tay trước ngược, chậm rãi niệm phật hiệu.



Sau đó nghe được tiếng gọi của tiểu sa di bên ngoài, hắn liền cười cười cáo tội, sau đó nhẹ nhàng đi ra cửa.

Lệ Nam Khê nhấc chén trà lên, uống một ngụm.

Vị trà đắng chát xộc vào miệng, khiến nàng phản ứng không kịp, vội vàng đặt chén trà xuống, không dám uống thêm ngụm thứ hai.

Trái lại, nam nhân bên cạnh lại có thể thập phần đạm nhiên mà uống hết sạch một chén trà lớn.

Lệ Nam Khê nhìn nước trà đậm đặc trong chén của mình, thật sự không dám uống tiếp, chỉ có thể cau mày quay mặt đi, chờ trà kia nguội một chút sẽ nhắm mắt uống hết.


Không có người thứ ba ở đây, cảm giác tồn tại của nam nhân bên cạnh càng thêm mãnh liệt.

Lệ Nam Khê nỗ lực xem nhẹ sự tồn tại của hắn, cố gắng nhìn sang hướng khác.



Nhưng mà, sau khi ngồi yên được một lúc, nàng lại thấy đối phương không có bất kì phản ứng gì, không nhịn được mà lặng lẽ nhìn thoáng qua chỗ hắn.

Không nghĩ đến, đối phương lại đang lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt chuyên chú mà nóng cháy, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.

Hai má Lệ Nam Khê chợt nóng lên, cảm giác trong cổ họng rất khô nóng, vội vàng bưng chén trà lên, muốn uống một ngụm để nhuận yết hầu.



Không ngờ trà kia quá đậm, khiến khoang miệng nàng ngập tràn vị đắng chát, còn có một chút nước trà đọng lại trên khóe môi, liền vội buông chén trà ra, lấy khăn tay lau khóe môi của mình.

Trọng Đình Xuyên thấy được bộ dáng luống cuống của nàng, không nhịn được mà cười khẽ.

Thừa dịp nữ hài không chú ý, hắn nhanh chóng đoạt lấy khăn lụa trong tay nàng.



Một tay bắt lấy hai cổ tay, không cho nàng lộn xộn.





Tay còn lại nắm lấy khăn lụa nho nhỏ, ngón tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng dừng trên khóe môi nàng.

"Uống trà cũng không cẩn thận như vậy.



Cũng không có ai giành của nàng, gấp cái gì?"

Khăn lụa mềm mại dừng trên khóe môi của nàng.



Lệ Nam Khê muốn động cũng không dám động, sợ vừa mở miệng sẽ không cẩn thận mà chạm phải ngón tay của hắn.

Cũng không biết phải nhìn đi đâu.



Chỉ có thể nghiêng nghiêng hướng về phía bên trái, nhìn khói đàn hương đang lượn lờ trong phòng.

Thời gian trôi qua dài như ba lần xuân thu, cuối cùng, khăn lụa mới rời khỏi đôi môi, bị nhét vào trong tay nàng một lần nữa.

Lệ Nam Khê thở phào một tiếng, lúc này mới có thể mở miệng: "Đa tạ."

Trọng Đình Xuyên nghe thấy tiếng "đa tạ" đầy xa cách của nàng, mày kiếm liền nhíu lại.



Nhưng, sau khi nhìn thấy vành tai đỏ hồng của nữ hài nhi, mày kiếm đang nhíu chặt liền chậm rãi giãn ra.

"Nghe nói hai lần gần đây Trân Vị lâu có đem dược thiện đến, nhưng nàng lại không nhận, trực tiếp để bọn họ đem về?" Trọng Đình Xuyên nâng ngón tay gõ nhẹ vào tay ghế trúc, cố gắng duy trì ngữ khí bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"

Ghế trúc rỗng ruột, chỉ gõ nhẹ nhưng tiếng vang vẫn rất lớn so với những tay ghế bình thường.



Từng tiếng gõ vang lên đều đều, thu hút tâm trí của Lệ Nam Khê.

Có lẽ vì mùi đàn hương khiến người ta thanh tĩnh hơn.

Cũng có lẽ không khí trong chùa Sơn Minh khiến tâm trí thả lỏng hơn rất nhiều.

Vì thế khi nghe được câu hỏi của hắn, trong lòng Lệ Nam Khê bỗng bớt đi vài phần bối rối, giảm đi vài phần cố kỵ, càng thêm vài phần ung dung bình tĩnh.

Lệ Nam Khê không nghĩ đến câu đầu tiên hắn hỏi là về vấn đề này.



Không khỏi ngạc nhiên: "Không phải ta đã nói rõ lý do với bọn họ rồi sao?"

Thật ra Trọng Đình Xuyên cũng đã nghe người của Trân Vị lâu nói đến chuyện này.



Hắn cũng rất rõ ràng thuộc hạ sẽ không dám nói dối hắn nhưng hắn muốn tự tai nghe nàng giải thích mới yên tâm được.

"Nói lại ta nghe một chút."

Lệ Nam Khê không nghĩ đến hắn sẽ yêu cầu nàng nói lại thêm một lần nữa.

Nếu là bình thường, nếu bị yêu cầu đem những lời này nói với một nam nhân, chắc chắn nàng sẽ không làm.



Nhưng giờ phút này, tâm trí nàng cực kì bình lặng, cân nhắc một chút, cảm thấy cũng không đến mức khó nói đến như vậy: "Ta đã khỏe hơn nhiều.



Ăn quá nhiều dược thiện sẽ khiến cơ thể mập lên, nếu vẫn cứ như vậy, sợ là không còn mặt mũi ra đường nữa."

Trọng Đình Xuyên nhìn lại dáng người mảnh khảnh nhỏ xinh của nàng, cau mày: "Nàng mập? Ở đâu?"

Cũng không đợi nàng phản bác, hắn liền nói tiếp: "Ăn nhiều dược thiện mới tốt.



Mập một chút cũng không sao.



Có mập thế nào cũng không mập hơn ta được.



Ta thấy chẳng có vấn đề gì cả."

Lệ Nam Khê dở khóc dở cười.

Nữ nhân rất coi trọng dáng người, thích ăn mặc váy áo lượt là, làm sao có thể đánh đồng với dáng người cao lớn của nam nhân được?

Nhưng tâm trạng của Trọng Đình Xuyên lại không tệ.

Hắn còn nghĩ, bởi vì do nàng chán ghét hắn, đến nỗi không muốn nhận đồ vật hắn đưa qua.



Bây giờ mới thật sự hiểu được, là do tiểu nha đầu sợ xấu nên mới làm như vậy.

Còn chuyện nàng mấy lần không chịu gặp hắn gần đây, thật ra cũng không sao.

Chắc chắc là do nàng suy nghĩ quá nhiều, kiêng kỵ quá nhiều thứ, lại luôn phải giữ quy củ, chừng mực.



Hắn có thể hiểu được.



Chẳng qua vẫn cố chấp muốn gặp nàng.



Mặc dù không thể gặp mặt hằng ngày, nhưng có thể gặp nhau nhiều một chút cũng tốt rồi.

Trọng Đình Xuyên thấy nàng chỉ uống một ngụm trà nhỏ, sau đó cũng không tiếp tục nữa, liền đứng dậy, vòng qua chỗ ngồi của nàng đi đến, chỉ vào chén trà hỏi: "Sao lại không uống tiếp?"

Lệ Nam Khê cẩn thận nhìn xung quanh, thấy Thanh Huệ đại sư cũng không có ở đây, liền nhỏ giọng nói với hắn: "Đắng quá, ta uống không nổi.



Để từ từ uống sau."

Trọng Đình Xuyên lập tức nhớ ra, tiểu nha đầu vẫn luôn thích ăn đồ ngọt, mà người thích đồ ngọt sẽ không quen ăn những thứ có vị đắng, cay.

Nhưng Thanh Huệ đại sư đã mời trà, nếu không uống hết, chính là thể hiện sự không tôn trọng.



Khó trách tiểu nha đầu rối rắm như vậy, chỉ uống một ngụm nhỏ, sau đó vẫn luôn thấp thỏm nhìn cái chén kia, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

Trọng Đình Xuyên thấy bộ dạng đáng thương của nàng, không nhịn được cười khẽ, bưng chén trà đến bên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Uống vào mới biết, này vị đắng của ly trà này đã bớt đi rất nhiều.



Ly trà vừa rồi của hắn đắng chát còn hơn hoàng liên, nhưng hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc mà uống hết một lần.



Trước khi đại sư trở về, hắn đương nhiên có thể dễ dàng giúp nàng uống hết.

Trọng Đình Xuyên đang định uống cạn, lại nghe được thanh âm vội vàng của nữ hài nhi: "Đừng, đó là chén của ta."

Nàng hiểu rõ nguyên tắc uống trà của chùa Sơn Minh.



Đại sư đã mời trà, nếu không uống hết, thật sự rất không thỏa đáng.

Hơn nữa, trà mà đại sư chuẩn bị cho mỗi người đều không giống nhau.



Tư vị trong đó, phải do chính bản thân đến lĩnh hội.

Hắn làm vậy là sợ nàng sẽ làm hỏng quy củ trong chùa, sợ nàng uống không hết sẽ khiến đại sư không vui, nên mới thay nàng uống.



Nếu đợi đến lát nữa đại sư trở lại, nàng chắc chắn sẽ phải tự mình uống hết trước mặt đại sư.

Nếu chén trà này nàng chưa từng đụng đến cũng chẳng có vấn đề gì.



Nhưng, rõ ràng ban nãy nàng mới vừa uống qua, cũng không sạch sẽ gì, làm sao có thể để hắn giúp được?

Lệ Nam Khê vội vàng đứng dậy, muốn lấy chén trà về.

Trọng Đình Xuyên rũ mắt nhìn chén trà tinh xảo trong tay, cười nhẹ: "Không sao, ta không ngại."

Lệ Nam Khê cảm thấy cách hắn nhìn chằm chằm chén trà kia có chút kỳ lạ, trong lòng rất thấp thỏm, liền đi đến trước mặt hắn, muốn nhìn kĩ lại.



Đợi đến khi nàng đã xem xét cẩn thận tình huống trước mắt, ngay lập tức liền thất hồn lạc phách.

Chỗ hắn đặt môi vào có chút quen mắt.



Hình như ….

Chính là vị trí nàng đã uống lúc nãy?!