Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 38: 38: Chương 30




Người gác cổng nơm nớp lo sợ nhìn những người trước mặt, trong lòng căng thẳng, đầu cúi thấp xuống, một câu cũng không dám nhiều lời.

Lưu quản sự phụ trách đội gác cổng sau khi biết tin cũng nhanh chóng chạy đến, nhưng sau khi thấy tình huống như vậy cũng bị hù nhảy dựng.



Đầu tiên là bước đến hành lễ, sau đó quay đầu lại hỏi thuộc hạ: "Làm việc kiểu gì vậy? Còn không mau mời khách vào!" Nói xong liền nở nụ cười thân thiện nhìn những người trước mặt: "Đón tiếp không chu toàn, mong các vị đại nhân thứ lỗi.

Không đợi ai mở miệng, một thiếu niên mặc trang phục ngự lâm quân đã bước ra, trừng mắt nói: "Không cần phải đón tiếp gì cả, để quốc công gia đi vào thăm thất tiểu thư là được rồi!"

Da mặt hắn tuy ngăm đen, nhưng tướng mạo rất tuấn tú.



Chẳng qua khi nói chuyện sắc mặt nghiêm nghị như vậy lại khiến người ta xem nhẹ bên ngoài của hắn, lại có vài phần khí thế khiến người khác sợ hãi.

Sắc mặc của Lưu quản sự biến hóa một chút, quay đầu nhìn lại những người gác cổng.

"Hắn chính là người vừa rồi muốn ồn ào xông vào.



Chúng ta căn bản là ngăn không được, nên chỉ có thể đi xin chỉ thị của các chủ tử." Một người gác cổng tiến đến nói thầm vào tai hắn: "May mắn nửa đường gặp được Cố ma ma nên đã nhờ bà đi mời lão phu nhân rồi."

Sắc mặt Lưu quản sự hơi trầm xuống, cũng nghiêm túc nói với thiếu niên ngự lâm quân kia: "Vị đại nhân này, vừa rồi ngài ngang nhiên muốn xông vào, chúng ta cũng không còn cách nào khác mới làm như vậy.



Không bằng ngài trước tiên đến phòng trà chờ một lát? Chủ tử chúng ta sẽ lập tức đến đây."

Vị ngự lâm quân kia trừng lớn hai mắt: "Không được! Uống cái gì mà uống, không phải là rất lãng phí thời gian sao?" Sau đó lại quay đầu lại hỏi những người phía sau: "Các ngươi nói có phải hay không?"

Bảy vị ngự lâm quân còn lại vừa cười vừa nói to: "Phải!"

Ngay lập tức, một tiếng hừ lạnh lùng truyền đến, đè ép tất cả thanh âm ồn ào của bọn họ.



Một người nhanh chóng từ phía sau đi đến, dừng trước mặt tất cả bọn họ.

"Nhiều chuyện." Thanh âm thanh lãnh của nam nhân cao lớn phát ra.

Dáng người của hắn cực kỳ cao lớn.



Mặc dù thiếu niên kia coi như rất cao rồi, nhưng so với hắn còn thấp hơn một đoạn.

Thiếu niên ngửa đầu cười hì hì: "Lục ca, tiểu đệ chỉ muốn giúp ngài thôi mà…"

Nam nhân cái gì cũng chưa nói, chỉ nhàn nhạt rũ mi mắt xuống, đem ánh mắt dừng trên người hắn.

Khóe môi thiếu niên cứng đờ, ngượng ngùng cười cười, sờ sờ cái mũi không dám nói nữa.

"Phùng thiếu gia không cần nhọc lòng." Một nam nhân đứng bên cạnh bước đến, hơi gật đầu với Lưu quản sự: "Không bằng cứ đến phòng trà chờ đi."

Hắn không đến bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy.



Tuy lời nói rất ôn hòa, nhưng lại phát ra khí thế uy nghiêm không gì ngăn cản nổi.

Lưu quản sự dừng trên quan phục của hắn một vòng, sau đó liền lập tức hoảng sợ.



Đây là quan lớn đó.



Hắn vội khom người xuống.



Nhưng lúc sắp hành lễ, lại đột nhiên nhớ ra gì đó không đúng, vì thế quay qua hành lễ với nam nhân cao lớn kia trước, sau đó mới hướng đến vị quan văn nhị phẩm kia.

Cố Bằng Ngọc tuy là Công bộ thị lang, chức quan nhị phẩm, cao hơn chức tả thống lĩnh tam phẩm của Trọng Đình Xuyên.



Nhưng Trọng Đình Xuyên lại có tước vị nhất phẩm quốc công cao quý, lại là Đại tướng quân được sắc phong, càng cao hơn hắn một bậc.

Lưu quản sự cung kính nghiêng người mời mọi người đi vào, ngữ khí thập phần áy náy: "Đã đón tiếp không chu toàn, mong quốc công gia cùng các vị đại nhân thứ lỗi.



Mời đến phòng trà ngồi một lúc."

Phòng trà này là nơi tiếp khách tạm thời, dùng để đón tiếp những vị đại nhân này thật sự có chút sơ sài.

Thiếu niên ngự lâm quân ban nãy tỏ vẻ không phục, kéo một cái ghế dựa ngồi xuống, nói: "Phòng trà cái gì? Chúng ta phải ngồi ở đây chờ sao! Chỉ đơn thuần là đi vào nhìn một cái thôi mà! Có gì mà phải cẩn thận như vậy? Chẳng lẽ vào nhìn một chút cũng không được sao? Lục ca thật sự không có nhiều thời gian.



Còn phải chờ như vậy, chúng ta buộc phải xông vào đấy!"

Mấy người bên cạnh cũng phụ họa kêu gào, thậm chí còn cố ý sửa sang lại trường đao bên eo.

Lưu quản sự dùng khóe mắt liếc nhìn những đao kiếm đó, sau đó lấy tay áo lặng lẽ lau mồ hôi.

Không nghĩ được người quốc công gia mang đến thế nhưng lại đều là hộ vệ ngũ phẩm.

Hắn cố gắng đứng thẳng sống lưng, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói: "Vị thiếu gia này, hậu viện là nơi có thể tùy tiện xông vào sao? Cho dù ngài có uy hiếp tiểu nhân như thế nào, đây cũng là quy củ."

Tuy rằng đối phương có thân phận cao quý, nhưng Lệ phủ cũng không thể vì vậy mà xem nhẹ đi quy củ.



Đương nhiên lễ nghĩa phải làm đủ, nhưng lúc cần nghiêm túc tất nhiên phải nghiêm túc.

Nhưng mà, cho dù Lưu quản sự có đau khổ khuyên răn như thế nào, bọn họ vẫn cố chấp như cũ.

Lúc Lưu quản sự âm thầm nôn nóng, không biết làm sao cho phải, liền có một người vội vàng chạy đến, nói: "Lưu quản sự, lão phu nhân sắp đến rồi, nói là sẽ trực tiếp đến phòng trà."

Người này thanh âm run rẩy, lúc nói lời này cũng không tính là quá to.

Nhưng mà, ngoài Lưu quản sự, vẫn còn một người có thể nghe thấy rõ ràng.

Ấn đường Trọng Đình Xuyên hơi giãn ra một chút, chưa đợi Lưu quản sự mở miệng đã nhẹ nâng tay phải lên, nhàn nhạt nói: "Đủ rồi.



Đi đến phòng trà chờ đi." Sau đó chân dài nhấc lên, trực tiếp đi về phía trước.

Mọi người đang ồn ào, thấy hắn giơ tay ra liền lập tức dừng lại.



Không biết vì sao mọi chuyện lại thay đổi như vậy, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đành đi theo phía sau hắn.

Trên đường đi, mấy huynh đệ ngự lâm quân thân thiết vừa đùa giỡn vừa xô đẩy nhau.

Một người nói: "Lục ca đến, tiểu lục tẩu chắc chắn sẽ rất vui vẻ," một người lại nói: "Tiểu lục tẩu chắc sẽ không muốn gặp lục ca đâu nhỉ."

Còn có một người đứng một bên cười ha ha: "Không thể nào! Lục ca của chúng ta có danh tiếng vang dội như vậy, làm sao có ai không muốn gả chứ.



Nhưng mà ta cảm thấy, tiểu tẩu tử không phải là thẹn thùng đâu…"

Vừa dứt lời, liền thấy Trọng Đình Xuyên đột ngột dừng lại, quay đầu quét mắt nhìn bọn họ.



Những thanh âm đang muốn phát ra lại mắc kẹt trong cổ họng, không thể nói gì nữa.

"Có những lời, có thể nói, nhưng cũng có những lời, không thể tùy tiện nói ra." Trọng Đình Xuyên lạnh lùng nhìn bọn họ: "Tạ Quang Kiệt, Chu Kiếm, Phùng Lăng Vũ, lúc quay về mỗi người nhận mười bản đi."

Phùng Lăng Vũ chính là thiếu niên có làn da ngăm đen lúc nãy, nghe vậy liền đau khổ kêu lên: "Lục ca, ngài không thể làm như vậy a.



Dù sao cũng là huynh đệ nhiều năm, cũng nên giơ cao đánh khẽ một chút mới đúng chứ? Đúng không, Chu Kiếm?"

Thiếu niên đứng bên cạnh liên tục gật đầu.

"Vậy thì mười lăm." Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt nói.

Trọng Đình Xuyên trị quân rất nghiêm khắc.



Binh sĩ dưới trướng bị phạt, một quân côn có thể nặng bằng hai quân côn ở các quân doanh khác.





Nếu còn kì kèo nữa, mấy người bọn họ chắc chắn sẽ phải ăn không ít khổ.

Vì thế cả bọn không dám lấy vị lục tẩu kia ra đùa giỡn nữa, một đám nghiêm túc đi vào khuôn phép, lần lượt đi vào phòng trà.

Quan văn nhị phẩm kia muốn khuyên một chút, Trọng Đình Xuyên liền nói: "Bằng Ngọc, chuyện này không liên quan đến ngươi."

Cố Bằng Ngọc ngẩn người một lúc, cuối cùng cũng yên lặng không nói gì cả.

Lưu quản sự nghe vậy, trong lòng rất kinh hãi.

Hắn như thế nào cũng không thể nghĩ đến, vị này cư nhiên lại là Hữu thị lang Công bộ Cố Bằng Ngọc.



Hơn nữa mấy vị hộ vệ ngự lâm quân kia…

Nghe được tên họ ba người, nhưng hắn cũng chỉ có thể biết được hai người.

Chu Kiếm chính là đích tôn tử của Tĩnh An Bá, Phùng Lăng Vũ là nhi tử của Phùng ngự sử.

Hai người này trước đây tính tình không được tốt lắm, cứ thích đi gây chuyện khắp nơi.



Vì thế mấy năm trước đã bị đưa đến quân doanh rèn luyện.

Hình như là quân doanh của Vệ Quốc công?

Lưu quản sự chỉ cảm thấy lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, tư thế cúi đầu càng thêm cung kính hơn.



Đến khi mọi người vào trong phòng trà, hắn càng không dám nhiều lời.

Ghế trong phòng trà hai bên trái phải, mỗi bên bốn cái, tổng cộng là tám ghế.



Nhưng lại có đến mười người.

Trọng Đình Xuyên và Cố Bằng Ngọc đương nhiên sẽ ngồi trên hai ghế đầu tiên.



Chu Kiếm và Phùng lăng Vũ tự giác đứng ở hai bên, còn lại sáu người theo thứ tự ngồi xuống.

…Đích tôn tử Bá phủ và nhi tử của Ngự sử lại chỉ có thể đứng cũng không biết sáu vị còn lại có thân phận cao quý tới mức nào.

Lưu quản sự không dám chậm trễ thêm nữa, nhanh chóng sai người đem đến hai cái ghế gấm, để Chu Kiếm và Phùng Lăng Vũ tạm thời ngồi xuống.

Lúc lão phu nhân đến, trong phòng là một mảnh tĩnh lặng.



Các huynh đệ ngự lâm quân ngày thường rất kiêu căng ngạo mạn, nhưng lúc này lại quy quy củ củ đem tay đặt trên đùi, an tĩnh ngồi đó.



Lệ lão phu nhân có tước vị nhất phẩm cáo mệnh trong người.



Thấy bà tới, Cố Bằng Ngọc liền đứng lên đầu tiên.

Các huynh đệ ngự lâm quân lại đồng thời nhìn về phía Trọng Đình Xuyên.

Trọng Đình Xuyên đứng dậy nhìn lão phu nhân, hơi hơi gật đầu ám chỉ, sau đó các huynh đệ còn lại cũng đứng lên.



Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng đồng thanh hô lên: "Chào Lệ tổ mẫu!"

Bọn họ sống trong quân doanh đã lâu, lúc hô những lời này đều là dùng đủ khí lực, giống như đang rống lên.



Một tiếng gọi này thật sự là trung khí mười phần tuyên truyền giác ngộ.

Mặc dù bình thường lão phu nhân rất đoan trang bình tĩnh, nhưng lúc này cũng bị bọn họ chọc cười, hỏi: "Như vậy là sao?"

Phùng Lăng Vũ nhanh miệng nhất, cười hì hì nói: "Ngài là tổ mẫu của lục ca, đương nhiên cũng là tổ mẫu của chúng ta."

Nghe xong lời này, tươi cười trên mặt lão phu nhân cũng phai nhạt đi một chút.



Đợi sau khi an vị trên ghế chủ vị, mới chậm rãi hỏi: "Hôm nay, quốc công gia đến là vì chuyện gì vậy?"

Đợi bà ngồi xuống xong, Trọng Đình Xuyên, Cố Bằng Ngọc và các huynh đệ ngự lâm quân mới theo thứ tự mà ngồi xuống.

Nghe Lệ lão phu nhân hỏi, Trọng Đình Xuyên cũng không muốn dài dòng, dứt khoát nói: "Ta muốn gặp Lệ thất tiểu thư."

Lúc hắn nói lời này, thần sắc rất bình thản tự nhiên, lão phu nhân nghiền ngẫm một lúc lâu, vẫn không thể hiểu được hắn có mục đích gì.

"Dù cho là hậu trạch nhà ai, thì cũng không cho phép nam nhân tùy ý xông vào." Lệ lão phu nhân nói: "Quốc công gia cũng không đến mức không hiểu được điều ấy chứ?"

"Tùy theo chuyện thôi.



Nếu nàng đã bị bệnh, ta tất nhiên phải đến thăm."

"Tại sao quốc công gia lại biết được chuyện một nữ tử khuê các bị bệnh?" Ngữ khí lão phu nhân trầm xuống, hỏi: "Lão thân biết, quốc công gia thủ đoạn cao siêu.



Nhưng chẳng lẽ ngài lại đem những thủ đoạn ấy dùng ở trên đầu Lệ gia?"

Trọng Đình Xuyên còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Cố Bằng Ngọc đã vội vàng cho hắn một đạo ánh mắt, ý bảo hắn đừng mở miệng.

Cố Bằng Ngọc đứng dậy, chắp tay với lão phu nhân: "Lão nhân gia đừng tức giận.



Thê tử của ta nghe nói Lệ thất tiểu thư sinh bệnh, thầm muốn đến giúp nàng chẩn trị một chút, nên mới dò hỏi quốc công gia vài câu.



Vì vậy quốc công gia mới có thể biết được chuyện này."

Nghe vậy, thần sắc Lệ lão phu nhân cuối cùng mới hòa hoãn hơn một chút.

Trương thị, thê tử của Cố thị lang, xuất thân từ y học thế gia.



Đương thời, Trương gia và Thái y viện là hai nơi có y thuật lợi hại nhất.



Từ nhỏ Trương thị đã được tiếp xúc với y thuật, mưa dầm thấm đất, cũng được coi là một nhân tài kiệt xuất.

"Đa tạ Cố phu nhân có tâm." Lệ lão phu nhân nói với Cố Bằng Ngọc.

Lúc nói chuyện với Cố Bằng Ngọc, sắc mặt lão phu nhân còn mang theo một chút ý cười, nhưng ngược lại, lúc nhìn về phía Trọng Đình Xuyên, tươi cười dần dần biến mất: "Quốc công gia hùng hùng hổ hổ mà đến như vậy, chẳng lẽ, ngài cảm thấy Lệ phủ chúng ta có thể để người khác tùy ý giẫm đạp lên sao?"

"Vãn bối không dám." Trọng Đình Xuyên hơi khom người, nói: "Chẳng qua trong lòng rất sốt ruột nên hành sự lỗ mãng, cũng không quản thúc tốt thủ hạ, mong lão phu nhân thứ lỗi."

Ban đầu nghe Cố ma ma nói, lão phu nhân liền cảm thấy, mình đã nhìn lầm người rồi.



Nhưng lúc này thấy hắn hành sự như vậy, bà cũng có một chút nghi hoặc.

Nhưng mà, trên đường đến đây, lão phu nhân đã suy nghĩ tốt cách giải quyết, bây giờ liền nói: "Hiện giờ thất nhi không khỏe, không tiện gặp khách, mong quốc công gia quay về cho."

Bà vừa mới nói xong, các ngự lâm quân liền há mồm muốn nói.



Nhưng bởi vì Trọng Đình Xuyên đã có lệnh, nên cuối cùng bọn họ cũng không nói gì cả.

Gần đây trong cung có sự thay đổi về việc thay quân và canh giờ tuần tra.



Tả thống lĩnh hoàn toàn phụ trách chuyện này, hơn nữa bệ hạ cũng thường hay tìm tả thống lĩnh hỏi chuyện, vì thế tả thống lĩnh đã ở lại liên tiếp mấy ngày trong cung, vất vả sắp xếp, chưa được nghỉ ngơi một lúc nào.

Bây giờ tả thống lĩnh mang theo vài người bọn họ đi theo, vốn là muốn đi tìm Mạnh đại nhân - cửu môn đề đốc để vào cung sắp xếp chuyện tuần tra trị an trong kinh đô.



Nhưng đi được nửa đường, Thường Khang ở đâu chạy đến nói một câu lục tẩu bị bệnh, thế là bọn họ liền phải vội vàng đi đến đây.

Còn Cố Bằng Ngọc là do Tả thống lĩnh cố ý sai Thường Khang mời đến.

Nghe xong lời nói của lão phu nhân, Trọng Đình Xuyên chậm rãi dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng vịn lên hai tay ghế, chậm rãi cười.

"Ngài phải đồng ý.





Hơn nữa, cũng nhất định sẽ đồng ý." Hắn nhàn nhạt nhìn lão phu nhân, khóe môi gợi lên một độ cong trào phúng: "Đây là do ngài năm đó thiếu nợ ta."

Chỉ một câu, đã xé toạc ra chuyện năm đó Lệ gia đã bạc tình như thế nào.

Lệ lão phu nhân có nằm mơ cũng không nghĩ đến Trọng Đình Xuyên cư nhiên sẽ đem những thua thiệt năm đó dùng vào một lần gặp mặt này.



Bà nhìn chằm chằm Trọng Đình Xuyên một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"

"Ngài sẽ đồng ý." Trọng Đình Xuyên bình tĩnh nhìn Lệ lão phu nhân: "Nếu ngài đủ thương yêu nàng, cũng hy vọng nàng có thể khỏe lên."

Nghe xong, lão phu nhân hơi giận: "Tôn nữ ta lớn lên nơi khuê phòng, thân thể nó như thế nào thì có liên quan gì đến ngài!" Dám xuất khẩu cuồng ngôn, Tư Tư sau khi gặp hắn thì bệnh tình sẽ chuyển biến tốt hơn sao? Thật hoang đường!

"Nếu ta nói, đôi khuyên tai lúc trước chính là ngươi ta sai người đưa cho nàng thì thế nào?" Trọng Đình Xuyên đột nhiên mở miệng, ánh mắt nặng nề hỏi lão phu nhân.

Lệ lão phu nhân đầu tiên rất kinh ngạc, nhưng sau đó lại hiểu rõ.



Một lúc lâu cũng không mở miệng.

Trọng Đình Xuyên thở phào nhẹ nhõm, yên lặng chờ đợi.

Hắn đã sớm nhận ra, tiểu nha đầu lần lượt chất vấn hắn đủ loại sự tình, nhưng chỉ có chuyện khuyên tai kia là chưa từng nhắc lại.



Như vậy chỉ có một khả năng.



Tiểu nha đầu căn bản không biết vật này là do hắn đưa.



Thậm chí còn có khả năng bị người khác dặn dò, không thể nhắc tới chuyện đôi khuyên tai kia nữa.

Nếu tin tức thám thính trong phủ quốc công lúc trước không sai, tiểu nha đầu đã từng giải thích với người khác khuyên tai là do lão phu nhân cho.



Một khi đã như vậy, thì sau đó tiểu nha đầu cũng không tìm tòi nghiên cứu chuyện khuyên tai nữa, chỉ có thể là dó chuyện này bị lão phu nhân đè ép xuống rồi.

Nhưng mà, lệch khỏi dự đoán của Trọng Đình Xuyên, Lệ lão phu nhân cuối cùng vẫn dứt khoát cự tuyệt hắn: "Không được.



Chuyện này không được.



Mặc dù ngươi nói có thể khiến cho thất nhi tốt lên, nhưng ta cũng không thể tùy tiện đồng ý."

Trọng Đình Xuyên đứng bật dậy, hai tròng mắt đen nhánh dần ngưng lại một cỗ lệ khí.

Hắn ép xuống lửa giận đầy người, trầm giọng chất vấn: "Tại sao không được?"

"Không hợp quy củ."

"Chẳng lẽ quy củ so với tính mạng quan trọng hơn sao? Chẳng lẽ quy củ còn quan trọng hơn nàng hay sao?" Trọng Đình Xuyên bước thêm một bước đến trước mặt lão phu nhân: "Chẳng lẽ trong lòng bà, nàng còn không sánh được với hai chữ "quy củ" hay sao?"

Lệ lão phu nhân chưa bao giờ bị người ta chất vấn như vậy.



Huống chi đối phương là một võ tướng cao lớn, lời chất vấn càng kinh người hơn.

Bà nắm chặt lấy tay ghế, vẫn kiên trì nói: "Không được.



Chỉ dựa vào lời nói của một mình ngươi, làm sao ta có thể tin tưởng được? Mặc dù ngươi luôn miệng chắc chắn có thể khiến thất nhi khỏe lên, nhưng ta vẫn không muốn tùy tiện thử."

Trọng Đình Xuyên giận quá hóa cười.

Lúc hắn sắp mở miệng lần nữa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.



Ngay sau đó, giọng nói của Trang thị đột nhiên vang lên: "Ta đồng ý.



Chỉ cần Tư Tư có thể khỏe lên, như thế nào ta cũng đồng ý."

Vừa dứt lời, Trang thị thở hổn hển xuất hiện trước cửa phòng.

Cố ma ma cũng chạy chậm đến, áy náy nói với lão phu nhân: "Tứ phu nhân bỗng nhiên xông vào, nô tỳ ngăn cản không được."

Lệ lão phu nhân xua tay, bảo Cố ma ma tạm thời lui ra.

Trang thị bước vào phòng, ánh mắt hàm chứa lệ quang, thất tha thất thểu đi đến, nói với lão phu nhân: "Vô luận là chuyện gì, người nào, chỉ cần có cách khiến Tư Tư khỏe lên, con đều đáp ứng."

Ban nãy bà có đến phòng Tư Tư, bệnh của nữ nhi rõ ràng là tâm bệnh, uống thuốc căn bản không có hiệu quả.



Nếu tình hình vẫn như vậy, sợ là...

Bà đâu còn tâm trí mà để ý đến những hư danh linh tinh đó nữa?

Nhớ lại bộ dáng ốm yếu của tiểu nữ nhi, Trang thị đau lòng đến cực điểm, suýt chút nữa khóc thành tiếng.

"Ngài yên tâm." Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nam thuần hậu: "Ta có thể khiến nàng nghĩ thông suốt."


Trang thị bừng tỉnh, lúc này mới ý thức được bên cạnh mình còn có một đại nam nhân.

Bà vốn là muốn vội vàng đến cầu xin lão phu nhân, mong bà nghĩ cách từ chối mối hôn sự kia, nếu không, Tư Tư sợ là sẽ không qua khỏi mất.



Lúc đến đây lại nghe thấy lão phu nhân nói, có người có thể làm cho Tư Tư khỏe lên, liền vội vàng chạy vào, cũng không để ý đến những người khác.

Trang thị kinh hỉ, dùng tay lau nước mắt, lúc này mới nhận ra nam nhân bên cạnh có vài phần quen mắt.

"Lục… gia?" Trang thị kinh ngạc hỏi.

Lệ lão phu nhân trong lòng lạnh xuống, hỏi Trang thị: "Con đã từng gặp quốc công gia?"

Trang thị ngơ ngác nói: "Quốc công gia nào? Vệ lục gia?"

Nghe đến loại xưng hô này, Lệ lão phu nhân bỗng nhiên hiểu được.

Bà cũng chậm rãi đứng dậy, nhìn nam nhân oai hùng cao lớn trước mặt: "Ngài đã sớm tính toán hết rồi."

Tới nước này, Trọng Đình Xuyên không cần phủ nhận nữa, cũng không muốn phủ nhận, liền gật đầu nói: "Đúng."

Lệ lão phu nhân đột nhiên có chút vô lực.

Chả trách mọi chuyện đều rất kỳ quặc.



Chả trách, Tư Tư từ một đứa nhỏ tuổi nhất, không thích hợp nhất, cuối cùng lại bị chọn trúng.

Hóa ra là do người có tâm tính kế người vô tâm.

"Cũng được." Lệ lão phu nhân thở dài một tiếng, nói với Trang thị: "Con quay về ăn mặc chỉnh tề cho Tư Tư, sau đó dẫn nó đến phòng khách."

"Nhưng mà thân thể của nó…"

"Chỉ nửa khắc mà thôi, không sao đâu.



Dù sao cũng không thể quần áo xộc xệch mà gặp khách.



Đến phòng khách đi, gọi Hạnh Mai và Cố ma ma đến." Lệ lão phu nhân khép mắt lại: "Trước khi ta đổi ý, mau đi đi."

Trang thị vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì.





Nhưng bây giờ có cơ hội, bà cũng bất chấp những cái khác, vội vàng quay trở về sắp xếp.

Lúc Cố ma ma và Hạnh Mai đi đến phòng khách, vốn dĩ tất cả đều thuận lợi, nhưng lúc bước vào cửa lại bị người ta làm khó một chút.

… Chỉ cần bọn họ không bước vào phòng thì không sao cả.



Nhưng chỉ cần đi vào phòng một bước, quốc công gia sẽ lạnh lùng nhìn bọn họ.



Ánh mắt kia giống như hàn băng ngàn năm, đâm vào tâm phát lạnh.

Cố ma ma và Hạnh Mai đều không có dũng khí bước vào.



Thấy tiểu thư sắp đến, bọn họ khẽ cắn môi đứng ngoài hành lang, làm bộ không có việc gì cả, ghé vào nhau thấp giọng nói chuyện.

Lúc Lệ Nam Khê đi đến, xa xa nhìn thấy bộ dạng giống như tùy ý nhưng thật ra lại rất căng thẳng kia của bọn họ.

Nếu là trước đây, nàng sẽ tiến đến chào hỏi bọn họ một tiếng, sau đó lại nói cười vài câu.



Nhưng từ ngày hôm đó, nàng cũng chẳng còn tinh thần làm chuyện gì nữa.



Cho nên tầm mắt chỉ dừng trên người bọn họ một lát, sau đó liền chuyển hướng đi đến căn phòng đang khép kín cửa.

"Mẫu thân, người cứ đứng ở đây chờ con đi." Lệ Nam Khê cất bước vào phòng, quay qua nói với Trang thị.

Trang thị muốn nói lại thôi.



Cuối cùng thấy Cố ma ma và Hạnh Mai đang đứng ngoài cửa, cũng từ bỏ ý định lúc đầu, chỉ dặn dò nữ nhi: "Con cẩn thận một chút." Nói xong liền gọi Kim Trản đứng lại chờ ở một bên hành lang.

Lệ Nam Khê biết mẫu thân quan tâm nàng, hơi mỉm cười, nói: "Con biết mà." Sau đó liền đẩy cửa đi vào.



Sau khi vào phòng, nàng hơi chần chừ một chút, sau đó liền khép cửa phòng lại.

Hiện giờ thân thể của nàng đã thập phần suy yếu, đi từ Huệ Lan uyển đến hoa viên bên này, hơn nữa còn là ngồi kiệu đến, chỉ là lúc hạ kiệu để đi vào, còn có Kim Trản đỡ nàng, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, cơ hồ giống như đã bị rút cạn sức lực.

Lệ Nam Khê dựa người vào trên cánh cửa, thở dốc vài cái.



Nhưng vừa nâng mắt lên, đã thấy được nam nhân cao lớn đang đứng bên cửa sổ.

Thân hắn cao vừa bằng cửa sổ.



Ánh mặt trời chói chang chiếu qua, khảm trên người hắn một tầng ánh sáng kim sắc, hòa tan hơn một nửa khí chất lạnh lùng của hắn, càng tăng thêm vài phần nhu hòa.

Lệ Nam Khê mệt mỏi dựa trên ván cửa, nhất thời lại không có sức lực mà đi đến.

Trọng Đình Xuyên nghe được động tĩnh phía sau, liền quay đầu lại.



Lọt vào tầm mắt của hắn là sắc mặt trắng bệnh của nữ hài nhi, cằm gầy đến sắc nhọn, bởi vì gầy yếu mà đôi mắt có vẻ trũng sâu xuống.

Hắn vứt cuốn sách trong tay xuống, bước nhanh đến trước mặt nữ hài nhi, lấy tay ôm lấy bả vai nàng, mang theo nàng vào trong.

"Vừa rồi ta có đọc được một cuốn sách, là của nàng sao?" Hắn cười nhẹ nói.

Đây là một quyển thoại bản.



Vừa rồi hắn xem qua một chút, nói về một chuyến phiêu lưu mạo hiểm thú vị, ngẫu nhiên còn có chút căng thẳng.



Ở trang sách lót lại có một chữ "Tư" rất nhỏ, hắn liền biết chủ nhân là ai.

Lệ Nam Khê không nghĩ đến nam nhân này phí công sức đến đây, đầu tiên lại chỉ hỏi một câu như vậy, không khỏi có chút ngơ ngác.



Đợi sau khi hắn vứt quyển sách trên bàn, nàng liền không khỏi mỉm cười.

"Ừ.



Không nghĩ nó lại ở đây." Lệ Nam Khê ngồi vào chiếc giường nhỏ trong phòng, thấy nam nhân cao lớn đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy quyển sách đem đến chỗ nàng, liền thuận tay nhận lấy: "Lúc trước xem xong lại không tìm thấy nữa, ta còn tưởng là mất rồi, hóa ra là ở đây."

Chỉ nói ngắn gọn vài câu, nhưng lại giống như rút cạn sức lực toàn thân, khiến sống lưng nàng đột nhiên phát lạnh, không nhịn được mà che miệng ho một trận.

Trọng Đình Xuyên vội vàng đi đến chiếc bàn cạnh cửa sổ rót một chén trà.



Thử xem một chút, thấy có chút nóng, liền cầm thêm một chén trà nữa, rót qua rót lại vài vần.



Đến khi nhiệt độ vừa phải, mới mang đến ngồi bên cạnh giường, rút quyển sách trong tay nàng để qua một bên, ôm lấy bả vai nàng dựa vào cánh tay hắn, sau đó liền đưa chén trà đến bên môi nàng.

"Uống nước đi." Hắn nói: "Uống nhiều nước có thể khỏe lên một chút."

Lệ Nam Khê cảm thấy hành động của hắn quá mức thân mật, thật sự không hợp lễ nghi, liền vặn vẹo muốn thoát khỏi ôm ấp của hắn.

Nếu là lúc trước thì có thể thành công, nhưng bây giờ nàng đi còn không nổi, huống gì thoát khỏi vòng tay cứng như sắt của hắn.

Lệ Nam Khê nhíu mày, muốn lấy chén trà xong thì khiến hắn tránh xa một chút.



Nhưng vừa mới nâng tay lên, lại một trận ho khan nữa kéo đến, sau đó lại bị hắn trách cứ một hồi.

"Đã bệnh thành như vậy, còn muốn so đo gì nữa chứ? Uống nhanh nào.



Chỉ có nàng mới nhiều quy củ như vậy thôi."

Mấy ngày nay, nàng đã nhìn qua rất nhiều sự quan tâm, nhưng thực tế đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Đối với lời nói lạnh băng nhưng kỳ thực chứa đầy sự quan tâm của hắn, ngược lại khiến nàng cảm thấy ấm lòng hơn một chút, không khỏi có chút chần chừ.

Nhân lúc nàng đang ngẩn ngơ, hắn đã cầm lấy chén trà đặt trên môi nàng.

Sau lưng là cánh tay hữu lực kiên cố, bên môi là nước trà ấm áp.

Lệ Nam Khê chần chừ một lúc, cuối cùng cũng không mạnh mẽ kháng cự nữa, liền chậm rãi uống hết chén trà trên tay hắn.

Trọng Đình Xuyên không nghĩ đến, tính tình quật cường như nàng, lúc này lại cư nhiên không phản kháng gì cả.

Tự ái của nàng cao thế nào, hắn đương nhiên hiểu được.

Như vậy, chính là do trong lòng nàng lạnh lẽo, nên mới không cự tuyệt sự quan tâm của một nam nhân không tính là quen thuộc.

"Người nhà đối xử với nàng không tốt sao?" Hắn càng nghĩ càng đau lòng, buông chén trà ra, kéo chiếc ghế dựa đến đối diện nàng, quan tâm hỏi han.

Lệ Nam Khê ngẩn ra một chút, rũ mắt nhìn mười ngón tay tái nhợt mảnh khảnh của mình: "Mẫu thân và tỷ tỷ rất tốt."

Thì ra là do những người khác đối xử không tốt với nàng.

Sắc mặt Trọng Đình Xuyên lập tức tụ lại một cỗ sát khí.



Liếc ra ngoài cửa một cái, lúc quay lại nhìn tiểu cô nương trước mặt, ánh mắt lại lập tức trở nên dịu dàng.

"Nàng đừng sợ." Hắn cố gắng phóng nhẹ thanh âm, sợ làm kinh hoảng đến tinh thần đã thập phần suy yếu của nàng: "Sau này sẽ không như vậy nữa."

Lệ Nam Khê nhất thời không thể phản ứng kịp, lúng túng hỏi: "Cái gì sẽ không như vậy nữa?"

Lời kế tiếp, khiến Trọng Đình Xuyên có chút khó mở miệng.

Hắn tung hoành sa trường hơn mười năm, chưa bao giờ gặp phải trường hợp khó giải quyết như vậy.



Cho dù có, hắn cũng có thể bình tĩnh ung dung đối mặt, sau đó vẫn có thể dễ dàng mà xử lý.

Nhưng lúc này, hắn lại có cảm giác bất lực sâu sắc.

Học thức, võ nghệ có cao siêu đến mấy, lúc này không thể giúp đỡ hắn nửa phần.



Hàng vạn cảm xúc rối loạn đan vào nhau, khiến hô hấp của hắn có vẻ nghẹn lại.

Trước ánh mắt trong vắt của nữ hài nhi, lần đầu tiên hắn cảm nhận được một loại cảm giác mang tên "khiếp đảm".

Nhưng mà, nếu không nói với nàng, chuyện này sợ là sẽ không cứu vãn được nữa.

Đối mặt với nàng, hắn có thể sâu sắc cảm nhận được, toàn thân nàng đều toát ra một cỗ bi thương.



Giống như thờ ơ với tương lai, giống như buông xuôi tất cả, hoàn toàn tuyệt vọng.

Trọng Đình Xuyên mím môi, chỉ cảm thấy y phục trên người siết hắn đến mức khó thở.



Giơ tay nới lỏng cổ áo, đợi đến khi dễ chịu hơn, lúc này mới khô khốc mở miệng.

"Ta vốn họ Trọng, đứng thứ sáu."

Thân thể Lệ Nam Khê không khỏe, đầu óc luôn mơ hồ, nhất thời không thể suy nghĩ cẩn thận, theo quán tính nói: "Nhưng Thường Phúc nói, ngươi họ Vệ…"

"Không phải họ Vệ.





Hắn vốn định nói ba chữ "Vệ Quốc công"." Trọng Đình Xuyên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, chỉ dám rũ mắt nhìn vào góc giường.



Hai tay nắm chặt, đốt ngón tay đã trắng bệch: "Chẳng qua là do ta ngăn hắn lại, không để hắn nói hết."

"Vệ Quốc công.



Trọng lục gia.



Trọng lục gia.



Vệ Quốc công…"

Lệ Nam Khê lặp lại mấy chữ này, cuối cùng đột nhiên hiểu được, hai mắt mở to, không dám tin nhìn hắn.

Trong lúc nàng yên lặng nhìn hắn một hồi lâu, hắn mới chậm rãi chuyển ánh mắt lại, bốn mắt đối diện nhau.

"Thật xin lỗi." Hắn trầm giọng nói: "Chuyện này là lỗi của ta."

Trong nháy mắt, Lệ Nam Khê cảm thấy rất cánh mũi đau xót, nước mắt chực trào ra.

Nàng đỡ vách tường bên cạnh, chậm rãi đứng lên, đi từng bước muốn ra khỏi phòng.



Còn chưa kịp nhấc chân, đã bị Trọng Đình Xuyên khẩn trương chạy một bước đến ngăn lại.

Lệ Nam Khê dùng sức hất tay hắn ra.



Hắn lại cố chấp bắt lấy cánh tay của nàng, một chút cũng không buông ra.

"Làm gì vậy?" Nàng phẫn nộ nhìn hắn: "Buông tay ra!"

Trọng Đình Xuyên nào dám buông tay?

Nếu buông ra, nàng sẽ mang theo oán giận mà rời đi, hắn biết, như vậy sẽ khiến nàng vĩnh viễn không để ý đến hắn nữa.



Hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.

"Nàng ngồi xuống trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện." Yết hầu nghẹn đến lợi hại, hắn đã rất cố gắng thả nhẹ giọng nói, nhưng trong giọng nói vẫn như có gì đó chặn lại.



Hắn dịu dàng nói với nàng: "Chúng ta từ từ nói hết."

Lệ Nam Khê cười nhạt một tiếng, xoay đầu nhìn lên vách tường: "Ta cảm thấy chẳng có gì để nói với quốc công gia cả."

Ban đầu nàng cho rằng, người nàng oán giận nhất chính là tổ mẫu.



Nhưng sau nghe được mấy câu vừa rồi của hắn, nàng mới hiểu được, người nàng oán giận nhất, chính là hắn.

Rõ ràng hắn biết nàng là ai lại cố tình che dấu thân phận.



Trơ mắt nhìn nàng lâm vào hoàn cảnh như vậy.

Hoặc là, nàng bị như vậy cũng chẳng liên quan gì tới hắn.

Trọng Đình Xuyên thấy nàng tức giận đến mức không thèm nhìn hắn, ánh mắt càng thêm nặng nề.

Đôi chân vừa chuyển, cánh tay cũng duỗi ra, trực tiếp kéo nàng vào trong lòng, sau đó nửa ôm nửa kéo nàng ngồi lại trên giường.

Lệ Nam Khê vô cùng tức giận, giãy dụa muốn thoát ra.



Nhưng sau khi nàng ngồi lại trên giường, hắn đã nhanh chóng buông lỏng cánh tay ra, chủ động xoay người ngồi lại trên ghế đối diện nàng.

Thấy bộ dáng giống như không để ý của hắn, lại nghĩ đến tình cảnh gặp nhau của hắn và nàng từ trước đến nay.



Lệ Nam Khê bỗng nhiên cảm thấy đau xót, không nhịn được mà ho một trận.

Chén trà lại một lần nữa đưa đến bên môi nàng, vẫn là độ ấm vừa phải.



Nàng lại quay mặt đi, không muốn để ý đến.

Trọng Đình Xuyên nhìn sắc mặt trắng bệch cùng với ánh mắt phẫn nộ của nàng, trong lòng giống như có người lấy dao dọn đâm vào,xuyên vào tim, nóng rát đến đau đớn.

"Uống một chút nào." Hắn nhẹ giọng nói: "Thân thể vẫn là quan trọng nhất."

Một người kiên trì giơ chén trà lên, một người thì kiên trì nghiêng đầu không muốn để ý đến.

Giằng co một hồi, Lệ Nam Khê bỗng chậm rãi quay đầu lại, duỗi tay đem chén trà kia hất qua một bên.

Hiện tại nàng không được khỏe, sức lực rất yếu.



Nhưng mọi chuyện xảy ra bất ngờ như vậy khiến hắn trở tay không kịp, cuối cùng vẫn khiến một ít nước chảy ra ngoài.

Trọng Đình Xuyên không có thói quen dùng khăn tay.



Hắn trầm mặc nâng tay lên, dùng tay áo của chính mình lau đi vệt nước dính trên góc áo của nàng.

Lệ Nam Khê mạnh mẽ đẩy hắn ra, hắn vẫn hờ hững cố chấp lau.

Y phục của hắn rất mỏng, tùy tiện lau hai cái đã khiến ống tay áo ướt nhẹp một mảnh.



Hắn liền thay đổi một ống tay áo khác.



Đến khi vết nước trên góc áo ngoài của nàng đã hoàn toàn biến mất, hắn mới cầm lấy góc áo bông của nàng, dùng sức vắt nước ra.

Hắn làm như vậy khiến khoảng cách hai người rất gần nhau.

Lệ Nam Khê đang rất tức giận, có đẩy hắn, đá hắn như thế nào, hắn đều mảy may không thoái nhượng, vẫn cố chấp lau đi vết nước kia.

Lúc nàng tức giận đến cực điểm, đang muốn gọi người đến, hắn lại bỗng nhiên buông ra, đứng thẳng thân mình.

"Được rồi." Hắn nỗ lực phóng nhẹ thanh âm, nói: "Ta đã cố gắng lắm rồi.



Còn thừa một chút chỗ này...!lát nữa sẽ từ từ khô thôi."

Lau nước thì dễ làm.



Cho dù không thể lau hết, nhưng xiêm y sẽ từ từ khôi phục như ban đầu.

Nhưng nếu khoảng cách hai người là trăm sông nghìn núi, làm sao có thể khôi phục như ban đầu đây?

"Vì sao ngươi phải lừa ta?" Lệ Nam Khê cắn răng, lạnh giọng nói: "Ta ghét nhất là bị lừa dối."

"Chỉ là bất đắc dĩ.



Ta thừa nhận, việc này là do ta không đúng, nhưng ta cũng rất hối hận." Trọng Đình Xuyên nghiêm túc nói: "Nếu ngay từ đầu, nàng biết được thân phận của ta, sẽ bằng lòng nói chuyện với ta sao?"

Tất nhiên là không.

Không cần nàng trả lời, hắn liền biết tuyệt đối sẽ không.

Đối với một nam nhân xa lạ, nàng trốn còn không kịp.



Huống gì là một nam nhân sắp trở thành tỷ phu hoặc là đường tỷ phu của mình, nàng chắc chắn sẽ nhanh chóng trốn thoát khỏi hắn không thể nghi ngờ.

Lệ Nam Khê hơi gật đầu: "Quốc công gia đã nói xong rồi?" Dứt lời, nàng đứng dậy: "Nếu đã nói xong, vậy ta đi được chưa?"

Trọng Đình Xuyên không nghĩ đến, đã nói như vậy rồi mà nàng còn muốn đi.



Hắn thật sự không biết làm gì để giữ nàng lại, chỉ có thể nắm chặt tay nàng thêm một lần nữa.



Không ngờ lại bị nàng hất tay né tránh.

"Có chuyện gì từ từ nói được không?" Trọng Đình Xuyên nhịn không được thở dài: "Nàng muốn làm gì, ta đều đáp ứng.



Chỉ hy vọng nàng có thể tha thứ cho ta lần này."

Lệ Nam Khê suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Rất khó." Một lúc sau, những lời nói nghẹn trong lòng chung quy cũng không thể nói ra, đành nói thẳng với hắn: "Ngươi đã biết được tất cả, nhìn thấu hết thảy, chắc cũng biết là ta không muốn gả vào quốc công phủ."

Nàng nhắm mắt, trong lòng càng khổ sở hơn: "Nếu đã như vậy, vì sao lại muốn đẩy ta vào con đường này, nhất quyết phải gả đến đó?"

"Bởi vì ta muốn cưới nàng." Trọng Đình Xuyên nghiêm túc gằn từng chữ: "Nguyên nhân rất đơn giản! Bởi vì ta muốn cưới nàng!"