Câu hỏi đột ngột này khiến Lệ Nam Khê bỗng giật mình.
Nàng ngơ ngác nhìn sắc mặt đen như mực của nam nhân trước mặt, một lúc mới hiểu được "đưa đồ vật" trong lời nói của hắn là chỉ cái gì.
Lệ Nam Khê buồn cười hỏi: "Ngươi nghĩ vật này do hắn đưa cho ta sao?", sau đó theo quán tính định đưa vật trong tay đến trước mặt hắn, nhưng cuối cùng bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Đây là một góc váy áo của tỷ tỷ, sao lại có thể để cho một nam nhân xa lạ tùy ý nhìn thấy được?
Vì thế nàng liền nhanh chóng rụt tay về, lại lui về phía sau vài bước.
Trọng Đình Xuyên nhìn về phía cánh tay, sau đó lại nhìn lên khuôn mặt của nàng.
Thấy được vẻ hoảng loạn trong mắt của cô nương trước mặt, sắc mặt của hắn lại càng thêm tối lại: "Người kia rốt cuộc là ai? Tặng cho nàng cái gì?"
Bởi vì tay nàng nắm chặt, nên hắn cũng không thấy rõ là vật gì.
Nhưng mà, xem chất liệu vải gấm và hoa văn thêu trên đó, hình như… là phương khăn?
Tiểu nha đầu này thế mà lại có thể nhận phương khăn của người khác?
Lệ Nam Khê đương nhiên là không thể nói thẳng cho hắn biết, nghĩ một lúc, sau đó nói: "Xin lỗi, cái này không thể nói cho ngươi được."
Mày kiếm của Trọng Đình Xuyên nhăn lại càng sâu, môi mỏng mím lại thành một đường.
Tay hắn nắm chặt roi ngựa, ánh mắt di chuyển, thấy được hai nha hoàn phía sau Lệ Nam Khê.
Trọng Đình Xuyên tức khắc liền hiểu ra.
Hóa ra vì cái này mà tiểu nha đầu không muốn nói cho hắn biết, hóa ra là không muốn nhiều lời với hắn trước mặt người ngoài.
Nghĩ đến đây, ánh mắt lãnh lệ của hắn liền chuyển về hướng Kim Trản và Thu Anh phía sau, lạnh giọng nói: "Ta và tiểu thư các ngươi có chuyện quan trọng cần nói.
Hai người các ngươi tạm thời tránh đi một lúc."
Kim Trản và Thu Anh là nha hoàn hầu hạ Lệ Nam Khê từ nhỏ, thấy một nam nhân cao to, xa lạ như vậy xuất hiện, hai người đã sớm đề phòng.
Chỉ là thấy hình như tiểu thư có quen biết với hắn nên vẫn không bước đến ngăn cản.
Lúc này, quanh thân Trọng Đình Xuyên đã tỏa ra sát khí.
Bị ánh mắt sắc bén của hắn làm cho kinh sợ, Kim Trản và Thu Anh đã sợ đến mức hai chân đã run lên bần bật, nhưng vẫn kiên định mà đứng đó: "Chúng ta muốn ở đây với tiểu thư."
"Ta chỉ nói một lần thôi." Trọng Đình Xuyên khẽ quát: "Lui về phía sau, ba trượng."
Hai người khẩn trương nhìn Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê không nhịn được mà liếc Trọng Đình Xuyên một cái, hơi giận nói: "Hai nàng là người theo ta đã lâu, có thể tin được.
Chẳng hay, lục gia có chuyện gì khó nói?"
Trọng Đình Xuyên thấy nàng đã bắt đầu tức giận, không khỏi dịu giọng hơn một chút, nhẹ nhàng nói với nàng: "Nếu ta nói có chuyện quan trọng liên quan đến Lệ tứ lão gia, nàng nghĩ như thế nào?"
Nghe thấy có chuyện liên quan đến phụ thân nhà mình, Lệ Nam Khê đương nhiên không dám xem nhẹ.
Hai nha hoàn cũng là người hiểu chuyện, nghe xong lời nói kia, lại thấy Lệ Nam Khê gật đầu liền tự động lui về đằng sau ba trượng.
Nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Lệ Nam Khê, sợ nam nhân hung ác kia sẽ làm chuyện xấu với tiểu thư.
Lệ Nam Khê thấy bọn nha hoàn đã không còn ở đây, liền vội nói: "Chẳng hay lục gia muốn nói phụ thân…"
"Đưa cho ta." Trọng Đình Xuyên vẫn chưa nói cho nàng, ngược lại duỗi bàn tay to lớn ra, ngữ khí cứng nhắc nói: "Đưa cho ta cái khăn kia.
Nếu nàng không thể tùy tiện nhận đồ vật của người khác, chi bằng để ta giúp nàng vứt đi vậy."
"Khăn?"Nhất thời Lệ Nam Khê cũng không thể phản ứng được: "Khăn gì?"
Ánh mắt Trọng Đình Xuyên khẽ chuyển, dừng trên cánh tay của nàng.
Lệ Nam Khê giật giật cánh tay, một lúc mới hiểu được thứ hắn nói là cái gì.
Nhớ đến vật trong miệng hắn vừa nói, Lệ Nam Khê bừng tỉnh, thì ra là hắn hiểu lầm, không khỏi cười nói: "Không phải là khăn cũng không phải là đồ của ta.
Chẳng qua là bị người khác buộc phải cầm giúp, ta cũng bất đắc dĩ, đang muốn trả lại cho chủ nhân của nó đây."
Ngực Trọng Đình Xuyên nãy giờ vẫn luôn nghẹn một cỗ buồn bực thật lớn, giống như không thể hóa giải, khiến lòng hắn rất khó chịu.
Nhưng sau khi nghe xong hai ba câu đơn giản của Lệ Nam Khê, hơi thở ứ trệ trong ngực bỗng nhiên lại thông thuận, cảm giác buồn bã cũng nháy mắt bay đi.
"Không phải của nàng." Hắn hơi gật đầu, khóe môi căng chặt dần dần thả lỏng, ngược lại còn cong lên sung sướng: "Nàng đang muốn trả vật này lại cho người khác."
Lệ Nam Khê suy nghĩ, hình như cũng có thể lý giải như vậy, liền gật đầu "Ừ" một tiếng.
Sắc mặt Trọng Đình Xuyên giãn ra, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Thì ra là hiểu lầm."
Lần này, chung quy là do hắn hiểu lầm tiểu nha đầu.
Hắn sợ nàng nghĩ nhiều sẽ tức giận với hắn, chưa đợi tâm tư của nàng quay lại, đã vội vàng nói: "Ta nghe nói, không lâu nữa, Giang Nam bên kia sợ là sẽ được tăng cường chú trọng.
Lần thanh tra này, cho dù Lệ tứ lão gia như thế nào, cũng nên hành động cẩn trọng."
Đề tài thay đổi đột ngột khiến Lệ Nam Khê nhất thời không phản ứng kịp.
Trầm ngâm một lát, nàng bỗng hiểu ra ý nghĩa trong những lời này của hắn, không khỏi thấp giọng hỏi: "Chú trọng, là chú trọng như thế nào?" Dừng một lát, lại hỏi: "Chú trọng bao nhiêu?"
Trọng Đình Xuyên không thể đem chuyện này nói rõ ràng, liền nhẹ giọng phun ra hai chữ: "Cực lớn."
Được chú trọng cực lớn…
Dưới bầu trời này, sự chú trọng lớn nhất, còn có thể là gì?
Lệ Nam Khê không nhịn được mà nhìn về hướng hoàng cung, sau đó lại vội vàng rủ mắt xuống.
Nàng suy nghĩ một lúc, ngước mắt lên nhìn hắn, nghiêm túc nói "Đa tạ", sau đó lại hơi cong thân mình chuẩn bị hành lễ với hắn.
Trọng Đình Xuyên không muốn nhìn thấy nhất là bộ dáng khách khí như vậy của nàng, thấy thế liền lập tức duỗi tay ra bắt lấy tay nàng, để nàng đứng thẳng lên, không thể cong người xuống hành lễ nữa.
Lệ Nam Khê vội nói: "Lục gia, ta…"
"Nàng không cần khách khí với ta như vậy." Ánh mắt Trọng Đình Xuyên sâu thẳm, chăm chú nhìn nàng: "Chuyện này chẳng qua là do ta vô tình biết được mà thôi."
Cho dù là vô tình biết được, nhưng có thể đem chuyện quan trọng như vậy nói ra cho người không thân thích, trên đời này còn có được mấy người?
Lệ Nam Khê hiểu rõ tầm quan trọng của tin tức này.
Tuy nói phụ thân xưa nay làm qua thanh liêm chính trực, nhưng người trong quan trường, có nhiều chuyện thân bất do kỷ.
Đặt vào tình huống trở tay không kịp, không chắc được lúc đó sẽ như thế nào.
Bây giờ, nếu đã biết trước, đương nhiên sẽ có sự chuẩn bị.
Lệ Nam Khê nhìn tác phong hành sự của Vệ lục gia, đương nhiên quyền lực và tiền tài sẽ không thể lọt vào mắt hắn.
Nàng thật sự không biết lấy gì để cảm ơn hắn, chỉ có thể chân thành nói: "Đa tạ lục gia.
Sau này, nếu ngài có chuyện gì cần ta hỗ trợ, nếu có thể, ta tất nhiên sẽ tận lực giúp đỡ."
Nàng vốn nghĩ hắn cũng không để ý lắm đến những lời cảm tạ này của mình, người như hắn vốn dĩ không cần ai phải giúp đỡ.
Nhưng nào biết, sau khi đối phương nghe xong, ngược lại trên mặt còn hiện lên một tia ý cười.
"Nga?" Trọng Đình Xuyên gõ nhẹ roi ngựa vào lòng bàn tay, mặt mày sáng rực: "Nếu ta có việc cần nàng giúp đỡ, chỉ cần trong phạm vi năng lực của nàng, nàng sẽ đồng ý giúp ta?"
Lệ Nam Khê nghiêm túc nói: "Nhất ngôn cửu đỉnh.
Nếu ta đã nói ra, quyết không đổi ý."
Trọng Đình Xuyên chăm chú nhìn nàng, nói nhỏ: "Đừng quên những lời nàng đã nói hôm nay."
"Ừ.
Nhất định."
Tâm tình Trọng Đình Xuyên bỗng nhiên rất vui vẻ.
Hắn đang muốn nói thêm gì đó, cánh cửa bên cạnh đã vang lên tiếng kẽo kẹt, ngay sau đó hai tiếng hai giọng nói nhanh chóng truyền đến.
"Tư Tư, con thế nào rồi?"
"Tư Tư, muội ổn chứ?"
Lệ Nam Khê không nghĩ đến mẫu thân và tỷ tỷ sẽ cùng nhau vào đây.
Sau khi kinh ngạc, nàng liền vội nói: "Nương, tỷ tỷ, con không sao."
Lúc này, Trang thị và tứ tiểu thư mới thoáng yên tâm.
Hai người nhìn về phía Lệ Nam Khê, ngoài ý muốn phát hiện ra bên cạnh nàng còn có thêm một nam nhân nữa.
Người đó cực cao, ánh mắt sắc bén, phảng phất như kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, mang theo khí thế mạnh mẽ cùng với mũi nhọn kinh người, khiến người ta không rét mà run.
Tứ tiểu thư hoảng sợ, liên tục lui về sau.
Trang thị cũng rất kinh hãi, tuy không đến mức kinh hoảng thất thố giống tứ tiểu thư, nhưng trong lòng vẫn không khỏi kinh sợ, bà bình tĩnh đứng đó, nhưng không thể tiến đến nửa bước.
Trọng Đình Xuyên thầm than một tiếng, bây giờ sợ là không thể trò chuyện với tiểu nha đầu thêm được nữa, liền nghiêng đầu nói với nàng: "Ta phải đi rồi.
Nàng nhớ tự chiếu cố bản thân thật tốt."
Lệ Nam Khê luôn cảm thấy trong lời nói của hắn còn ẩn chứa một ý vị thâm sâu nào đó.
Nhưng bây giờ mẫu thân và tỷ tỷ đang ở cách đó không xa, nàng cũng không thể hỏi rõ ràng, đành nói: "Lục gia cũng bảo trọng."
Trọng Đình Xuyên từ trước đến nay đã nghe qua vô số người nói với hắn như vậy.
Nhưng chỉ có lời nói của nàng mới hợp tâm ý hắn nhất.
Cười nhẹ đáp một tiếng, tầm mắt Trọng Đình Xuyên khẽ dời, quét qua chiếc vòng trên cổ tay nàng, nói: "Nàng đeo đẹp lắm.
Lần sau ta phải ngắm lại kỹ hơn."
Thanh âm của hắn rất thấp, nhỏ đến nỗi chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được.
Lệ Nam Khê thấy hắn nhìn cổ tay mình, nói vậy là chính là chỉ cái vòng tay san hô mã não kia.
Lúc này mới nhớ lại chuyện lúc trước chưa thể tính toán với hắn, bỗng nhiên tức giận, nhịn không được liếc hắn một cái.
Trọng Đình Xuyên trầm thấp cười một tiếng, lại nhìn nàng thật sâu, sau đó mới hướng đến Trang thị đang đứng bên cạnh cửa, hơi hơi gật đầu, rồi sau người nhanh chóng đi mất.
Đợi hắn đã đi xa, Trang thị mới có thể hoàn hồn.
Kéo đại nữ nhi đang đứng phía sau, hai người cùng nhau đi đến.
Thấy Kim Trản và Thu Anh cũng đang vội vàng chạy đến, Trang thị cả giận: "Các ngươi sao lại không đứng đây bảo vệ tiểu thư?"
Hai người vội vàng hành lễ bồi tội.
Lệ Nam Khê vội cầm lấy tay của mẫu thân, nói: "Là lục gia bảo bọn họ lui ra, nói là có chuyện muốn nói với con." Sau đó nàng liền đến gần mẫu thân, kề sát tai bà, nhẹ giọng nói ra chuyện mà nam nhân vừa nãy đã nói cho nàng biết.
Đương nhiên Trang thị cũng hiểu rõ tầm quan trọng của vấn đề này, không khỏi ngạc nhiên, lẩm bẩm: "Khó trách hắn sai bọn nha hoàn lui ra."
Sau đó bà lại vẫy tay gọi Kim Trản và Thu Anh lại, sai hai người ra cửa canh giữ, còn mẹ con ba người cùng nhau đi đến một góc khuất gần đó.
Đến khi xung quanh không còn ai khác, Trang thị mới hỏi: "Chuyện này có đáng tin không?" Nói xong, bà liền đem những lời Lệ Nam Khê nói lúc này kể lại cho đại nữ nhi, đồng thời dặn dò tứ tiểu thư phải giữ kín chuyện này.
"Hẳn là rất đáng tin." Lệ Nam Khê nhẹ giọng nói.
Tứ tiểu thư thấy mẫu thân dường như cũng không quá tin tưởng, liền nói: "Vị đại nhân kia chính là người đã bắt tiểu thiếu gia Thẩm gia lúc ở chùa Sơn Minh."
Nàng vừa nói như vậy, Trang thị liền nhớ lại.
Ngày đó, lúc ở chùa Sơn Minh, Thẩm Vĩ kia quậy phá khiến đại sư giữ cửa bị thương, bị vị đại nhân trong tiểu viện thanh u kia trừng trị.
Lúc đó Lệ Nam Khê có nói người đó là một võ tướng, nghe nói nàng là nữ nhi Lệ gia, liền nhờ nàng xem giúp một bức tranh.
Lại nhớ đến nam nhân lúc nãy, Trang thị liền thật sự tin tưởng.
….
Người có thể có được loại huyết tinh sát khí này, đương nhiên phải là một võ tướng chinh chiến sa trường lâu năm mới có thể luyện thành.
Tứ tiểu thư thấy mẫu thân đang suy nghĩ, liền nói: "Vị đại nhân kia có thể khiến nhóm đại sư chùa Sơn Minh đến giữ cửa, đương nhiên là người quyền cao chức trọng, lấy thân phận của chúng ta thì không thể suy đoán ra.
Bây giờ hắn bằng lòng giúp đỡ, chắc là nhớ đến nhân tình ngày ấy Tư Tư đã giúp đỡ hắn."
Lệ Nam Khê vẫn còn đang suy nghĩ nên lấy cớ gì để giải thích với mẫu thân và tỷ tỷ, nhưng không ngờ tỷ tỷ đã sớm giúp nàng nghĩ ra rồi.
Nàng có chút không tự nhiên, cúi đầu, nói qua loa: "Có lẽ là như vậy."
Trang thị thở dài: "Nếu là vị đại nhân kia, thì chuyện hắn nói không thể là giả được.
Sau khi quay về, ta sẽ viết thư cho lão gia, nhắc đến chuyện này một chút." Hơn nữa, lúc viết phải hàm súc một chút mới được.
Việc này đã nói xong, Trang thị liền hỏi về chuyện góc váy của tứ tiểu thư: "… Nghe nói Tư Tư đã giúp Trúc nhi, bây giờ, người kia ở đâu rồi?"
Lệ Nam Khê liền đưa góc váy trong tay ra, kể lại tình hình lúc đó, lại nói: "Hắn chạy trốn nhanh quá, con đuổi theo không kịp.
Nhưng may mà đồ vật đã lấy lại được rồi."
Tứ tiểu thư thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần vật này không rơi vào tay người ngoài là được.
ít nhất cũng không cần lo lắng về thanh danh.
Trang thị đang vội quay về để viết thư báo tin về Giang Nam cho Lệ tứ lão gia, cho nên vừa thu góc váy về, mẹ con ba người đã nhanh chóng gọi bọn nha hoàn cùng nhau quay về Huệ Lan uyển.
Trên đường quay về, Lệ Nam Khê lặng lẽ hỏi tứ tiểu thư: "Sao tỷ tỷ có thể nhận ra lục gia vậy?"
Tứ tiểu thư liền kể lại chuyện ngày ấy ở chùa Sơn Minh, lúc các nàng rời khỏi căn viện thanh u kia, nàng đã quay đầu nhìn thấy được vị đại nhân đó.
Dứt lời, còn không ngừng khuyên Lệ Nam Khê: "Ánh mắt của người này thật sự đáng sợ, lại rất hung dữ, chắc chắn tính tình rất thị huyết.
Hôm nay hắn có việc tìm đến thì thôi, sau này Tư Tư đừng nên tiếp xúc với loại người như vậy nữa."
Lúc này Lệ Nam Khê mới hiểu được, thì ra ngày đó Vệ lục gia đã đứng ở cửa viện.
Nàng cảm thấy Vệ lục gia không phải là loại người như tỷ tỷ nói.
Nhưng nàng cũng không thể giải được vì sao lại cảm thấy như vậy.
Huống chi, những chuyện hai người đã từng lén lút, nàng cũng không thể nói với tỷ tỷ.
Sợ tỷ tỷ lo lắng, nàng liền thuận miệng đáp ứng.
Nhưng trong lòng vẫn không cảm thấy Vệ lục gia là người đáng sợ như vậy, liền nói: "Thật ra muội cảm thấy hắn vẫn khá tốt mà."
Tứ tiểu thư nói: "Tri nhân tri diện bất tri tâm.
Nhưng mà, từ ánh mắt cũng có thể hiểu được cơ bản về một người.
Ánh mắt của hắn khiến người ta sợ hãi, nói vậy, con người của hắn cũng rất đáng sợ, chẳng qua là đã khéo léo che đi thôi."
Trang thị vẫn luôn đi phía trước nhóm nữ nhi, bởi vì trong lòng bận suy nghĩ nên cũng không mở miệng nói gì.
Bây giờ sau khi nghe hai người nói như vậy, Trang thị mới quay đầu nhìn lại, nói: "Trúc nhi nói không sai.
Nhưng thật ra ta vẫn cảm thấy hắn không phải là người xấu."
Cẩn thận nhớ lại, Trang thị nói: "Tuy rằng hơi dọa người một chút, nhưng ánh mắt của hắn lại kiên định, bước đi trầm ổn, vừa nhìn là biết người này có tâm tính rất kiên định.
Tất là người nhân trung long phụng không thể nghi ngờ."
Tứ tiểu thư ôm lấy cánh tay Trang thị, cười nói: "Trước kia không phải phụ thân thường nói mẫu thân không giỏi nhìn người sao? Sao bây giờ ngài lại chắc chắn như vậy?"
Lệ Nam Khê cũng bước đến ôm lấy cánh tay còn lại của Trang thị, cười nói: "Bởi vì Vệ lục gia thật sự là người tốt.
Nếu như hắn là người xấu, tại sao lại có thể nói cho chúng ta biết chuyện này?"
"Đúng như vậy." Trang thị buồn cười ấn nhẹ vào trán Lệ Nam Khê: "Chỉ có con là hiểu thôi."
Chuyện này cứ trôi qua như vậy, ba người cũng không muốn nhắc lại nữa.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, sáng sớm thức dậy, các vị tiểu thư đã vội vã rửa mặt chải đầu trang điểm.
Lệ Nam Khê sợ mình dậy sớm không nổi, nên buổi tối hôm trước đã cố ý ngủ sớm hơn một canh giờ.
Sáng sớm ngày hôm sau, cuối cùng nàng cũng có thể mơ mơ hồ hồ rời giường lúc tứ tiểu thư đang ăn sáng.
Quách ma ma và Kim Trản, Thu Anh vội vàng thay y phục cho nàng, lo sợ sẽ muộn giờ hẹn với lão phu nhân bên đó.
La ma ma còn có thể bình tĩnh hơn một chút.
Sáng sớm hầu hạ cho Trang thị xong, đã bị sai đến đây chuẩn bị cho Lệ Nam Khê .
Thấy bộ dáng hoảng loạn gấp gáp của mọi người, La ma ma cười nói: "Đừng gấp như vậy.
Phu nhân nói, tiểu thư chỉ cần ăn mặc chỉnh tề là được, nếu không kịp thì không cần son phấn trang điểm.
Dù sao thì tiểu thư xinh đẹp như vậy, tùy ý một chút cũng không sao."
Nghe xong lời nói của La ma ma, Quách ma ma mới hiểu ra.
Trang thị phân phó như vậy, kỳ thật cũng là sợ Lệ Nam Khê đoạt hết nổi bật, khiến hoàng hậu không vui.
Dù sao thì lần này chủ yếu là cơ hội của các vị đại tiểu thư.
Tuổi tác của bọn họ phù hợp, tiến cung là để cho hoàng hậu xem xét người nào phù hợp với vị trí quốc công phu nhân.
Vì thế, đương nhiên các vị tiểu thư phải trang điểm xinh đẹp, ăn mặc chói mắt một chút, thứ nhất là để thể hiện sự tôn trọng với hoàng hậu, thứ hai là để thể hiện sự coi trọng đối với mối hôn sự này.
Lệ Nam Khê có dung mạo tinh xảo, cực kỳ bắt mắt.
Nếu nàng trang điểm cẩn thận, sợ là người khác sẽ không có cơ hội thể hiện.
vì thế, theo ý của Trang thị, Lệ Nam Khê nên ăn mặc giản dị một chút, đỡ phải khiến hoàng hậu không vui, nghĩ nàng còn nhỏ đã có tính tranh đoạt, như vậy rất không tốt.
Lệ Nam Khê nghe xong cũng chẳng buồn để ý, đánh răng rửa mặt, sau đó nhanh chóng ăn xong bữa sáng, liền vội vàng đi đến chỗ Trang thị.
Lúc nàng đi tới, vừa lúc gặp Trang thị và tứ tiểu thư đang đi ra khỏi phòng.
Thấy trên trán muội muội rịn ra một tầng mồ hồi, tứ tiểu thư cười nói với Trang thị: "Nương, ngài xem Tư Tư kìa, nói không chừng lúc ăn sáng còn vội vàng đến như thế nào nữa." Vừa nói, nàng vừa rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi cho Lệ Nam Khê : "Sao thế? Đâu ai giục muội đâu, sao lại gấp gáp đến như vậy?"
Lệ Nam Khê cười nói: "Muội sợ chậm trễ đại sự của tỷ tỷ, cũng sợ đến muộn sẽ khiến tổ mẫu không vui."
"Nguyên nhân đầu tiên ta còn tin một chút.
Nhưng cái sau, ta tuyệt đối không tin." Trang thị nói: "Lão phu nhân có khi nào trách móc con chứ? Ngay cả nửa câu cũng không có."
Lệ Nam Khê chỉ mỉm cười không nói.
Đợi Trang thị và tứ tiểu thư đi ra, nàng liền theo sát hai người, cùng nhau đi đến Hải Đường uyển.
Hôm nay lão phu nhân thức dậy rất sớm.
Bà mặc một thân áo lụa song phúc, hoa văn lụa hồ lô.
Bây giờ đang ngồi ngay ngắn trong phòng, cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc hổ phách nạm vàng, thần sắc bình tĩnh đạm mạc.
Nghe nha hoàn bẩm báo phu nhân và các vị tiểu thư tứ phòng đến, lão phu nhân rất vui vẻ, không khỏi nhìn ra ngoài cửa.
Trang thị dẫn tứ tiểu thư đi vào trước.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy cổ áo đứng có màu xanh trúc hoa văn tử đằng, chải búi tóc song nha, trên đầu cài hai đóa trâm hoa, cổ tay đeo chiếc vòng ngọc nạm vàng chạm hoa sen vừa mới mua hôm trước.
Thật sự là một mỹ nhân mỹ lệ phóng khoáng.
Theo sát đằng sau là Lệ Nam Khê.
Nàng mặc một bộ váy lụa trắng viền hoa văn nhũ đỏ bạc, chải búi tóc song hoàn, trên đầu gắn một chuỗi ngọc mã não màu đỏ, cổ tay mang chuỗi vòng san hô mã não mà Diệp ma ma đã tặng hôm trước.
Thật sự rất xinh đẹp kiều mị, vô cùng đáng yêu.
Tâm trạng của Lệ lão phu nhân rất tốt, gọi các tôn nữ đến trước mặt, sau khi hỏi han vài cầu, cuối cùng xoay qua nói với Lệ Nam Khê : "Hôm nay Tư Tư dậy thật sớm.
Thật đúng là hiếm thấy."
Trong ba phòng, chỉ có người tứ phòng đến muộn nhất, khi đến, đại phòng và nhị phòng đã có mặt đầy đủ cả.
Nghe lão phu nhân trêu ghẹo, Lệ Nam Khê không khỏi có chút xấu hổ, thẹn thùng gọi một tiếng "Tổ mẫu", rồi cười nói: "Ngài đừng chọc con nữa mà."
Lệ lão phu nhân cười ha ha, nắm lấy tay nàng, đồng thời quay sang nói với các vị tiểu thư: "Hôm nay tiến cung, không thể so sánh với yến hội bình thường mà các con đã tham gia.
Nhất cử nhất động cũng đều phải chú ý, tuyệt đối không thể có một chút sai sót nào."
Bà nói rất nghiêm túc, hơn nữa các vị tiểu thư cũng biết hoàng cung cũng không phải là chỗ bình thường, vội vàng đồng thanh vâng dạ.
Lão phu nhân dặn dò mọi người thêm một lúc, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, liền sai xa phu chở các vị tiểu thư vào cung.
Đến trước cổng hoàng cung, đã sớm có cung nhân chờ ở đó.
Sau khi các vị tiểu thư xuống xe, bọn họ liền nhanh chóng dẫn đường, xuyên qua từng cổng vòm, đi sau vào trung tâm hoàng cung.
Cung điện nguy nga tráng lệ, đồ sộ mà lại tĩnh lặng.
Các vị tiểu thư lệ gia đi bộ từng bước trên đường, cảm thấy hai sườn cung điện phảng phất giống như núi lớn, trùng trùng điệp điệp đè nặng trong lòng, khiến bước chân của các nàng ngày càng nhẹ nhàng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lệ Nam Khê so với các tỷ tỷ thì tốt hơn một chút.
Mục đích của nàng đến đây hôm nay cũng chẳng có gì lớn, chẳng qua là chỉ mời nàng đi cùng các tỷ tỷ, nàng mới có thể đến, ngoài ra chẳng còn lý do gì khác.
Cho nên đi trên con đường này,nàng chẳng có gì phải sợ hãi, chỉ cảm thấy hơi buồn chán.
Ngẩng đầu nhìn lên ánh dương trên bầu trời, khuôn mặt Lệ Nam Khê không có một chút lo âu, ngược lại còn nhiều thêm một chút ấm áp.
Có một vị công công thấy ánh mắt của nàng không hoảng loạn, không vội vã, liền cười nói mấy câu với nàng.
Thật ra cũng không có gì quan trọng.
Chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm vài câu.
….
Tiểu thư chắc là lần đầu vào cung nhỉ, ta chưa từng gặp qua trước đây.
Không biết là vị tiểu thư nào của Lệ gia? A, là Lệ thất tiểu thư.
Nói một lát, đã đến trước Nguyệt Môn.
Diệp ma ma đang đứng chờ ở đó, thấy nhóm tiểu thư đi đến, bà liền nhanh chóng bước tới hàn huyên với lục tiểu thư vài câu, sau đó mới quay sang hỏi thăm các vị tiểu thư khác.
Mọi người đã sớm biết Diệp ma ma có chút thiên vị lục tiểu thư, thấy vậy cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc, vẫn có thể bình tĩnh ôn tồn nói chuyện với Diệp ma ma.
Ngũ tiểu thư là người ít nói nhất trong số các vị tỷ muội, nhưng hôm nay ngược lại mồm mép rất lanh lợi.
Không chỉ hỏi thăm sức khỏe Diệp ma ma, thậm chí còn cười nói với lục tiểu thư vài câu.
Tuy lục tiểu thư có chút không phản ứng kịp với thái độ tươi cười của ngũ tiểu thư, nhưng hai người vẫn rất thân mật với nhau, rất tự nhiên diễn ra một màn tỷ muội tình thâm trước mặt Diệp ma ma.
Tứ tiểu thư nhìn thấy tất cả, vô cùng khinh thường, thấp giọng nói với Lệ Nam Khê: "Thật dối trá."
Tứ tiểu thư luôn ôn nhu dịu dàng, rất ít khi chửi mắng người khác.
Có thể nói ra bốn chữ với ngữ khí vô cùng chán ghét như vậy, cũng thật hiếm thấy.
Lệ Nam Khê biết tỷ tỷ là bị màn diễn dối trá trước mặt khiến cho tâm tình không tốt, liền hạ giọng nói với nàng: "Coi như không thấy là được."
Tứ tiểu thư cười cười, hai người liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như đang đi vào cõi thần tiên, không muốn nghe thấy âm thanh nói chuyện của hai người phía trước, cố gắng thả bay suy nghĩ, chậm rãi đi theo bọn họ vào trong.
Đợi đến khi ngũ tiểu thư và lục tiểu thư diễn xong vở kịch thân mật, cũng vừa vặn đến nơi.
"Nơi này là Vân Hoa các." Diệp ma ma cười ôn hòa, giới thiệu về nơi này cho các vị tiểu thư nghe, sau đó liền gọi một tiểu cung nữ đến hỏi vài câu.
Tiểu cung nữ thấp giọng trả lời.
Diệp ma ma sai nha hoàn lui xuống, sau đó bày ra vẻ mặt áy náy nói với mọi người: "Hiện giờ nương nương đang xử lý công việc hậu cung, tạm thời chưa thể đến đây, làm phiền các vị tiểu thư chờ một chút vậy.
Các vị tiểu thư cũng không cần quá câu nệ, cứ tự nhiên."
Vừa rồi đi theo Diệp ma ma đến đây, nghe bà nói sắp phải đến gặp hoàng hậu nương nương, nên ai cũng lo lắng suy nghĩ phải làm thế nào để việc đi đứng, vấn an thật chu toàn lễ nghi.
Lúc này nghe nói tạm thời hoàng hậu chưa thể đến, mọi người đều có chút không thể che giấu được biểu cảm trên mặt, nhất thời thần sắc mỗi người đều khác nhau.
Diệp ma ma lặng lẽ nhìn.
Lục tiểu thư cũng xem như là "cực kỳ quen biết" với Diệp ma ma, sau khi nghe vậy liền hỏi: "Không biết khi nào nương nương mới có thể đến đây vậy?"
Diệp ma ma yên lặng đánh giá ánh mắt của nàng, sau đó mới tươi cười thân mật nói: "Cái này còn phải dựa vào sắp xếp của nương nương, ta cũng không thể làm chủ được."
Nghe xong hai câu của Diệp ma ma, lục tiểu thư mới chợt phản ứng lại, hình như Diệp ma ma cũng có chút không vui.
Nàng liền nhanh chóng cảm ơn Diệp ma ma, sau đó rất thức thời im miệng, không dám nhiều lời nữa.
Diệp ma ma thấy các vị tiểu thư đã không còn câu hỏi gì nữa, liền áy náy nhìn mọi người, cong cong thân mình, nói: "Hiện giờ Vân Hoa các đang được sửa chữa, sợ là có chút ồn ào, mong các vị tiểu thư đừng để bụng."
Vừa rồi, lúc đi vào đây, các vị tiểu thư cũng đã phát hiện, nơi này đang tiến hành bố trí hoa viên.
Phía tây Vân Hoa các có một hoa viên nho nhỏ.
Nhưng hoa viên này đã sớm bị bỏ hoang, bây giờ chỉ còn bùn đất trống rỗng bên trong.
Nhóm nữ thợ thủ công đang chuyển từng cây hoa vào bên trong.
Ngoài ra còn có một nhóm cung nhân cũng đang bận rộn làm việc, thoắt ẩn thoắt hiện.
Các cung nhân chia ra làm hai nhóm, một nhóm đang dọn từng bồn hoa hỏng trong vườn, nhóm còn lại thì đang rải phân bón ra đất.
Mùi phân bón hơi nồng nên lúc đi vào, các tiểu thư cũng có chút không chịu nổi, theo bản năng liền đi vào sát sườn đông của sân viện, cố gắng cách xa ra một chút.
Diệp ma ma hiển nhiên cũng để ý đến điểm này, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Các vị tiểu thư liền nhẹ nhàng thở phào, tiếp tục ngồi ở phía sườn đông.
Nghe Diệp ma ma nói như vậy, các vị tiểu thư đều có chút giật mình, hỏi: "Chúng ta chờ hoàng hậu nương nương ở Vân Hoa các sao?"
"Chỉ e là phải như vậy." Diệp ma ma thập phần áy náy nói: "Các cung khác đều có các vị chủ tử đang làm việc.
Ở đây thật ra cũng chẳng có vấn đề gì lớn, chẳng qua là đang chăm sóc hoa cỏ mà thôi."
Nói vậy, hiển nhiên phản kháng cũng vô dụng.
Mọi người cố gắng nặn ra một nụ cười, nói với Diệp ma ma: "Không sao ạ." Sau đó trơ mắt nhìn Diệp ma ma đi càng lúc càng xa.
Không có Diệp ma ma ở đây, các vị tiểu thư cũng không kiêng kỵ gì nữa.
Ngũ tiểu thư đi đến đầu hành lang phía đông đứng đầu tiên, lấy ra một chiếc khăn che mũi lại, ghét bỏ nhìn thoáng qua những cung nhân và thợ hoa bên kia, hừ lạnh nói: "Thật thối.
Những người đó kiếm đâu ra những thứ thối như vậy chứ."
Lục tiểu thư cũng nhíu mi, quay lưng về phía sườn đông, phiền chán nói: "Ai cũng phải chịu thôi.
Tỷ bớt nhiều lời đi.
Làm như tỷ mở miệng oán trách là những thứ đó sẽ biến mất chắc?"
Hai người đã sớm không vừa mắt nhau, lúc nãy là vì muốn giữ hình tượng trước mặt Diệp ma ma nên mới cố ý thân mật với nhau vài câu.
Bây giờ Diệp ma ma không ở đây, bọn họ cũng chẳng còn hơi sức mà diễn kịch nữa.
Hai người lời qua tiếng lại vài câu, càng cãi càng cảm thấy thứ mùi kia quá mức gay mũi, lại thấy cạnh đó có một căn phòng đang mở cửa, liền một trước một sau đi vào.
Lệ Nam Khê và tứ tiểu thư không muốn dính dáng vào trận chiến của hai người kia, liền cùng nhau chọn một chỗ ngồi trong đình viện hóng gió.
Tuy Diệp ma ma đối đãi với các nàng vô cùng khách khí, nhưng từ đến cuối cũng không nói các nàng có thể đi vào căn phòng kia.
Đình hóng gió kia không nằm ở cuối sườn phía đông, mà chỉ là ở giữa sân viện, hơi nhích về phía đông một chút mà thôi.
Tuy ở đây mùi phân bón bay đến càng thêm rõ ràng, nhưng còn có thể nhìn thấy các động tác của cung nhân và hoa thợ tương đối rõ ràng.
Tứ tiểu thư xoay người về phía đông, cảm thấy như vậy có thể giảm bớt mùi hôi kia.
Nàng nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa có một chiếc bình rất kỳ lạ, đang muốn gọi Lệ Nam Khê cùng nhau nhìn thử.
Ai ngờ chưa kịp mở miệng, Lệ Nam Khê đã nhấc chân đi đến chỗ đình hóng gió phía tây.
"Tư Tư!" Tứ tiểu thư dùng quạt tròn che mũi lại, lớn giọng hỏi: "Muội làm gì thế? Còn không mau quay lại đây ngồi?"
Nói là ngồi, nhưng kỳ thực nàng đang muốn ám chỉ muội muội đừng có qua bên kia, ngồi ở đây là được, mùi phân bón ở bên kia đương nhiên nặng hơn rất nhiều.
Lệ Nam Khê vẫy vẫy tay với nàng, tỏ ý không có gì nghiêm trọng.
Sau đó tiếp tục đi đến gần những cung nhân đang bày biện chậu hoa.
Lệ Nam Khê lẳng lặng nhìn một lúc, sau đó hỏi một cung nhân: "Các ngươi đây là đang muốn bón phân cho hoa sơn trà phải không?"
Câu hỏi của nàng có chút kỳ lạ.
Rõ ràng là có thể nhìn thấy bằng mắt, còn muốn hỏi lại một lần nữa.
Tuy khó hiểu, nhưng cung nhân vẫn thành thật nói: "Đúng vậy, tiểu thư."
Lệ Nam Khê lắc đầu nói: "Không nên làm như vậy." Nàng nhẹ giọng: "Trong lúc nở hoa, hoa sơn trà không thể bón phân.
Đặc biệt là loại phân giàu dinh dưỡng này, như thế sẽ khiến hoa bị bón nhiều dinh dưỡng quá mà héo rũ đi."
Cung nhân hiển nhiên không tin, cười nói: "Tiểu thư nói quá rồi.
Lúc trước có người nói cho chúng ta biết, loại phân bón này có thể thúc đẩy sinh trưởng thân, lá, cành của cây.
Bây giờ ngài nói ngược lại, chẳng lẽ muốn nói là người kia đã sai rồi sao?"
Lệ Nam Khê cũng biết lời nói của mình quá đột ngột.
Dù sao thì đây cũng là kiến thức nàng từng nhìn thấy trong sách cổ, nhưng đó là chuyện của kiếp trước.
Bây giờ sách cổ không còn ở trong tay, nàng cũng không thể đem ra chứng minh được.
Nhưng mà, năm đó nàng đã từng thử qua, lời khuyên trong sách không sai chút nào.
Loại phân bón này được làm từ các loại đậu, đậu phộng, hạt dưa đã lên mốc, không thể ăn được nữa.
Đem tất cả những thứ này nấu nhừ, nghiền nhuyễn, sau đó đổ vào một cái vò nhỏ, thêm nước vào thật nhiều, đậy kín lại cho hỗn hợp này lên men xanh.
Ủ một thời gian, hỗn hợp lên men này sẽ thành loại phân bón lý tưởng để bón cho cây, có thể đẩy mạnh tốc độ sinh trưởng của hoa cỏ.
Nhưng thời điểm sơn trà ra hoa, tuyệt đối không thể bón phân.
Đặc biệt là loại phân này.
Một khi dùng, hoa sẽ héo rũ rất nhanh chóng.
Lệ Nam Khê chỉ có thể tốt bụng khuyên nhủ thêm vài lần nữa.
Nhưng nói thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng, chỉ có thể từ bỏ, quay lại chơi với tỷ tỷ.
Hồng Hi đế không thích nữ nhi Lệ gia.
Còn nhớ trước đây Đình Xuyên bị vây khốn lẻ loi một mình, lúc cần Lệ gia nhất, bọn họ lại có thể lạnh lùng vứt bỏ hắn.
Chuyện như vậy khiến Hồng Hi đế không thể chấp nhận.
Hồng Hi đế vốn đi ngang qua Vân Hoa các, không nghĩ sẽ có người sẽ chơi đùa ở đây.
Thấy vậy liền muốn sai các cung nhân đi đường vòng qua con đường khác.
Đang lúc hắn muốn xoay người rời đi, liền nghe được thanh âm nữ hài cười nói: "Tỷ tỷ nhìn xem, đóa hoa này có đẹp hay không?"
Thanh mềm mại nhẹ nhàng, vừa nghe là biết của một tiểu cô nương đáng yêu.
Hồng Hi đế không khỏi nhìn thoáng qua bên kia.
Chỉ liếc mắt một cái rồi thôi nhưng sau khi đi được hai bước, hắn đột nhiên phát hiện có gì đó không thích hợp, liền nhanh chóng ngừng lại bước chân, nhìn kĩ lại tiểu cô nương lúc nãy.
Vị tiểu cô nương này dung mạo tinh xảo, ngũ quan xuất chúng, nụ cười ngọt ngào mỹ lệ, thật sự là một sắc đẹp hiếm có khó tìm.
Nhưng khiến Hồng Hi đến chú ý đến không phải là ngũ quan, mà là nụ cười của nàng.
Nụ cười phóng khoáng, mi mắt cong cong, lại khiến hắn nhớ đến một bức họa.
"Bệ hạ." Cung nhân đứng một bên, nhẹ giọng nói: "Bây giờ có đi không ạ?"
"Chờ một chút." Hồng Hi đế giơ tay ngăn cản các cung nhân lại, sau đó nhìn lại hướng đình viện bên kia.
Vị tiểu thư nhỏ tuổi kia, bỏ qua dung mạo xinh đẹp như thiên tiên, nếu chỉ đơn thuần nhìn nụ cười của nàng thôi, so với nụ cười của nữ nhân trong bức tranh của Trọng Đình Xuyên…
Hình như giống đến bảy, tám phần.