Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 96




Edit: Himee

“Đào Đào, đi cùng anh đi.”

“Đi cùng anh? Đi đâu?”

“Nơi nào cũng được.” Lam Chu cúi người, áp sát vào Vân Đào, cảm nhận hô hấp trong trẻo của cô, “Rời khỏi đội Bạch Sư, chỉ ở bên anh thôi, được không?”

Rời khỏi đội Bạch Sư?

Vân Đào nhíu mày, “Không, Bạch Sư là nhà của em, em sẽ không rời đi.”

“Nhà?” Lam Chu khinh thường nói, “Tại sao? Bởi vì Diệp Hào hay vì Khúc Vô Dạng và Úy Lý bên cạnh em?”

Lam Chu có gì đó không đúng lắm.

Vân Đào nhẹ nhàng đẩy Lam Chu bật dậy, ngồi đối diện với hắn, “Anh làm sao vậy? Bạch Sư cũng là nhà của anh. Trong tận thế, rất khó có được mấy người đồng bọn đáng tin cậy, giao phó sinh tử, chúng ta nên quý trọng mới đúng.”

Lam Chu cụp mắt không nói.

Hắn biết, trong mắt Vân Đào, hắn và những người khác ở trong đội Bạch Sư không có bao nhiêu khác biệt, cô sẽ không rời khỏi Bạch Sư chỉ vì hắn. Dù biết rõ như vậy, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn hỏi, kết quả thật đúng là tự rước lấy nhục.

Nhà sao? Vậy nếu như em không còn nhà để về thì sao?

Lam Chu im lặng hồi lâu, Vân Đào nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên, nhìn thấy trong mắt Lam Chu che kín một tầng hơi nước, cô cảm thấy mình đã phạm phải một tội ác tày trời.

“Anh đừng khóc.” Vân Đào hoảng hốt, có trời mới biết vì sao cô lại đau lòng khi gặp Lam Chu trong mơ.

Lam Chu cầm cổ tay cô, ngón tay vân vê hạt ngọc trai trắng bóng lăn khỏi hốc mắt hắn, hắn cười miễn cưỡng, học theo Vân Đào trả lời cô, “Anh chỉ là nghĩ tới một chút chuyện không vui thôi.”

Vân Đào đoán Lam Chu có lẽ đang nhớ lại chuyện cũ, cô nhanh chóng hôn lên môi hắn một cái, vụng về an ủi hắn, “Đừng buồn, có em ở đây, em sẽ cố gắng hết sức để cuộc sống càng ngày càng tốt đẹp hơn.”

Cô nghĩ đây là lý do mà cô xuyên đến, vì thế cô mới không ngừng cố gắng, không ngừng sống sót vì nó.

Lam Chu mí mắt hơi nheo lại, lông mi khẽ run, nốt ruồi đỏ ở dưới khóe mắt lóe lên, chỉ trong tích tắc, nhanh đến mức không ai phát hiện.

Vân Đào, ngày tốt đẹp trong miệng em, anh sẽ không cho phép nó đến.

Lam Chu đè Vân Đào xuống giường, hai tay chế trụ cổ tay của cô đặt trên đầu, hắn hôn cô, thay đổi cách hôn ngại ngùng và dịu dàng lúc trước, đầu lưỡi mạnh mẽ chui vào trong miệng Vân Đào, thô lỗ lại bá đạo.

Vân Đào bị hôn đến đầu óc rối mù, mãi cho đến khi dương v*t của Lam Chu tiến vào cơ thể, cạn lời sụp đổ.

Cái gì vậy trời! Vừa lăn lộn trên giường với Khúc Vô Dạng và Úy Lý xong, còn có thể mơ mộng xuân với Lam Chu, sao cô không biết dục vọng của mình lại mạnh đến vậy?

“Lam Chu, đừng~hừ ưm~không muốn…” Vân Đào bị Lam Chu giữ chặt cổ tay, giãy thế nào cũng không thoát được. Trong giấc mơ, đừng nói sử dụng dị năng, ngay cả thể chất cơ thể dường như cũng trở lại như người bình thường, cô ở dưới thân Lam Chu, không hề có lực phản kháng.

“Không muốn?” tốc độ Lam Chu ** vào hoa huy*t vừa nhanh vừa mạnh, trong thanh âm của hắn mang theo rõ ràng tiếng thở dốc cùng tức giận, “Sao vậy, bây giờ em cũng không muốn làm tình với anh ư?”

“Anh… Ha a~rốt cuộc, làm sao… làm sao vậy~”

“Anh muốn em ở bên anh, chỉ ở bên một mình anh.” Lam Chu dán lên môi Vân Đào, khí tức hai người giao hòa, thân thể giao hòa, nhưng vẫn khiến hắn không có cảm giác an toàn. Trong lòng hắn trống rỗng.

Trong đầu Vân Đào mơ hồ, nước mắt không chịu sự khống chế của cô tuôn ra hốc mắt, “Anh… xin lỗi, em không biết anh nghĩ như vậy.”

Xuyên vào tiểu thuyết tận thế, bị trói buộc với hệ thống tình dục, làm tình với các nhân vật phản diện trong đội Bạch Sư để kéo dài mạng sống, theo thời gian, cô đã sắp quên quan hệ bình thường giữa nam nữ là một đời một kiếp một đôi.

Cô trêu chọc Lam Chu, nhưng lại không thể cho Lam Chu thứ duy nhất mà Lam Chu muốn, cô phải làm gì mới có thể bù đắp tội lỗi này đây.

“Lam Chu, xin lỗi, em… a.” Lam Chu hôn cô. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Nếu không nói ra được lời hắn muốn nghe, vậy thì bịt miệng cô lại, không cho cô nói chuyện là được rồi!

Hắn hôn Vân Đào đến nỗi gần như không hít thở được mới buông cô ra, “Không, anh không cần em nói xin lỗi, anh chỉ cần em, Đào Đào, anh chỉ cần em thôi!”

Tốc độ nói của hắn rất nhanh kèm theo cả tiếng thở dốc, nghe vừa bệnh hoạn vừa điên cuồng,

“Bạch Sư? Nhà?” Lam Chu giữ chặt hai chân Vân Đào, gần như gập đôi cô lại, eo hắn dùng sức, đẩy dương v*t từng chút từng chút vào tử cung Vân Đào. Khoái cảm, ghen tị, tức giận lên đến đỉnh điểm vào giờ phút này.

“Nếu em đã quan tâm bọn họ như vậy, coi bọn họ trở thành nhà, vậy…” Lam Chu dừng một chút, cười rộ lên, nụ cười vẫn đẹp như thường lệ, nhưng Vân Đào lại cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

“Anh sẽ giết hết bọn họ, như vậy, em sẽ nguyện ý đi cùng anh chứ?”

Cái gì? Lam Chu đang nói gì vậy? Giết hết? Giết ai?

Vân Đào không thể hiểu được giấc mơ này, mơ mộng xuân nào lại có cốt truyện kinh dị như vậy?

“Không, Lam… A!” Vân Đào lại bị Lam Chu hung hăng hôn, mãi đến khi thiếu oxi Lam Chu mới buông cô ra.

“Đừng lúc nào cũng từ chối anh, Đào Đào, anh sẽ tức giận.”

Mái tóc dài như được ban sức sống, quấn quanh cổ Khúc Vô Dạng và Úy Lý đang ngủ ở hai bên người cô, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Đào siết chặt, xương cổ hai người họ phát ra âm thanh răng rắc răng rắc.

“Đừng!” Vân Đào ôm lấy Lam Chu, lắc đầu cầu xin, “Lam Chu, đừng mà.”

Khúc Vô Dạng và Úy Lý, một người cấp sáu một người cấp năm, Lam Chu chỉ là một hệ người cá cấp ba, nhưng không hiểu sao cô lại thấy sợ, cô luôn cảm thấy Lam Chu có bản lĩnh dễ dàng giết chết hai người họ.

Cho dù đây chỉ là giấc mơ, nhưng cô vẫn sợ.

Mái tóc dài dừng lại.

Trong lòng Vân Đào không thể thả lỏng được, bởi vì vẻ mặt trên mặt Lam Chu còn đau khổ hơn cả khóc.

Lam Chu che lại đôi mắt hoảng sợ và bất an của Vân Đào, “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn anh.”

Đừng sợ anh, Vân Đào.

Lam Chu hôn cô, dịu dàng, lưu luyến, tràn ngập bi thương và tình yêu.

Ngày hôm đó, trên sân thượng của biệt thự, sẽ tốt hơn nếu hắn không có nhàm chán mà liếc nhìn xung quanh, nếu không, hắn sẽ không chú ý tới Vân Đào… Không không không, không không không, hắn nên biết ơn cái nhìn đó, biết ơn cái liếc mắt khiến hắn phát hiện ra Vân Đào, để hắn những năm tháng dài cô đơn và buồn chán đó.

Chỉ không ngờ, sự xuất hiện của Vân Đào là khởi đầu cho sự sụp đổ của hắn.

Lam Chu không sợ chết, lúc hắn được ra sinh ra, sau khi biết mình là một tồn tại vô tận, hắn liền chờ mong mình sụp đổ, hắn đã chờ đợi hàng nghìn năm, cuối cùng đợi được Vân Đào — linh hồn của một thế giới khác.

Vân Đào là biến số duy nhất có thể thúc đẩy vào sự sụp đổ của hắn, khi đó hắn rất vui mừng, cuối cùng cũng có thể kết thúc cuộc sống vĩnh cửu buồn bã và nực cười này.

Vân Đào – người không thuộc về thế giới này, là màu sắc thuần khiết nhất trong thế giới này, hắn không nhịn được tò mò về cô, tiếp cận cô, càng tồi tệ hơn, hắn lại yêu Vân Đào.

Hiện giờ Lam Chu luyến tiếc, hắn không muốn chết, hắn còn muốn cho Vân Đào cuộc sống vĩnh cửu, muốn Vân Đào ở bên hắn mãi mãi.

Đào Đào, đừng trách anh.

“Lam Chu!” Vân Đào bừng tỉnh từ trong giấc mơ, cô từ trên giường bật dậy, hương thơm tươi mát đặc trưng trên người Lam Chu dường như còn đọng lại chóp mũi, bên trong hoa huy*t dường như vẫn còn đọng lại khoái cảm sau khi Lam Chu xuất tinh, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác tim đập nhanh không thể giải thích được.

Tim đập cực nhanh, cô có chút không thở nổi. Cô đã từng có cảm giác như vậy, đó là đêm xảy ra chuyện ở khu an toàn số 3, hay nói đúng hơn là đêm Ôn Đông chết thảm.

Sao lại như vậy?

Một cánh tay vòng qua bên hông cô, đẩy cô ngã xuống giường, lại ôm, cả người Vân Đào liền vùi vào trong ngực Úy Lý, ngay sau đó ngực đã bị bàn tay to lớn nóng rực của Úy Lý ôm lấy, dương v*t cứng rắn chọc vào khe mông.

“Úy… Ư!” Cằm bị nắm chặt, Khúc Vô Dạng hôn lên môi cô, mùi thuốc lá tươi mát theo đầu lưỡi tiến vào trong miệng Vân Đào.

A, hai cái người này đủ rồi đó!

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 96 ★彡