Edit: Himee
“Diệp Hào, em rất nhớ anh.”
Rõ ràng mới xa nhau được năm ngày, nhưng cảm giác như dài hơn năm năm.
Diệp Hào khẽ run ôm ôm, mũi Vân Đào chua xót nghẹn lại, cô thân mật cọ cọ vào ngực hắn như mèo con, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Mắt dần dần thích ứng với ánh sáng mặt trời, cô nhìn thấy vành mắt Diệp Hào đỏ hoe nhưng không khóc, trông còn buồn hơn cả khóc.
Cô cười ngọt ngào với hắn, trong con ngươi màu đen rõ ràng phản chiếu hình bóng của Diệp Hào, “Diệp Hào, em trở về rồi.”
Đừng buồn nữa.
“Đào Đào?”
“Ừ.”
“Đào Đào?”
“Ừ, là em đây.”
“Đào Đào?”
“Em đây.” Vân Đào kiễng chân hôn lên khóe môi hắn, “Diệp Hào, em đây.”
Diệp Hào phát ra một tiếng gầm trầm thấp từ sâu trong cổ họng, cúi đầu hôn cô, ghì môi thật mạnh vào môi cô, dường như làm như vậy hắn mới có thể cảm nhận rõ ràng được người trước mắt không phải là ảo giác, mà là chân thật.
“Vân Đào, Vân Đào!” Kỷ Hàm kích động, giọng nói nghẹn ngào chạy từ xa tới.
Vân Đào quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Hàm chạy rất nhanh về phía cô, đằng sau đang đi tới là Kỷ Thâm, Úy Lý và Tô Bình Trắc. Xa hơn nữa là Khúc Vô Dạng đang dựa vào cửa xe hút thuốc, hắn cũng nhìn sang bên này, đối diện với tầm mắt Vân Đào, hắn nở nụ cười.
Vân Đào nước mắt lưng tròng, tầm mắt mông lung, chẳng mấy chốc cái gì cũng không nhìn thấy rõ nữa.
Mặc dù Zombie sứa mũ hoa không đuổi theo, nhưng vẫn không nên ở lâu ở rìa Hải Châu, tạm thời gác lại ôn chuyện cũ, bọn họ lần lượt lên xe, nhanh chóng rời khỏi Hải Châu.
Kỷ Hàm ôm Vân Đào sống chết không chịu buông tay, mạnh mẽ kéo Vân Đào lên xe cậu. Người lái xe là Diệp Hào, Vân Đào ngồi ở giữa ghế sau, bên trái là Kỷ Thâm, bên phải là Kỷ Hàm.
Kỷ Hàm giống như một con gấu túi, lên xe vẫn không chịu buông tay, ôm lấy eo Vân Đào, tựa đầu vào vai Vân Đào.
Tóc Kỷ Hàm chọc vào cổ Vân Đào khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, cô đẩy đầu Kỷ Hàm ra, “Cậu ngồi thẳng lên cho tôi, ngứa chết đi được!”
“Ngứa không?” Kỷ Hàm ngày càng táo tợn, cố ý cọ vào Vân Đào.
“A!” Vân Đào vừa rụt cổ vừa trốn về phía Kỷ Thâm, trực tiếp đụng vào bả vai Kỷ Thâm.
Cơ thể Kỷ Thâm cứng đờ, không dám cử động, chỉ cảm thấy nửa người mình tê dại.
Vân Đào không hề phát giác, vì trốn Kỷ Hàm, thậm chí còn xê dịch về phía Kỷ Thâm. Đùi, hông, toàn bộ cánh tay và bả vai đều kề sát vào Kỷ Thâm.
Kỷ Thâm… Cả người Kỷ Thâm đều tê dại.
Hắn đội mũ trùm đầu và đeo khẩu trang, cúi đầu, ngoại trừ chính hắn, không ai biết mặt hắn đang đỏ bừng lên.
“Vân Đào, đừng nhúc nhích.” Thanh âm Kỷ Hàm đột nhiên trầm xuống, không dùng tóc chọc Vân Đào nữa, mà dán môi lên.
Môi của dị năng giả hệ lửa còn nóng hơn so với người bình thường, khoảnh khắc môi chạm vào, cơ thể Vân Đào căng thẳng, mọi bộ phận trên cơ thể cô dường như mất đi khả năng cảm nhận với thế giới bên ngoài, duy nhất vẫn có thể cảm nhận bình thường là vùng cổ bị chạm vào.
Nó đang nóng cháy.
Vân Đào không dám động đậy.
Kỷ Hàm hài lòng mà ôm Vân Đào chặt hơn, cơ thể nghiêng về phía Vân Đào, vùi mặt vào cổ Vân Đào, “Để em ôm đi ngủ một lát được không chị?”
Diệp Hào đang lái xe, liếc nhìn qua gương chiếu hậu, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ giả vờ như không nghe thấy hay nhìn thấy.
“Ừ, ngủ đi.” Khi vừa tụ họp, Vân Đào nhận ra có lẽ bọn họ canh giữ bên ngoài Hải Châu chắc mấy ngày nay vẫn chưa ngủ, người nào cũng trông hốc hác hơn lần trước.
Sau khi nhận được sự đồng ý, Kỷ Hàm thấp giọng cười rồi điều chỉnh tư thế, hít vào mùi hương ngọt ngào trên người Vân Đào, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, hô hấp đều đều.
Không có Kỷ Hàm làm ầm ĩ, căng thẳng cao độ về tinh thần và thể chất của Vân Đào trong nhiều ngày liên tiếp đã được thả lỏng, sự mệt mỏi mấy ngày qua ập đến, chỉ trong chốc lát cô cũng ngủ thiếp đi.
Sau ngày tận thế, điều kiện đường đi không tốt, chiếc Hummer thỉnh thoảng xóc nảy một chút, bên phải Vân Đào bị Kỷ Hàm đè lên, cơ thể cô bất giác nghiêng về phía Kỷ Thâm bên trái, đầu cô dựa vào vai Kỷ Thâm, toàn bộ cơ thể đều do Kỷ Thâm chống đỡ.
Kỷ Thâm đếm nhịp thở của Vân Đào, cơ thể cứng ngắc ban đầu chuyển sang dần dần thích ứng. Hắn đưa tay nắm lấy tay Vân Đào đang để trên đùi, tay dừng ở giữa không trung thật lâu nhưng không nắm lấy, cuối cùng chỉ duỗi ngón tay út ra móc lấy ngón tay út của Vân Đào.
Cậu an tâm thở ra một hơi thật dài, sau đó dựa vào cửa xe rồi ngủ thiếp đi.
Diệp Hào nhìn ba người đang ngủ say sau lưng mình qua gương chiếu hậu, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười. Hắn lấy ra một viên kẹo bạc hà từ trong hộp bảo quản, bóc lớp vỏ bọc rồi cho vào miệng, cảm giác mát lạnh và ngọt ngào của bạc hà ngay lập tức lan tỏa trên đầu lưỡi.
So với sự yên tĩnh hài hòa của chiếc xe này, bầu không khí của chiếc xe cuối cùng thực sự không tính là tốt.
Trên xe có ba người, lái xe là Úy Lý, Khúc Vô Dạng ngồi ở ghế lái phụ, Lam Chu ngồi ở ghế sau.
Lúc mới lên xe, Lam Chu cười tự giới thiệu: “Tôi là Lam Chu, dị năng giả kép là hệ không gian và người cá, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.”
“Úy Lý.”
“Khúc Vô Dạng.”
Cả hai chỉ đơn giản nói tên.
Họ không thể có thái độ tốt với Lam Chu được, lúc trước vẫn là kẻ thù, lúc sau đã thành đồng đội. Suy cho cùng, nếu không có đầu sỏ là đội thợ săn, Đào Đào và Sùng Minh sẽ không thể tách ra với bọn họ.
Nhất là Khúc Vô Dạng, nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt trái Lam Chu làm cho hắn nhớ tới Ôn Đông, vừa nghĩ tới Ôn Đông, chung quanh hắn đều là áp suất thấp, làm cho bầu không khí vốn đã bị đè nén trở nên càng thêm ngưng trọng.
Lam Chu dường như không bị ảnh hưởng, hắn lười biếng dựa vào cửa sổ xe, nhìn phong cảnh nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Khi Vân Đào tỉnh lại, cô đang nằm trong chiếc RV của riêng mình, cô vừa mở mắt ra, chưa kịp hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Bình Trắc.
“Tỉnh rồi?”
Vân Đào nhìn quanh, thấy Tô Bình Trắc đứng dậy từ bàn ăn, sắc mặt không tốt lắm.
“Em ngủ lâu chưa?” Vân Đào chống người ngồi dậy, duỗi lưng một cái, cô ngủ một giấc này rất thoải mái.
“Bây giờ mới hơn hai giờ đêm, em đã ngủ gần mười hai tiếng rồi.”
“Hai giờ? Sao anh không đi ngủ?” Vân Đào nhìn thấy quầng mắt màu xanh đen nghiêm trọng dưới mắt Tô Bình Trắc, đưa tay sờ lên, “Anh nhìn anh này, đều thành mắt gấu trúc luôn rồi.”
Cô bị lời nói của mình chọc cười, “Các anh là dị năng giả hệ ánh sáng, tự chữa lành rất mạnh, sao có thể biến thành mắt gấu trúc chứ?”
Tô Bình Trắc nắm lấy bàn tay đang chạm vào mắt mình của Vân Đào, giọng điệu mang vẻ chất vấn hơn là tra hỏi, “Các anh là dị năng giả hệ ánh sáng? Vậy lời đoàn trưởng nói là thật, em thật sự không còn dị năng ánh sáng nữa?”
Lúc Vân Đào đang ngủ say, Sùng Minh đã kể những gì xảy ra trong Hải Châu cho đám người Tô Bình Trắc, bao gồm cả việc Vân Đào chuyển dị năng ánh sáng cho hắn, vì thế dị năng của hắn thăng được lên cấp tám, và chuyện Lam Chu chính thức gia nhập.
“Là thật.”
Tô Bình Trắc đẩy Vân Đào trở lại giường, hắn mất bình tĩnh, cùng với sự nôn nóng và bất an, “Không sao, không sao, anh cho em sao chép lại là được.”
Vân Đào che đôi môi đang cúi xuống của Tô Bình Trắc, “A Trắc, vô dụng thôi, em không thể sao chép cùng một loại dị năng lần thứ hai.”
Tô Bình Trắc mạnh mẽ kéo tay Vân Đào ra, hôn xuống, “Không thử làm sao biết được.”
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 86 ★彡