Editor: Himee
Vân Đào đứng ở trước cửa xe một lúc lâu mới đi tới, khoảnh khắc khi cô nhìn chiếc vali, cổ họng của cô dường như bị ai đó bóp nghẹn lại, nghẹn đến mức vô cùng khó chịu.
Đây là một chiếc vali bằng vải màu xanh nhạt của phụ nữ, trên nắp vali, tay cầm và cần đẩy có rất nhiều vết máu đã chuyển thành màu đỏ sẫm, trong đó có rất nhiều hình dạng bắn tung tóe, thật sự nhìn mà sốc.
Có thể tưởng tượng Diệp Hào vừa vác theo vali vừa chiến đấu với người khác như thế nào.
Vân Đào hít một hơi thật sâu, quyết định mở ra xem.
Chiếc vali không có khóa lại, Vân Đào mở ra liền nhìn thấy đồ bên trong, quần áo bị ép rất chặt, nhìn thoáng qua thì tất cả đều là quần áo của phụ nữ.
Có rất nhiều loại: đồ lót, đồ ngủ, áo khoác, giày, tất,… Đồ gì mà Vân Đào có thể nghĩ ra đều có, thậm chí có cả hai bộ váy liền không đáng giá ở thời tận thế cũng có.
Ngoại trừ quần áo còn có một hộp đủ loại kẹp tóc, hoa tai, thậm chí còn có một bộ mỹ phẩm, lật ra nữa…
Vân Đào nhìn thấy một bộ nội y màu đen tình thú…
Hả? Những giọt nước mắt sắp trào ra liền ngừng rơi.
Lật ra nữa, một chiếc quần lót chữ T màu đỏ…
“Bộp”! Chiếc vali bị đóng sầm lại.
Lúc Diệp Hào trở về, Vân Đào đang bận chiên gà rán, dầu bắn tung tóe, Vân Đào búi tóc, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, cô mặc một chiếc áo phông màu vàng nhạt và quần short cao bồi màu xám tro, chân đi giày converse, trông đặc biệt trẻ trung và xinh đẹp.
Đây là quần áo hắn đã chọn cho cô. Quả nhiên cô mặc vào rất đẹp.
Diệp Hào không vội đi tới, tựa hồ là có chút gần quê tình khiếp, hắn dừng lại đứng từ xa nhìn Vân Đào.
Kỷ Hàm đi cùng với hắn ngửi thấy mùi thơm liền gấp gáp chạy đến bên cạnh Vân Đào, vươn cổ nhìn vào trong chảo dầu, “Được chưa được chưa, có thể ăn không?”
Vân Đào dùng ngón tay chọc vào trán Kỷ Hàm, đẩy cậu ra sau, “Cẩn thận dầu bắn bỏng bây giờ.”
Nói xong, cô mở hé nắp một bên ra, phía dưới là thịt gà đã chiên xong, cô gắp một cái đùi gà đưa cho Kỷ Hàm, “Của cậu đây.”
Vân Đào chỉ vào chiếc bàn bên cạnh cô, “Ở đó có sốt, thích vị gì thì chấm cái đó.”
“Oa, Vân Đào, cô đối xử với tôi tốt quá đi!” Kỷ Hàm căn bản chờ không kịp chấm nước sốt gì đó, trực tiếp cắn một miếng lớn, bên ngoài giòn bên trong mềm, mùi của bột chiên xù và mùi thơm của thịt gà thơm hòa quyện vào nhau khiến cậu hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Hu hu hu, ngon quá! So với món cậu làm trước đây đều là đồ ăn cho lợn cấp địa ngục!
Thiệt rồi thiệt rồi, tóc của mình chỉ đổi được năm lần yêu cầu món ăn, quả nhiên con người không nên quá tốt bụng, nên đổi thành 70-80 hay 100-200 lần!
Cậu thực sự muốn ăn gà rán mỗi ngày! Tô Bình Trắc đã ngồi bên cạnh một lúc lâu, thấy bộ dáng kia của Kỷ Hàm, mơ hồ nói một câu, “Kỷ Hàm, cậu có bao giờ nghĩ mình có thể thức tỉnh hai dị năng không.”
“Hả? Thật sao? Em cũng có cơ hội như thế á?” hai mắt Kỷ Hàm sáng ngời.
“Ừ, dị năng hệ động vật… ” Tô Bình Trắc cười rộ lên, giống như Vân Đào lúc trước cho rằng đây là nụ cười ấm áp như cơn gió cuối hè đầu thu, sau đó nói tiếp, “Bên trong là hệ chó.”
“Phụt! Ha ha ha ha!” Vân Đào nghe xong không nhịn được bật cười.
Kỷ Hàm trong miệng còn đang ngậm thịt gà, trên khuôn mặt liền lộ ra tức giận, “Anh Tô, không có chê người khác như anh đâu!”
Bên kia chuyện trò vui vẻ, Diệp Hào đang đứng ở xa lại càng lộ vẻ cô đơn hơn, hắn đứng một lúc rồi mới chậm rãi bước tới, “Đào Đào.”
Hắn nhìn Vân Đào quay đầu lại nhìn về phía mình nở một nụ cười ngọt ngào, giống như trước đó chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, sau đó hắn liền nghe thấy một câu đả thương người còn đau hơn dao.
“Diệp tiên sinh đã trở lại rồi sao, cám ơn anh đã chuẩn bị quần áo cho tôi, tôi cũng không có gì để báo đáp anh, sau này anh muốn ăn bất cứ món gì thì có thể đưa ra yêu cầu.”
Diệp Hào như bị đông cứng, đứng sững sờ tại chỗ nhìn sự xa cách và khách khí trong ánh mắt Vân Đào.
Diệp tiên sinh?
Cho dù là lần đầu gặp mặt, Vân Đào vẫn tinh quái gọi hắn là phó đoàn trưởng Diệp, bây giờ cô lại gọi hắn là Diệp tiên sinh, cách gọi y hệt gọi Tô Bình Trắc.
Kỷ Hàm bên cạnh ồn ào đòi công bằng, “Cô cạo trọc đầu tôi lại chỉ cho tôi 5 cơ hội yêu cầu món, mà anh Diệp mang quần áo về cho cô, cô liền mở cửa sau dài hạn cho anh ấy?”
Diệp Hào nghe xong thầm cười khổ, sau đó lại không cười nổi nữa, Vân Đào làm như vậy, chỉ vì không muốn nợ hắn, muốn vạch rõ ranh giới với hắn mà thôi, hắn thà Vân Đào khóc nháo với mình, còn hơn là cô đối với mình như thế này bây giờ.
Nhưng chuyện đến nước này, ngoại trừ trách mình, hắn có thể trách ai đây.
Trên đường nghe Kỷ Hàm kể, lúc họ tìm thấy Vân Đào, bên cạnh còn có một con zombie cấp bốn đang nhìn chằm chằm, hơn nữa vì cứu cậu mà Vân Đào bị con zombie cắn. Cũng may đúng lúc Vân Đào thức tỉnh dị năng hệ kim, nếu không…
Diệp Hào chưa bao giờ hối hận như lúc này, cũng chưa bao giờ bế tắc như lúc này, làm thế nào hắn mới có thể bù đắp được những lỗi lầm mình đã gây ra đây.
“Nằm mơ đi!” Vân Đào vươn tay giật lấy đùi gà trong tay Kỷ Hàm, “Ăn cũng không bịt được miệng của cậu, trả đùi gà lại cho tôi!”
Kỷ Hàm làm sao có thể đồng ý, cậu liền nhét hết chiếc đùi gà vào trong miệng. Sau khi nhét xong, cậu còn đắc ý nhướng mày nhìn Vân Đào.
Vân Đào tức giận giơ tay nhéo khuôn mặt căng phồng của Kỷ Hàm, Kỷ Hàm nào biết Vân Đào dám làm như thế, cậu thậm chí còn không nghĩ đến việc trốn tránh, vì thế bị Vân Đào nhéo trúng.
Trong nháy mắt ngón tay chạm vào, mặt Kỷ Hàm đỏ bừng.
Vân Đào hoảng sợ, cô quên mất sức mạnh thể chất của mình đã tăng lên sau khi thức tỉnh dị năng,. Phải chăng cô đã vô thức dùng quá nhiều sức nhéo hỏng mặt người ta rồi đó chứ.
“Cậu không sao chứ? Hình như tôi còn chưa dùng sức đâu, cậu cũng đâu phải đồ sứ không thể đụng vào đâu.”
Kỷ Hàm ngậm đùi gà kêu rên vài tiếng, trợn mắt nhìn Vân Đào một cái rồi quay về xe. Tóc cậu vẫn còn hói đó!
Vân Đào trêu đùa với Kỷ Hàm, quên mất gà rán, cũng quên mất Diệp Hào.
“Ối, gà rán của tôi!”
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 23 ★彡