Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 120




Edit: Himee

Đúng như dự đoán, khi Vân Đào tỉnh lại không thấy Lam Chu nữa, thậm chí còn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào về sự tồn tại của Lam Chu, cô ngồi đó rất lâu, cho đến khi hệ thống gọi, cô mới hoàn hồn.

[ Ký chủ, cô không sao chứ? ]

Vân Đào lắc đầu, “Mi về lúc nào thế?”

[ Khi cô đang ngủ. Ký chủ, lần này tôi quay lại tổng bộ thăng cấp, đặc biệt xin cho cô một đạo cụ, đạo cụ này có thể loại bỏ sự ăn mòn của dị năng bóng tối, có phải bây giờ cô không thấy đau nữa đúng không? ]

Vân Đào sờ sờ cánh tay và ngực bụng, “Quả nhiên không còn đau nữa, cám ơn mi nhé hệ thống. Đạo cụ này hết bao nhiêu?”

Hệ thống trả lời mơ hồ: [ Không tính phí. ]

“Thì ra Chu Bá Bì sẽ có một ngày hào phóng.” Vân Đào quét đi sự thất vọng, cô chống tay lên hông, lập tức cảm thấy tràn đầy sinh lực, “Trên người không còn đau nữa, còn có Tần Hạng Chi đu cùng, không cần sợ Thiên Đạo gây chuyện nữa. Có vẻ như hôm nay chúng ta đi thì nửa tháng sau sẽ đến được khu an toàn số 3, suôn sẻ đến mức khiến người ta ngạc nhiên!

Tần Hạng Chi, nhân vật chính chỉ đứng sau nam chính Lệ Sính, là trợ lực quan trọng nhất và tuyệt đối không thể thiếu để Lệ Sính giết chết vua zombie sau này. Nếu Tần Hạng Chi xảy ra chuyện, vua zombie sẽ không thể giết được.

Hệ thống quyết định nói thay Thiên Đạo một câu: [ Cô rời khỏi đội Bạch Sư lâu như vậy, Thiên Đạo cũng không làm gì. ]

“Cũng phải.” hai mắt Vân Đào sáng lên, “Mi nói xem, có phải Thiên Đạo chết rồi không, dù sao nội dung cốt truyện đã sụp đổ thành như vậy.”

Hệ thống: […]

Ký chủ im đi! Người trong miệng cô còn đang bám vào tóc cô kìa!

Hệ thống sợ Vân Đào lại nói những lời đáng sợ gì nữa, nên nhanh chóng đổi chủ đề, [ Ký chủ, tốt nhất cô nên nhắc nhở Vân Sanh, để cô ấy dặn dò mọi người trong đội không được tiết lộ chuyện của cô ra ngoài, nếu không người của đội Bạch Sư sẽ tìm tới trong vài phút. ]

Hướng về phía Thiên Đạo, chắc chắn sẽ không sai!

Vân Đào vội vàng đứng lên, “Mi nói đúng, tao đi ngay đây.”

Đoạn đường đi đến khu an toàn số 3 còn suôn sẻ hơn Vân Đào tưởng tượng, cô và Tần Hạng Chi thay phiên nhau lái xe, lái xe cả ngày lẫn đêm, chỉ trong mười ngày đã đến khu an toàn số 3.

Mặc dù trên đường có gặp zombie cấp cao và dị năng giả, nhưng trong hai người một người cấp bảy một người cấp năm, Vân Đào thậm chí còn thăng lên cấp 6 trên đường đi, vì thế những người gây rắc rối đều thành tặng đầu người.

Niềm vui khi Vân Đào suôn sẻ đến nơi chấm dứt khi nhìn thấy lệnh truy nã dán ở lối vào khu an toàn.

“Đừng nhìn.” Tần Hạng Chi đứng trước người Vân Đào, ngăn cản tầm mắt cô.

Tại sao không được nhìn.” Vân Đào vòng qua Tần Hạng Chi, lại gần một chút, cho đến khi tờ lệnh truy nã in mấy người đội Bạch Sư to như núi cao, đè cô thở không nổi.

Cô nhìn thấy những dòng chữ được viết dày đặc trên tường nơi mọi người có thể chạm được, nhìn kỹ thì tất cả đều là những lời nguyền rủa và lăng mạ đội Bạch Sư

Vân Đào hít sâu một hơi, thu hồi tầm mắt nhìn về phía trạm kiểm soát khu an toàn.

Tần Hạng Chi vẻ mặt phức tạp nhìn bóng lưng Vân Đào, càng ở lâu với Vân Đào, hắn càng không nhìn thấu, người này thật sự là Vân Đào sao? Trong khoảng thời gian hai ba tháng, một người thật sự có thể thay đổi nhiều đến thế sao?

Quên đi, tóm lại cô ấy đang thay đổi theo hướng tốt.

Khúc Vô Dạng từng đề cập đến bằng chứng mà hắn thu thập được, mặc dù không nói nơi cất giấu bằng chứng, nhưng sau khi hệ thống phân tích Khúc Vô Dạng đã tìm ra mấy nơi có khả năng nhất, Vân Đào thuận lợi lấy được tất cả tài liệu về trang trại ngầm từ nơi đó.

Tư liệu được Tần Hạng Chi giao cho người phụ trách khu an toàn số 3.

Sau khi khu biệt thự bị Khúc Vô Dạng san bằng, căn cứ thủ đô lập tức phái người đến phục hồi và tiếp quản khu an toàn số 3. Nhóm nhân vật chính và căn cứ thủ đô vẫn duy trì quan hệ tốt đẹp, Tần Hạng Chi tự mình ra tay, tài liệu đưa lên rất được coi trọng, rất nhanh đã có kết quả.

Người phụ trách căn cứ ngay lập tức tuyên bố rút lệnh truy nã Khúc Vô Dạng và đội Bạch Sư, đồng thời truyền đạt sự thật cho các khu an toàn khác, thậm chí còn hứa sẽ phát sóng qua radio trong ba tháng.

Ba tháng, chính là thời gian Khúc Vô Dạng và đội Bạch Sư phải chịu oan, đây là yêu cầu Vân Đào đề ra.

Vân Đào và Tần Hạng Chi không trực tiếp rời khỏi khu an toàn, bọn họ canh giữ lối ra vào khu an toàn cho đến khi nhìn thấy toàn bộ tấm áp phích truy nã trên tường bị dỡ bỏ. Hai chân Vân Đào như nhũn ra, tê liệt ngồi xuống đất, sau đó cô vừa cười vừa khóc.

Tần Hạng Chi đứng im lặng ở một bên, không quấy rầy cô, chờ tiếng khóc của Vân Đào dần nhỏ xuống, hắn nghe thấy Vân Đào khàn giọng hỏi, “Các anh, vẫn đối địch với Bạch Sư à?”

Tần Hạng Chi nhướng mày, “Trong mắt cô, chúng tôi không phân biệt được đúng sai sao? Đi thôi, không phải cô muốn tôi xin lỗi Ôn Đông à?”

Vân Đào lau nước mắt, gật đầu: “Đúng, xin lỗi Ôn Đông.”

“Hệ thống, tao đã thành công được một nửa rồi phải không? ”

Về phần nửa còn lại, phải đợi đến khi nhóm nhân vật chính giết chết vua zombie, hoàn thành tất cả nội dung cốt truyện quan trọng của toàn bộ cuốn tiểu thuyết, như vậy, cho dù là Thiên Đạo cũng không thể xoay chuyển được.

[ Ừm, coi như vậy đi.] Hệ thống có chút đồng tình với Thiên Đạo.

Ký chủ không cảm nhận được, nhưng nó cảm nhận được, trong khoảnh khắc người phụ trách căn cứ khu an toàn số 3 tiếp nhận tài liệu mà Tần Hạng Chi đưa, nó vẫn luôn chú ý điểm sáng Thiên Đạo đang trốn trong tóc ký chủ, phát ra một làn sóng năng lượng dao động mãnh liệt.

Thanh âm cực lớn thì nghe không thấy, hình tượng cực lớn thì trông không thấy. Cỗ năng lượng dao động không ai phát hiện này, khiến toàn bộ thế giới nhỏ đang rung động.

Nó cảm thấy, Thiên Đạo chưa chắc đã đợi được đến lúc vua Zombie xuất hiện.

Vân Đào đưa Tần Hạng Chi đến khu nghỉ dưỡng mà họ đã ở một thời gian ngắn. Trong vòng ba tháng, khu nghỉ dưỡng càng trở nên đổ nát, dường như đã từng bị zombie xâm chiếm, nhiều bức tường đã sụp đổ.

Vân Đào cảm thấy trong lòng bất an, mượn dị năng hệ gió trực tiếp thẳng lên đỉnh núi, kết quả thứ mà cô nhìn thấy là một ngôi mộ đổ nát và cỏ dại mọc kín xung quanh.

Đầu óc cô ong lên một tiếng, trong nháy mắt cái gì cũng không nghe được.

“Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Làm sao chuyện này có thể xảy ra được?” Cô lảo đảo quỳ xuống bên cạnh ngôi mộ, dùng tay không đào bới, dường như cô đã quên mất mình là người có dị năng.

Bùn đất sau khi phơi nắng và mưa trở nên cứng hơn, đào lên cũng không dễ dàng. Cho dù dị năng giả có thể chất tốt, xương và da khỏe hơn người thường gấp mấy lần, nhưng dưới sự ma sát thường xuyên và cường độ cao, đầu ngón tay của Vân Đào vẫn chảy máu.

Tần Hạng Chi vẫn luôn đứng nhìn không thể chịu đựng được nữa. Nếu thực sự có thứ gì trong đất thì đã đào lên từ lâu rồi, hắn tiến lên túm lấy cánh tay Vân Đào, kéo Vân Đào ra khỏi cái hố gần như có thể chôn vùi hai người như cô.

“Đủ rồi.”

“Sao lại không có?” Vân Đào nhìn bàn tay đầy bùn đất, lại ngẩng đầu nhìn Tần Hạng Chi, hỏi hắn, “Sao lại không có?”

Tần Hạng Chi nhìn Vân Đào chật vật, nhìn ra sự hoảng loạn và bất lực của cô, khó có thể nói thêm lời nào, “Nhìn chiều cao của đám cỏ dại này, hẳn là sau khi chôn không bao lâu đã bị đào lên, về phần hóa thành zombie, tự mình bò ra hay là người khác đào lên…”

Tần Hạng Chi im lặng, không nói tiếp nữa.

Dù bằng cách nào, đó không phải là một kết quả tốt.

Vân Đào khó có thể tiếp thu.

Tần Hạng Chi thấy Vân Đào thất hồn lạc phách, hắn thở dài, tiến lên lấp đầy hố Vân Đào đã đào lên, đắp một cái bao đất.

“Đưa bút ghi âm cho tôi.”

Vân Đào giống như một đứa trẻ không biết suy nghĩ, ngoan ngoãn lấy bút ghi âm từ trong không gian ra đưa cho Tần Hạng Chi.

Tần Hạng Chi mở bút ghi âm, đặt trên mộ.

“Cô cho rằng hắn ở đây, vậy thì hắn ở đây.” Tần Hạng Chi lùi lại hai bước, cúi đầu thật sâu trước mộ.

Sau vài giây tiếng ồn, bút ghi âm bắt đầu phát đoạn ghi âm mà Vân Đào đã ghi lại trước khi căn cứ trưởng khu an toàn số 3 công bố đội Bạch Sư vô tội, âm thanh có chút méo mó theo gió lay động ra xa, trong đó xen lẫn cả tiếng khóc của người phụ nữ.

Đoạn ghi âm tương tự đang được phát trên khắp đất nước, đài phát thanh nho nhỏ của trạm phát thanh khu an toàn, nơi tập trung những người sống sót và trên các phương tiện đang di chuyển…

Bên ngoài thành phố Hải Châu, Tư Đình một tay nắm tay lái, một tay điều chỉnh âm lượng radio trên xe, nghe được nội dung radio, hắn nhìn Tư Ân đang ăn cơm ở ghế sau qua gương chiếu hậu, nụ cười dịu dàng, “Nhân Nhân, anh trai dẫn em đi tìm bọn họ.”

Phía sau bọn họ, nơi lẽ ra phải là khu đô thị Hải Châu, lại có một lớp trơn trượt, mềm nhũn và kinh tởm, đó là sứa mũ hoa zombie cấp chín bao phủ trên bầu trời Hải Châu suốt hai năm.

Vài ngày sau, một thông báo khẩn cấp khác được phát đi khắp cả nước trên radio: Vua Zombie cấp 10 xuất hiện.

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 120 ★彡