Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 114




Edit: Himee

Cách đó vài nghìn mét, Vân Đào đột nhiên dừng lại ngoảnh đầu lại nhìn.

[ Ký chủ sao thế? ]

“Hình như tôi nghe thấy giọng của Kỷ Hàm.”

[ Làm sao có thể, hiện giờ cô cách bọn họ rất xa, không nói bọn họ có đuổi kịp hay không, thậm chí bọn họ còn không biết cô chạy về hướng nào, làm sao có thể đuổi theo. ]

“Ừ, mi nói đúng.” Vân Đào không nỡ rời mắt, “Tao nên nói lời tạm biệt với họ đàng hoàng.”

Cái cô gọi là tạm biệt đàng hoàng, chỉ là muốn nhìn lại bọn họ, khắc sâu bộ dáng của bọn họ vào trong đầu lần nữa, cô không biết lần gặp tiếp theo sẽ là khi nào, hoặc là nói cô không biết mình còn có cơ hội gặp lại hay không.

[ Ký chủ, cô hối hận rồi sao? ]

Hối hận? Nếu thật sự hối hận, cũng là hối hận vì không đủ can đảm rời đi đến khu an toàn số 3 sớm hơn.

Vân Đào cuối cùng cũng thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Giọng nói hệ thống rầu rĩ: [ Cô không hối hận, nhưng tôi hối hận. ]

Nó là hệ thống tình dục đó, ký chủ rời khỏi đội Bạch Sư, nó không có năng lượng ăn thì cũng thôi đi, nếu Thiên Đạo đột nhiên đến, rất có thể ngay cả nó và ký chủ cũng sẽ không còn.

Trong một không gian trắng tinh khác ngoài thế giới, không có trời đất, chỉ có một chút ánh sáng vàng bồng bềnh, và Lam Chu đang nằm im.

Nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt trái vẫn còn nhấp nháy, những vết nứt trên da vẫn còn rỉ ra ánh sáng trắng như trước, hắn đã ngủ rất lâu, thậm chí thậm chí còn nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục ngủ cho đến khi nội dung cốt truyện sụp đổ, và hắn sẽ biến mất.

Nhưng màu sắc duy nhất trong không gian vô tận – ánh sáng vàng đó đang chuyển động rất nhanh.

Lông mi trắng khẽ run, mí mắt từ từ mở ra, lộ ra đôi mắt xanh trong veo.

Lam Chu liếc mắt một cái đã nhìn thấy điểm sáng kia, mặt trời trong vũ trụ tối tăm, sáng chói và ấm áp đến mức khó ai có thể không chú ý đến nó.

Hắn ngồi dậy, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy, ánh sáng vàng bay vào tay hắn. Mặc dù đốm sáng vẫn đang di chuyển nhanh chóng nhưng vẫn nằm trong lòng bàn tay Lam Chu, giống như Tôn Ngộ Không không thể vượt qua Ngũ Chỉ Sơn.

“Hửm?” Lam Chu xuyên qua điểm sáng nhìn Vân Đào đang một mình chạy trốn, “Sao em… nỡ rời đi một mình?”

“Ồ, thì ra là thế.” Niềm vui vừa mới hiện lên của Lam Chu đã không còn sót lại chút gì, hắn giơ tay đẩy chấm sáng ra, nhắm mắt nghiêng đầu, không để mắt tới nữa.

Nhưng chỉ mấy giây sau, hắn lại đột nhiên đứng dậy, trước mặt hắn xuất hiện một khe nứt, khe nứt dần dần mở rộng, hắn vội vàng đưa tay bám vào mép khe nứt rồi bước ra ngoài.

Nội dung cốt truyện sụp đổ đã cắn ngược lại hắn, hắn che khóe mắt ngồi xổm xuống, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Ánh sáng trắng từ các vết nứt trên da càng ngày càng sâu, gần như bao phủ cả người hắn thành một quả cầu ánh sáng.

Hắn không còn có thể duy trì hình dạng con người bình thường của mình được nữa, dứt khoát thu nhỏ lại biến thành một cái điểm sáng nhỏ, bay về phía Vân Đào.

Cùng lúc đó, hệ thống trong ý thức Vân Đào rung lên.

Nó đột nhiên có phản ứng với giám sát dấu hiệu sinh tồn của Lam Chu, mặc dù chỉ trong 1-2 giây ngắn ngủi nhưng quả thực đã theo dõi được.

Cục cưng Lam Chu thật sự chưa chết sao? Có nên nói với ký chủ không?

Hmm… hay là bỏ đi, chỉ sợ cho ký chủ hy vọng, nhưng cuối cùng tất cả lại không có. Hơn nữa cục cưng Lam Chu thích ký chủ như vậy, nếu quả thật không sao, chắc chắn sẽ trở về tìm ký chủ.

Nhưng nó không biết, cục cưng Lam Chu mà nó đang nhắc tới đã hòa mình vào ánh nắng mặt trời chói chang, lặng lẽ đậu trên vai Vân Đào.



Vân Đào lại mơ thấy Lam Chu.

Kể từ khi Lam Chu mất tích ở Thành phố Lý Tưởng, Vân Đào luôn mơ thấy Lam Chu, hơn nữa đều là cùng một giấc mơ.

Lam Chu trong mơ không còn giống như lúc trước nữa, sẽ nói chuyện với cô trong mơ, sẽ làm tình với cô, Lam Chu mà cô mơ thấy là Lam Chu ở dưới đáy hồ ngày ấy..

Đáy hồ tối tăm và lạnh lẽo, Lam Chu được bao bọc trong ánh sáng xanh trắng, ngồi trên một tảng đá khổng lồ dưới đáy hồ, được mái tóc dài và áo choàng trường vây quanh ở chính giữa, hắn nhắm hai mắt, không nhúc nhích.

Cô muốn gọi hắn, nhưng vì dùng quá nhiều sức nên cổ họng cô đau như bị xé toạc, cho dù như vậy cô cũng không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể dùng hết sức lực bơi về phía hắn.

Cũng may hắn dường như cảm nhận được, mở mắt ra mỉm cười nhìn cô, giang hai tay đón cô.

Vân Đào cảm thấy nước mắt nóng hổi đang trào ra khỏi hốc mắt, cô lao tới ôm lấy Lam Chu. Nhưng khoảnh khắc cô chạm vào hắn, hắn giống như một mảnh sứ mỏng manh, vỡ thành vô số mảnh với một tiếng nổ kèm theo ánh sáng trắng chói lóa.

Đáy hồ đen kịt trong nháy mắt sáng như ban ngày, cô không nhìn thấy gì nữa.

Vân Đào từ trong giấc mở tỉnh lại, che mắt há to miệng thở dốc, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống qua kẽ tay.

Hệ thống: [ Ký chủ, cô lại mơ thấy cục cưng Lam Chu sao? ]

“Ừ.” Một lúc lâu sau, Vân Đào mới bình tĩnh lại. Cô lau nước mắt, đứng dậy thu dọn lều.

Đêm nay không ngủ được, không bằng tiếp tục lên đường.

Đã hơn hai tháng kể từ khi rời khỏi đội Bạch Sư đến khu an toàn số 3, Vân Đào đi đường tắt, trên đường lại không ngừng nghỉ, một tháng là có thể đến nơi.

Ban đêm chạy đi cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt, kết quả cả một buổi tối, Vân Đào không gặp phải bất kỳ dị năng giả ăn cướp nào, cũng không gặp phải một con zombie cấp ba trở lên nào. Nếu như không phải biết mình là đối thủ một mất một còn của Thiên Đạo, chắc cô đã cảm thán một câu ông trời đang giúp mình.

Tuy nhiên, vận may không thể giúp cô áp chế được dị năng bóng tối trong cơ thể, ngày thứ hai sau khi chạy trốn, cô bắt đầu cảm thấy đau nhức khắp người, giống như bị côn trùng cắn.

Ban ngày cô có thể chịu đựng, nhưng ban đêm cô chỉ có thể trốn trong chăn, cắn vào cổ tay để chịu đựng, trong tay cô chỉ có mấy viên tinh hạch hệ ánh sáng, lần này đến khu an toàn số 3, cô phải giữ lại chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Hệ thống nhìn không nổi nữa: [ Ký chủ, cô đừng cố chịu đựng nữa, ngày mai tôi sẽ mở rộng khu vực tìm kiếm zombie ánh sáng, nhất định có thể giúp cô bổ sung tinh hạch. ]

“Không sao, đau đến mệt sẽ tự ngủ thôi, ngủ rồi thì sẽ không thấy đau nữa.”

Trong miệng toàn là vị mặn của máu, cô đổi cổ tay, tiếp tục cắn, “Sùng Minh có thể nhịn được, tôi nhất định cũng có thể.”

Hệ thống không thể khuyên nổi, chỉ có thể vơ vét một số bài hát hỗ trợ giấc ngủ, phát lặp đi lặp lại để Vân Đào nghe, không ngờ Vân Đào thực sự từ từ chìm vào giấc ngủ.

Vân Đào ngủ không yên, trước mắt dường như có ánh sáng trắng lóe lên, đáng tiếc dù cố gắng thế nào cô cũng không thể mở mắt. Sau đó cô được người ta ôm vào lòng, động tác của người đó rất nhẹ nhàng, vòng tay ấm áp, trên người có mùi thơm mát lạnh sạch sẽ, giống mùi của biển cả.

Cô chui vào trong lòng đối phương, hít sâu mùi hương của đối phương, đau đớn trên người  dường như được hơi thở quen thuộc xoa dịu, càng về sau, cô không còn cảm thấy đau nữa.

Cô nghẹn ngào ôm lấy eo đối phương, ngẩng đầu lại gần hôn hắn, nụ hôn dịu dàng quen thuộc khiến nước mắt cô rơi như mưa.

Cô rất cố gắng rất cố gắng mới mở ra được một chút, nhưng chỉ có ánh sáng trắng chói lóa lọt vào tầm mắt, ngay sau đó mái tóc dài nhè nhẹ che khuất đôi mắt, khiến cô không thể nhìn thấy gì nữa.

Lam Chu…

“Ừ, là anh.” Lam Chu ôm Vân Đào, khẽ vuốt lưng cô đang run, “Ngủ đi Đào Đào.”

Vân Đào không tự chủ được mà vùi mặt vào cổ Lam Chu, giống như đứa bé nhỏ giọng nức nở, sợ âm thanh quá lớn sẽ đánh thức khỏi giấc mộng này.

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 114 ★彡