Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 110




Edit: Himee

“Ư ư~”

Dị năng ánh sáng thẩm thấu vào cô, xoa dịu cô, xóa bỏ sự căng thẳng và khó chịu của cô, đồng thời khiến cô toàn tâm toàn ý cảm thụ sự xâm nhập của Sùng Minh.

Thoải mái quá, sướng quá.

Vân Đào thỏa mãn hừ hừ, không nhịn được mút vào chiếc lưỡi dịu dàng của Sùng Minh, theo dục vọng thở dốc, lúc nhẹ lúc nặng lúc nhanh lúc chậm. Chẳng bao lâu, hơi thở của Sùng Minh càng lúc càng dồn dập.

Sùng Minh rất chật vật. Hắn có chút không chịu nổi cả hai miệng đang mút của Vân Đào, hơn nữa Vân Đào thật sự rất nóng, môi lưỡi và hoa huy*t càng nóng hơn.

“Đào… Đào…” Trán Sùng Minh chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, cơ thể phập phồng vì thở dốc nặng nề, khuôn mặt của Vân Đào giống như một bông hoa đào, môi đỏ mọng hơi hé mở, hơi thở phả vào mặt khiến hắn ý loạn tình mê.

“Hả?” Vân Đào có vẻ không hài lòng với việc Sùng Minh đột ngột cắt ngang nụ hôn, phản ứng của cô có chút ủy khuất và đáng thương.

Sợi dây cuối cùng của Sùng Minh đứt.

Hắn cúi người hôn cô, không còn vẻ dịu dàng kiềm chế, mà chuyển sang công thành đoạt đất, mưa rền gió dữ. Thắt lưng động đậy, dương v*t hung hăng đẩy vào sâu sau đó rút ra một phần rồi lại đẩy vào một lần nữa.

Vân Đào nhất thời chịu không nổi, hai chân run rẩy, hoàn toàn không chống đỡ được, cô dứt khoát quấn lấy eo Sùng Minh, tư thế này làm cho hoa huy*t hoàn toàn mở rộng, khiến Sùng Minh tiến vào sâu và trơn tru hơn.

“Ư~ư~”Tiếng rên rỉ bị chặn lại, môi lưỡi dây dưa một cách ám muội, kèm theo đó là tiếng hôn chụt chụt môi lưỡi mãnh liệt, cùng với tiếng túi trứng dái vỗ vào mông bạch bạch, nối tiếp nhau, chỉ cần nghe thôi cũng khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Mật dịch động tình chảy ra, tưới lên dương v*t nóng rực của Sùng Minh, sau đó theo từng nhịp đưa đẩy của hắn chảy ra, làm ướt lông mu và thảm lông, nước càng ngày càng nhiều, tiếng bạch bạch trở nên không dứt khoát, tiếng nước dính lại, càng thêm dâm loạn.

“Đào Đào…” Mồ hôi từ trán Sùng Minh rơi xuống, chạm vào vầng trán cũng ướt đẫm của Vân Đào. Hắn cúi người hôn giọt mồ hôi làm loạn này, sau đó dán vào vành tai Vân Đào, thanh âm đè xuống thật thấp, kèm theo từ tính bình thường không nghe được, “Em nóng quá.”

Vành tai Vân Đào tê dại, sau đó cỗ tê dại này lan ra khắp cơ thể, cô co rút rồi tuôn ra tiếp một cỗ d*m thủy.

“Hừ ưm~” Sùng Minh bị tưới đến nỗi rên rỉ ra tiếng, hắn chống người ngồi dậy thay đổi tư thế, giữ chặt eo Vân Đào gần như điên cuồng đâm vào, ý thức của Vân Đào bị hắn đâm đến nỗi tan thành từng mảnh nhỏ.

“Haa~a… hừ ưm~ sâu, a~ quá… Chậm, chậm một chút~ư~”

Hai tay Vân Đào vốn đang tóm tấm thảm dưới người để chống lại khoái cảm, nhưng động tác của Sùng Minh quá mạnh quá nhanh. Bộ ngực căng tròn trên ngực cô di chuyển lên xuống, giống như hai con thỏ không an phận, cô phải dùng hai tay che ngực lại, không cho chúng lộn xộn.

Vân Đào dùng sức đến nỗi ngực chui ra từ khe hở giữa các ngón tay, cực kỳ gợi tình.

Cô hoàn toàn không biết động tác ôm ngực này của mình lại châm thêm Sùng Minh một mồi lửa, cô chỉ biết là mình sắp bị khoái cảm nuốt chửng.

Dường như dương v*t của Sùng Minh đang đâm vào không phải âm đ*o mà là đại não của cô, mỗi cú thúc của hắn, mỗi lần dương v*t đều sẽ kéo ra một chút thịt huyệt, ý thức bị tan vỡ kia của cô dường như trở thành một hạt bụi nhỏ chìm trong khoái cảm.

“Đoàn, trưởng… ưm ưm~” Vân Đào sắp ngất rồi, “Chậm, chậm một chút… A~”

Sùng Minh quả nhiên chậm lại, hắn cúi người xuống một lần nữa, khẽ hôn lên mu bàn tay Vân Đào, “Em có phải đã nắm chắc anh sẽ không từ chối em không?”

Vân Đào bình tĩnh lại phần nào, cô thở hổn hển mấy cái rồi mới trả lời, “Không có.”

Đánh chết cô cũng không thừa nhận.

Trong số những người đàn ông trong đội Bạch Sư, chỉ có hai người sẽ mềm lòng 100% dưới sự cầu xin của cô khi ở trên giường, một người là Úy Lý và người còn lại là Sùng Minh. Diệp Hào đôi khi cũng có, nhưng phần lớn hắn sẽ làm giọng trầm xuống và dùng dương v*t ** cô mạnh hơn. Về phần Khúc Vô Dạng và Tô Bình Trắc, hai người này chỉ càng ra sức hơn khi cô cầu xin, Kỷ Hàm và Kỷ Thâm, haizz, hai anh em nhà này hoàn toàn không khống chế được chính mình.

Còn có Lam Chu……

Lam Chu… không còn nữa.

Nỗi đau buồn quét qua cô, Vân Đào nhắm mắt lại, kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Nỗi đau buồn của cô quá nồng đậm, Sùng Minh nhận ra, cũng đoán được nguyên nhân. Hắn dừng lại, ôm Vân Đào vào trong ngực, “Không sao đâu, cứ khóc đi.”

Vân Đào lắc đầu, từ trong lòng Sùng Minh ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Đoàn trưởng, anh tốt đến mức giống như không thật sự tồn tại.”

Sùng Minh dở khóc dở cười, chóp mũi hắn chạm vào mũi Vân Đào, “Anh tưởng anh có thật hay không, em hẳn là người hiểu rõ nhất.”

Vân Đào hiểu ý của hắn, cô nhanh chóng bịt miệng Sùng Minh lại vì sợ câu tiếp theo của hắn là để cô cảm nhận một lần nữa, “Thật, so với vàng thật còn thật hơn.”

“Ha.” Khác với ngày thường, lần này Sùng Minh cười đến nỗi lông mày cũng cong lên, hắn khẽ hôn lòng bàn tay Vân Đào, sau đó dùng hành động thực tế để cho Vân Đào cảm nhận một lần nữa, hắn rốt cuộc có phải thật sự tồn tại hay không.

Nhìn đi, Sau khi xem qua tinh không rực rỡ tuyệt luân, rạng sáng, Vân Đào lại may mắn nhìn thấy mặt trời mọc kim quang vạn trượng.

Nhìn xem, dù thế giới này có hỗn loạn và tuyệt vọng đến đâu thì mặt trời vẫn luôn mọc như thường lệ.

Vân Đào nghĩ, cô cần phải nói lời tạm biệt với đội Bạch Sư một cách đàng hoàng.

Sau khi mùa thu đến, thời tiết trở lạnh rất nhanh, bọn họ vẫn đang đi về phía bắc.

Buổi tối tắm rửa xong, Vân Đào ngồi xếp bằng ở trên giường gấp lại quần áo trong vali, cô muốn cất quần áo mùa hè đi, để ít quần áo mùa thu ra.

Chiếc vali vẫn là chiếc vali mà Diệp Hào mang về cho cô, cô sắp xếp lại từng cái một, đến cuối ánh mắt cô dừng lại, lôi ra một thứ từ góc vali — nội y tình thú màu đen.

Cô nhớ ra rồi, mấy bộ nội y tình thú lúc đó mà cô lấy ra từ trong đống quần áo này đều bị cô nhét ở dưới đáy, thời gian trôi qua cô liền quên mất chúng.

Nội y tình thú có mấy bộ, nói thật, Vân Đào không thể hiểu được, ví dụ như bộ nội y tình thú liền thân cô đang cầm trong tay, cô mở nó ra, lật qua lật lại xem, nhưng cô không nhìn ra được nên mặc như nào.

Còn có chiếc quần lót chữ T màu đỏ này nữa, cô cầm lấy hai sợi dây kéo ra, ách… mặc cái này thật sự không khó chịu sao?

“Đào… Đào?”

Thanh âm đột ngột vang lên làm cả người Vân Đào run lên, chiếc quần lót chữ T trên tay cô rơi xuống.

Cô cứng ngắc xoay người lại thì thấy Diệp Hào đang đứng ở cửa xe, ngạc nhiên nhìn cô.

“A a a, anh vào lúc nào vậy, sao không gõ cửa!” Vân Đào nhét lại bộ nội y vào vali, sau đó lấy bừa mấy bộ quần áo cho nên trên che lại, cuối cùng đóng vali lại.

Diệp Hào… Diệp Hào chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt nhìn lầm.

“Anh có gõ cửa, nhưng em không nghe thấy.” Diệp Hào đi tới, nhướng mày cố ý hỏi, “Giấu cái gì thế?”

Vân Đào đỏ mặt, “Không có gì!”

Diệp Hào hoài nghi ừ một tiếng, ngồi xuống bên giường, làm bộ muốn mở nắp vali.

Hai tay Vân Đào ‘bộp’ một tiếng đè lên, “Không được nhìn!”

Không đúng, nội y tình thú này chính là Diệp Hào lấy về, cô giấu thì có ích gì chứ?

Trong ánh mắt bối rối nhiễm lên một chút tức giận, Vân Đào buông lỏng tay, thở phì phò trừng hắn, “Hừ!”

Diệp Hào không nghĩ nhiều như vậy, hắn mở nắp lấy bộ nội y tình thú ra, cười nhìn Vân Đào, “Đào Đào, không ngờ em còn có sở thích này.”

“Cái gì mà em còn có sở thích này? Đây rõ ràng là anh mua về!” Vân Đào không chấp nhận nhận cái nồi này.

Diệp Hào sửng sốt một chút, thông minh như hắn, rất nhanh liền tìm ra mấu chốt bên trong. Nhớ lại ánh mắt mập mờ của ông chủ cửa hàng khi mua quần áo cho Vân Đào, hắn đã biết vấn đề ở chỗ nào, nhất định là ông chủ kia lén lút nhét quà tặng cho mình.

Không sao, cái nồi này hắn cõng.

“Ồ~” Diệp Hào giơ lên một bộ, cười hỏi Vân Đào, “Thế bây giờ em lấy ra là tính mặc cho anh xem ư?”

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 110 ★彡