Sổ Tay Sinh Tồn Của Tra Thụ

Chương 4




Diệp Minh rất muốn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, có điều nghĩ tới trong người mình không có một đồng nào. Vẫn là thở ngắn than dài lết mông ra ngoài tìm việc làm, lúc này cậu càng hoài niệm giá trị kinh nghiệm của mình hơn.... Cậu đã từng là một người giàu có đầy người kinh nghiệm

Mà tiền Tần Dịch cho cậu cũng chỉ có thể nhìn chứ không thể xài được, việc này đối với cậu có bao nhiêu dày vò thống khổ a

Nếu muốn vừa nhanh chóng tìm được một công việc thích hợp, vừa có thể nhận được tiền ngay thì cũng không phải là một việc dễ dàng gì, huống hồ Diệp Minh cũng không có ý định sẽ tìm một công việc ổn định thêm lần nữa, dù sao thì trước mắt cậu cũng có ý định ở nhờ một khoảng thời gian ngắn ngủi tại hào môn a, tỏ ra đáng thương chút là được, cho nên cậu lựa chọn đi phát tờ rơi

888 đối với loại hành vi không có chí tiến thủ như Diệp Minh, nó tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ

[ 888: Cậu cứ như vậy tin tưởng Tần Dịch sẽ đem cậu mang trở về à? Tôi thấy là cho dù cậu có chết ở bên ngoài thì anh ta biết được cũng sẽ vỗ tay vui mừng đấy ]

[ Diệp Minh: Anh vậy là không hiểu con người rồi, tuy rằng anh ấy ngoài mặt tỏ vẻ hung dữ vậy thôi, chứ nếu tôi mà có chết thật thì ảnh đảm bảo sẽ đau lòng lắm a. Con người mà, chính là cái kiểu mâu thuẫn như vậy ~ rối rắm như vậy ~ a ~ chìm trong yêu hận chia ly càng cầu không được càng không bỏ xuống được ~ ]

[ 888:....... ]

[ Diệp Minh: Tôi sắp không chờ được sớm ngày được Tần Dịch mang về biệt thự của ảnh, tiến thẳng tới quan hệ bao nuôi mãnh liệt đi a! ] . Ngôn Tình Hài

[ 888: Cậu mơ cũng rất đẹp đấy, nếu có thời gian ở đó mơ mộng, thì sao cậu không đem tờ rơi phát cho xong đi? ]

[ Diệp Minh:....... ]

Mặt trời lên cao chói chang, Diệp Minh phải đứng trên phố phát tờ rơi cả một buổi trưa. Chờ tới buổi tối đi nhận tiền thì cậu sớm đã mệt như một con chó, ánh mắt cậu trong mong nhìn từng quán ăn có vẻ rất ngon, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ có thể dừng ở một quán ven đường mua cho mình một dĩa mì xào năm đồng

Thời điểm lúc ăn mình, bên cạnh cậu có một đôi yêu nhau đang ngồi. Cô gái ôm trong lòng ngực mình một chú cún, cưng nó muốn chết, cặp đôi kia cứ vậy vừa một bên ân ân ái ái một bên lại vui vẻ sờ sờ cún

Diệp Minh cùng con cún kia bốn mắt nhìn nhau, cún con lông mềm mềm sạch sẽ, đôi mắt to đầy nước nhìn cậu. Rất thích ý hưởng thụ cảm giác đầu được vuốt ve, le lưỡi cười ngây ngô với cậu

[ Diệp Minh: Tôi sai rồi, nhân sinh có một cậu nói gọi là: Mệt như chó —— nhưng thật ra tới chó còn chả mệt như tôi ]

[ 888:...... ]

Diệp Minh vẻ mặt thê lương ăn mì xào xong, vừa mới chuẩn bị đứng lên thì điện thoại đã kêu lên, trên màn hình hiện lên một số điện thoại quen thuộc

Diệp Minh nhướng mày, cậu không phải là không đoán được Tần Dịch biết số điện thoại của mình, nhưng cái cậu không ngờ tới là Tần Dịch vậy mà số điện thoại qua ba năm rồi vẫn không có đổi... Chuông điện thoại cứ vang lên không ngừng, nhưng Diệp Minh không có ý định nghe điện thoại

[ 888: Sao cậu không nghe điện thoại? ]

[ Diệp Minh: Tôi cũng muốn nghe chết đi được, tôi chờ điện thoại mà chờ trông mòn con mắt.....Nhưng mà tôi không muốn để cho ảnh biết tôi đang chờ điện thoại của ảnh, đợi ảnh gọi tới lần thứ ba tôi sẽ nhấc máy ]

[ 888: Nếu anh ta không gọi lại thì phải làm sao? ]

[ Diệp Minh: Tôi thấy anh ấy sẽ gọi, còn nếu thật sự không gọi lại thì.... Cũng chẳng sao cả, tôi đợi một lát rồi nhá lại cũng đều như nhau thôi. Kết quả không quan trọng, mà quan trọng là quá trình cảm xúc rối rắm cùng giãy dụa của tôi ^_^ ]

888 bày ra vẻ mặt ha hả

Chuông điện thoại im lặng một lúc, quả nhiên lại vang lên lần nữa

Diệp Minh cầm điện thoại bằng hai tay, thời điểm tiếng chuông thứ ba sắp ngắt, cậu mới dùng thế sét đánh không kịp bưng tay mà bấm nhận điện thoại ngay đúng lúc!

Trong điện thoại im lặng một lát mới truyền đến giọng nói lạnh băng của Tần Dịch: " Cậu không nghe máy "

Diệp Minh mím môi, khó khăn mở miệng: " Không nghe thấy "

Tần Dịch cười lạnh một tiếng, không có ý định sẽ vạch trần lời nói dối kia mà chỉ nói: " Vậy giờ nghe được rồi thì một giờ sau tới khách sạn Vân Đình, tôi ở đó chờ cậu. Còn nữa... Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nghĩ tới ý định chạy trốn, không phải là một việc làm sáng suốt đâu "

Nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại

Diệp Minh hơi khựng người, mở bản đồ để xem cái khách sạn kia nằm ở chổ nào. Phát hiện thời gian tới đó còn lâu, mới đi dạo một xíu, sau đó bắt taxi đi tới khách sạn

Đến nơi thì đã 1 giờ 10 phút

Diệp Minh hỏi xem Tần Dịch đang ở phòng nào. Đi lên tầng tám của khách sạn, cậu điều chỉnh vẻ mặt một chút, xong mới giơ tay lên gõ cửa

Mới vừa gõ vài cái, cửa phòng đã mở ra. Tần Dịch trên người mặc một cái áo tắm, dường như là vừa mới tắm xong. Trên tóc vẫn còn đọng nước nhỏ xuống, cả gương mặt lạnh lùng kia lại phá lệ gợi cảm, hắn liếc mắt nhìn sang Diệp Minh một cái, nhàn nhạt lên tiếng: " Vào đi "

Diệp Minh hơi rũ mắt xuống, vẻ mặt không chút cảm xúc nào đi vào. Cũng không hỏi Tần Dịch tại sao lại kêu cậu tới đây

Bởi vì nguyên nhân chỉ có một, Tần Dịch hiện tại muốn cậu, cậu lại thiếu hắn một trăm vạn. Theo lẽ đương nhiên thì hắn gọi cậu tới khi nào thì cậu cũng phải tới

Tần Dịch nhìn Diệp Minh không hề bỏ lỡ một cảm xúc nào của cậu, cả áp lực loé lên nơi đáy mắt kia. Khóe môi hắn gợi lên một độ cong lạnh nhạt: " Cậu tới trễ 10 phút "

Tay Diệp Minh buông bên người sớm đã có chút khẩn trương: " Tôi... Kẹt xe "

Tần Dịch vươn ngón trỏ đặt lên môi nhẹ nhàng quơ quơ, sâu thẩm trong đôi mắt hắn đầy vẻ châm chọc: " Không quan trọng nguyên do là gì, quan trọng là cậu đã tới trễ "

Diệp Minh bình tĩnh nhìn Tần Dịch. Qua một lúc lâu cậu mới cong lên khóe môi bật cười: " Vậy anh muốn như thế nào? "

Ánh mắt Tần Dịch bỗng dưng lạnh xuống, một tay đè lấy bả vai Diệp Minh kéo cậu ấn mạnh lên vách tường! Nửa người trên hơi khom xuống ghé vào bên tai cậu, giọng nói lạnh lẽo: " Xem ra là cậu vẫn chưa rút ra được bài học, cho nên cả thân phận hiện tại của mình như thế nào cũng không nhận biết được "

Diệp Minh nhắm mắt, ngay sau đó đã bị hắn quăng xuống dưới đất, quần áo cũng bị xé!

...........

Diệp Minh cứ vậy ngất đi rồi tỉnh lại, so với với thân thể bị xé khách thì trong lòng cậu càng đau đớn hơn. Ý thức cậu có chút mơ hồ, phảng phất như quay về lại lúc trước... Người này đã từng là người yêu của cậu cùng chung chăn gối thân mật với nhau, nhưng giây phút hiện tại lại hoàn toàn là một người xa lạ cậu chưa từng quen biết

Mỗi cái tra tấn như chiếm đoạt không một chút nào thương tiếc của hắn, càng rõ ràng khiến cậu nhận ra rằng, Tần Dịch thật sự đã thay đổi rồi

Ba năm kia, người yêu của cậu rốt cuộc đã phải trải qua thống khổ dằn vặt như thế nào, mới biến thành con người như hiện tại. Tất cả những việc này Diệp Minh không dám nghĩ tới, là do cậu.... Đem người yêu cậu biến thành như vậy

Tất cả những điều đó đều từng chút dày vò nội tâm cậu, tra tấn linh hồn cậu —— Cậu lúc trước làm như vậy, là đúng sao?

Chính là, không còn có thể quay đầu nữa rồi....

Chẳng sợ cho dù phải thống khổ hay có bao nhiêu khổ sở, cậu vẫn muốn kiên trì tiếp tục tin tưởng

Tần Dịch đứng lên nhìn bộ dạng thê thảm của Diệp Minh, hơi cong khoé môi khinh thường. Hắn xoay người đi tới bên cạnh, cầm qua một xấp tiền, sau đó nắm lấy mắt cá nhân của Diệp Minh thô bạo kéo về phía hắn, đem tiền nhét vào bên trong

Hắn vỗ vỗ mặt cậu, cười nói: " Cầm tiền cho tốt, phí trả cho sự vất vả của cậu đấy "

Lông mi Diệp Minh rung động chậm rãi mở to mắt, tràn ngập trong màu đen của đôi mắt kia là sự bi thương cùng nhẫn nhịn, cũng không có mở miệng nói tiếng nào, tựa như cho dù bị hắn đối đãi như thế nào cũng không sao cả. Lại giống như... Vẫn còn yêu đối phương rất nhiều, cho nên mới có thể chịu đựng hết tất cả những việc này

Tần Dịch cùng ánh mắt kia đối diện, trong một cái chớp mắt dường như sửng sốt, cảm xúc đau lòng, không đành lòng nhanh chóng dâng lên rồi cũng nhanh tiêu tán. Ngay sau đó ánh mắt hắn lại bị bao trùm bởi sự buồn bực, hắn sao có thể còn đau lòng cho người này được chứ? Năm đó hắn cũng bị bộ dáng vô tội của cậu lừa gạt, chuyện cho tới bây giờ hắn cũng đã nhìn ra được bộ mặt thật của cậu, sao có thể bị cậu lừa mình lần nữa được?!

Vừa rồi một tia đau lòng vừa loé lên kia đã nhắc nhở hắn, không được quên rằng người này đã từng mang lại cho hắn sự nhục nhã như thế nào!

Nghĩ tới bản thân còn từng vô số lần đối dien kẻ lừa gạt bỉ ổi này nói yêu cậu... Đối với người này nói ra chữ yêu, rõ ràng là làm bẩn chữ "yêu" này của hắn

Mà người này năm đó, lại xem hắn như một trò hề, ngây ngốc mang ra tất cả chân tình của mình cho cậu, lại cứ vậy bị cậu giẫm đạp dưới chân!

Nắm tay run run siết chặt của Tần Dịch vang lên tiếng răng rắc, hắn tưởng mình có thể khống chế được cảm xúc của bản thân. Nhưng hắn đã đánh giá cao bản thân quá rồi, bởi vì có đôi lúc, hắn thật sự thật sự... Rất muốn giết chết cậu!

" Cút! " Tần Dịch gắt gao nhìn Diệp Minh, gằn từng chữ nói: " Hiện tại lập tức cút! "

Diệp Minh nhìn Tần Dịch đỏ ngầu hai mắt, trong nháy mắt có chút hoảng hốt. Không hiểu vì sao ban nãy còn nhục nhã cậu, mà hiện tại đã tức giận tới bộ dạng như vậy, chẳng lẽ vừa rồi tất cả... Còn chưa đủ cho hắn trút giận sao?

Diệp Minh khẽ cụp mắt xuống, từ trên giường bò dậy. Nhưng vừa mới động nhẹ thôi mày đã nhăn lại, cảm giác thống khổ cùng nhục nhã kia chút nữa đã khiến cậu không thể duy trì nổi được vẻ mặt của mình, tay cậu cầm lấy quần áo tùy ý mặt vào, đầu cũng không quay lại cứ vậy rời đi

Tần Dịch nhìn bóng dáng Diệp Minh rời đi, bỗng nhiên hắn đấm mạnh lên tường lưu lại ở trên tường một vệt máu

Hắn rõ ràng trong lòng chỉ còn mỗi ý định muốn trả thù cậu, tại sao vẫn bị cậu lần nữa làm hắn phiền lòng? Hắn căn bản sẽ không có khả năng còn yêu cậu! Đúng rồi... Hắn chỉ duy nhất hận cậu mà thôi

Những ngọt ngào từng trải qua, xé xuống vẻ ngoài xinh đẹp đó bên trong lại hoàn toàn là thuốc độc chết người

Từng chút một... Ăn mòn cơ thể hắn

..........

Kể từ ngày đó, Tần Dịch suốt một tuần cũng không gọi kêu Diệp Minh

[ 888: Tần Dịch hình như rất không muốn gặp cậu ]

[ Diệp Minh: Anh ấy chỉ là nhớ tới lòng tự trọng trước kia bị tổn thương mà thôi, chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì ảnh sẽ lại tìm tôi thôi. Anh ấy rốt cuộc cũng chỉ là một người vừa si tình vừa cố chấp mà, từ số điện thoại ba năm cũng không thay mới của ảnh là có thể nhìn ra a ^_^ ]

Tần Dịch nếu muốn hoàn toàn buông bỏ quá khứ đau buồn kia thì hắn chắc chắn sẽ đổi số điện thoại, bởi vì cái số điện thoại này... Là do bọn họ cùng nhau chọn, cũng chứa đựng rất nhiều rất nhiều hồi ức lúc bọn họ ở bên nhau

Diệp Minh ánh mắt như có điều suy nghĩ, Tần Dịch thật sự rất hận cậu. Chỉ sợ cả hắn cũng không biết được, chấp nhất trong lòng hắn cũng không chỉ có mỗi hận ý

Nhưng lí trí của hắn lại nói cho hắn biết chính mình không nên lại yêu cậu, cho nên hắn sẽ dùng hận thù để làm cơ sở giải thích cho hành vi của mình

Quả nhiên qua thêm mấy ngày, Tần Dịch đã lần nữa nhắn tin kêu Diệp Minh sang chỗ hắn. Lần này hắn đổi sang một cái khách sạn khác, sau đó là giao dịch thân thể, tình - tiền như thường lệ. Có điều Tần Dịch cũng không mất khống chế nữa mà hoàn toàn bình tĩnh trở lại

Tuy rằng còn chưa vào được biệt thự cao cấp, nhưng Diệp Minh cũng coi như trước tiên bị bao nuôi cũng không tệ. Tần Dịch sẽ cứ hai ba ngày lại gọi Diệp Minh một lần, mỗi lần làm xong đều đưa tiền, nhiều hoặc ít còn tùy tâm trạng của hắn

Một tháng sau, Diệp Minh ngồi đếm tiền mới phát hiện, bản thân vậy mà tích cóp được mấy vạn*. Tuy rằng so với một trăm vạn vẫn còn quá xa vời nhưng tuyệt cũng không ít. Cậu mỗi ngày đều sẽ cất khoản tiền lớn này đi, chỉ ăn cháo ăn rau vất vả sống qua ngày. Rốt cuộc chịu không nổi mà quyết định thay đổi tình trạng này, hơn nữa cảm thấy bây giờ cũnh tới thời cơ thích hợp rồi

( *1 tệ = 3.554,67 đồng

1 vạn tệ = 10.000 tệ = 35.546.700 VND (tức là 1 vạn tệ sẽ bằng ba mươi lăm triệu, năm trăm bốn mươi sáu nghìn, bảy trăm đồng)

Lưu ý: Tỷ giá tiền sẽ biến động theo thời gian, do đó con số 1 tệ bằng 35.546.700 VND chỉ mang tính chất tương đối và sẽ thay đổi theo tỷ giá hàng ngày.)

Hôm nay Diệp Minh làm công ở bên ngoài, lúc về nhà mưa trút xuống tầm tã. Cậu không mang theo dù, bị mưa to xối xuống ướt như chuột lột, về tới nhà xong liền phát sốt

[ 888: Nhiệt độ cơ thể của cậu đang rất cao, cơ thể này yếu ớt như vậy. Tôi rõ ràng ban nãy kêu cậu bớt mưa rồi hẳn về ]

[ Diệp Minh: Tôi đang muốn bị sốt a, rốt cuộc cứ như vậy mà không có kết quả, nếu cứ không có tiến triển thì rất không tốt. Biện pháp bán thân đã không còn lợi dụng được. Để làm giảm giá trị hắc hoá của Tần Dịch, ảnh cần phải gặp một chút kích thích mới được ]

[ 888: Giống như? ]

[ Diệp Minh: Giống như tôi sắp chết thế nào? Phải rồi, anh đừng làm gì cả, cứ để tôi phát sốt như vậy đi ]

[ 888: Cậu nói gì thế, cậu nói giống như tôi quan tâm cậu lắm không bằng ]

[ Diệp Minh:....... ]

[ Diệp Minh: Anh lạnh lùng anh vô cảm, anh vô cớ gây sự! Rõ ràng vừa rồi anh mới quan tâm tôi! ]

[ 888: Cậu nghe nhầm rồi ]

Diệp Minh bị 888 làm tâm tình không vui, thuốc cũng không uống cứ như vậy mà đi ngủ

Ngày hôm sau sốt tới nổi hôn mê, lúc này Tần Dịch gọi tới, nhưng lần này Diệp Minh thật sự không có nghe, còn không thể cầm nổi cái điện thoại, nên không biết tận mấy chục cuộc gọi nhỡ hiện lên

.........

Tần Dịch bực bội đem điện thoại quăng ở trên bàn, ánh mắt cũng lạnh băng. Hắn còn tưởng Diệp Minh chịu an phận rồi, không ngờ chỉ mới có một thời gian ngắn thôi đã không thèm nhận điện thoại của hắn. Chẳng lẽ cậu cho rằng làm vậy thì cậu sẽ trốn được sao?!

Để Diệp Minh không thể lại trốn mất lần nữa, ngay từ lúc gặp lại cậu hắn liền phái người đi theo dõi Diệp Minh, cho nên Tần Dịch biết rõ ràng nơi cậu đang ở

Tần Dịch nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, hắn đứng dậy cầm lấy áo khoác đi ra ngoài

Trong chốc lát đã tới được bên dưới lầu nơi Diệp Minh ở, hắn ngẩng đầu nhìn căn nhà ba tầng cũ nát. Dù sớm đã biết được Diệp Minh đang ở nơi này, nhưng mà cảnh tượng trước mặt vẫn làm cho hắn phải nhíu chặt mày

Trên hành lang dơ bẩn chất đầy mấy bọc rác, không biết tên nào xả bậy trên đất vươn lại mùi khai đầy buồn nôn

Tần Dịch vẻ mặt âm trầm cực độ, hắn bước lên cầu thang tới trước cửa phòng Diệp Minh gõ mấy cái, qua một hồi lâu bên trong cũng không có phản ứng gì. Tần Dịch ánh mắt tối sầm lại, vung chân đá cánh cửa "Rầm!" một tiếng khiến cửa gỗ theo đó mở ra

Nhà thuê này chỉ có một phòng duy nhất, vừa đơn sơ vừa vô cùng cũ nát. Tần Dịch liếc mắt nhìn một cái thấy được Diệp Minh đang nằm trên giường, khoé môi mang theo nụ cười lạnh, hắn đi qua một tay vươn tới bắt lấy Diệp Minh kéo dậy: " Cậu —— "

Nhưng hắn chỉ mới nói một chữ sắc mặt đã biến đổi, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Diệp Minh cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng không bình thường của cậu, mà lúc Diệp Minh bị hắn kéo dậy cả người đều té ngã dưới đất không hề động đậy

Tần Dịch nhìn tay của chính mình sửng sốt một chút mới vươn tay, hắn sờ trán Diệp Minh

Nam tử cả người nóng đến muốn bỏng, hô hấp lại mỏng manh sớm đã hôn mê

Nếu hắn hôm nay không tìm tới đây...

Hoặc tận mấy ngày sau mới nhớ đến cậu...

Chuyện gì sẽ xảy ra?

Người này sẽ chết ở một nơi không người biết, chết ở một góc dơ bẩn... Đợi tới lúc hắn phát hiện thì có lẽ thi thể của cậu đã bắt đầu bốc lên mùi hôi thối rồi

Tần Dịch nghĩ tới đó, trong lòng một cảm giác sợ hãi dần dâng lên. Hắn thậm chí còn không kịp hỏi tại sao bản thân hắn lại có cảm giác sợ hãi tới như vậy... Đã bế Diệp Minh đặt lên xe nhanh chóng lái tới bệnh viện!

May mắn là kịp thời đưa đến bệnh viện, cho nên Diệp Minh cũng không bị bệnh tới nguy hiểm tính mạng, chỉ là vẫn còn hôn mê chưa có dấu hiệu tỉnh lại

Tần Dịch sắp xếp tốt mọi việc, hắn lúc này mới ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Diệp Minh. Trong mắt hắn giờ đây là căm hận, đau lòng, chán ghét, đủ loại cảm xúc ngổn ngang xen lẫn với nhau

Nam tử nằm trên giường bệnh, cơ thể gầy yếu tới nổi cảm giác chỉ còn da bọc xương, trên mu bàn tay là ống truyền nước biển. Làn da trắng trong suốt nhìn thấy được cả mạch máu cùng gân xanh bên dưới, cậu bây giờ vẫn đang nhắm chặt mắt, dường như có chút đau đớn, đến lúc ngủ cũng không được an ổn

Tần Dịch vẫn luôn biết Diệp Minh sống không tốt, biết cậu phải sống trong một căn nhà trọ giá rẻ dơ bẩn, biết Diệp Minh vì kiếm sống mà mỗi ngày đều bên ngoài bôn ba làm công, biết cậu thật sự rất mệt mỏi... Vậy mà còn cố ý tra tấn nhục nhã cậu, muốn cậu càng thống khổ, xem cậu thảm như thế nào

Còn sợ rằng, Diệp Minh bao nhiêu cũng không chịu đủ hết những thống khổ tuyệt vọng mà bản thân hắn từng trải qua

Hắn còn thậm chí nghĩ, nếu có một ngày Diệp Minh thật sự chết đi, thì đó là quả báo của cậu, lúc đó hắn sẽ thấy khoái chí biết bao

Hiện tại lúc Diệp Minh thật sự thiếu chút nữa chết đi, cậu cứ vậy bị chính hắn dằn vặt tới chết... Hắn thật sự sẽ vui vẻ như bản thân đã nghĩ sao?

「 đinh, Tần Dịch giá trị hắc hoá -5. Giá trị hắc hoá hiện tại là 70 」

Tần Dịch siết chặt tay, khớp xương vang lên răng rắc, hắn bây giờ bị cái gì vậy? Vậy mà còn chưa buông bỏ được kẻ lừa đảo đê tiện này sao?

Không, hắn chỉ là không để cho cậu tiện nghi như vậy được... Cứ chết dễ như vậy, quá tiện nghi cho cậu rồi

.........

Trải qua chữa trị, nhiệt độ cơ thể của Diệp Minh cũng giảm xuống. Chỉ là cảm mạo mà thôi, bệnh tới nhanh đi cũng rất nhanh, không bao lâu cậu rốt cuộc tỉnh lại

Cậu nằm trên giường bệnh, bụng đói tới đánh trống rồi. Chỉ vừa bước xuống giường dự định đi tìm cái gì bỏ bụng, đã nghe 888 thông báo Tần Dịch đang tới đây, vì thế cậu lại nằm ngược trở về, bày ra bộ dạng vô cùng suy yếu

Tần Dịch vừa mới kết thúc cuộc họp hội nghị, cả ngày hôm nay hắn đều thất thần. Lúc trong cuộc họp, thời điểm trong đầu cũng chỉ có hình ảnh của Diệp Minh mặt mày tái nhợt nằm trên giường bệnh, vì thế cuộc họp vừa kết thúc hắn đã nhanh chóng tới bệnh viện

Mới vừa vào cửa nhìn thấy Diệp Minh tỉnh rồi

Diệp Minh cũng nhìn thấy Tần Dịch, đôi mắt đen thoáng hiện lên vẻ phức tạp, cũng không mở miệng nói chuyện

Tần Dịch nhìn Diệp Minh, tầm mắt dừng trên đôi môi khô khốc của cậu. Tới gần bên cạnh rót một ly nước đem lại, đỡ Diệp Minh ngồi dậy rồi đưa nước tới bên môi cậu

Diệp Minh ánh mắt có chút chấn động, giống như có cảm xúc nào đó không khống chế được muốn thoát ra ngoài, cậu im lặng uống nước. Một lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng nói cũng khàn khàn: " Cảm ơn anh "

Tần Dịch đặt ly nước xuống, nghe vậy chỉ nhàn nhạt cười một cái: " Không cần cảm ơn, tôi chỉ thuận tay thôi. Cậu dù gì cũng vẫn còn thiếu tôi một trăm vạn "

Diệp Minh ánh mắt lộ ra vẻ buồn bã

" Nếu đã hết bệnh thì sớm xuất viện đi, tiền viện phí tôi giúp cậu trả cũng phải đem trả lại cho tôi " Tần Dịch nắm lấy cằm Diệp Minh, ánh mắt lạnh băng: " Còn nữa, sau khi xuất viện thì dọn sang nhà tôi ở. Những công việc vặt vãnh kia cũng không cần làm nữa, việc của cậu là phục vụ tôi cho tốt, những cái khác không cần bận tâm "

Sắc mặt Diệp Minh khẽ biến: " Những gì anh yêu cầu tôi đều sẽ thực hiện hết, việc kia không cần đâu "

Tần Dịch không hề bỏ qua vẻ bất an cùng xấu hổ và giận dữ hiện lên trong mắt Diệp Minh, điều này càng thêm khiến hắn kiên trì với quyết định của mình. Nếu em đã sợ hãi phải ở bên cạnh tôi như vậy, thì tôi cũng nhất định không để cho em có cơ hội trốn mất! Lúc trước thời điểm em phản bội tôi cũng không ngờ rằng hôm nay lại nằm trong tay tôi đúng không?

" Ai nói không cần? " Tần Dịch trên môi châm chọc cười: " Nếu lỡ như cậu lại tiếp tục đóng kịch giả mình bị bệnh để tránh tôi thì sao? Tiền tôi đã bỏ ra đương nhiên phải dùng cậu cho thật tốt chứ, hai ba ngày lại quậy một trận thì đâu có được? Nếu đã bán cho tôi, thì phải tự biết lấy mình đi "

Diệp Minh nhịn không được liền nói: " Tôi không có —— "

" Không muốn? " Tần Dịch bên môi treo ý cười nhưng ánh mắt lại hoàn toàn lạnh tới cực điểm: " Cậu có quyền gì không muốn, vào được nhà họ Tần không không phải mơ ước của cậu sao? Lúc trước cậu cũng không phải nhìn trúng tôi là do thân phận của tôi sao? Tôi giúp cậu thực hiện được ước nguyện rồi, còn cái gì mà không muốn? "

Hắn duỗi tay vuốt ve cổ Diệp Minh, giọng nói âm hàn: " Em yên tâm, những gì em muốn có... Tất cả tôi đều cho em hết* "

( *Tôi đổi xưng hô của Tần Dịch với Diệp Minh từ đây nghe cho nó tình thú chút nhé:v)

Tôi từng đặt em ở trong lòng yêu như bảo vật, em lại cứ vậy vứt bỏ tình cảm của tôi như giày rách, bây giờ thì em cũng chỉ là một món đồ chơi ti tiện, những việc này... Là do chính em tự chọn lấy

Giọng nói lạnh lẽo của Tần Dịch chảy khắp cả cơ thể Diệp Minh, như muốn đông cứng cậu, những lời hận ý hắn nói bên tai cậu khiến cậu nhớ tới hành động trước đây của bản thân

Tất cả những thứ cậu phải nhận lấy hiện tại cũng coi như là nhân quả báo ứng

Nếu có thể làm anh được vui vẻ, em còn có thể ôm cái kiên trì buồn cười kia của mình làm gì nữa? Huống hồ đây cũng là thứ duy nhất em có thể bồi thường cho anh

Mà thời gian của em có hạn, được ở cùng anh, em cũng đủ mỹ mãn rồi

Chẳng sợ ở trong mắt anh em là kẻ tồi tệ như thế nào... Ít ra em còn có thể ở bên cạnh anh

Diệp Minh nhắm mắt lại, bộ dạng vô cùng mệt mỏi, cậu chỉ đáp lại một chữ: " Được "

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Minh: Tôi rốt cuộc cũng vào được hào môn như ý nguyện rồi. Đến cả trong mơ tôi cũng ngóng trông tới ngày này QAQ

888: Cút!