Sổ Tay Sinh Tồn Của Tra Thụ

Chương 2




Diệp Minh nhìn quanh căn nhà mình đang thuê, quá nghèo rồi, nhìn một lát cũng không có gì đáng để mang đi hay nán lại. Cậu không do dự đặt một cái vé máy bay, sau đó lấy ra số tiền tích cóp của mình, tạm biệt chủ nhà xong thì rời đi

Diệp Minh đáng thương chỉ có một ít tiền mặt trong túi, mặc một thân quần áo cũ bị giặc qua nhiều lần đến bạc màu, đeo một cái túi xách bằng vải, đứng ở sân bay sầu não thở dài

[ Diệp Minh: Đây là lần đầu tiên tôi nghèo như vậy từ lúc xuyên qua đến nay, không sánh bằng với giá trị kinh nghiệm tôi nhận được ngày đầu tiên ]

[ 888: Không cần lo, từ từ rồi sẽ quen thôi ]

[ Diệp Minh: Anh cũng không thể an ủi tôi một chút sao? ]

[ 888: Không phải vừa rồi tôi đang an ủi cậu đấy sao? ]

[ Diệp Minh:....... ]

Diệp Minh một tay đút túi quần, chán nản đứng xếp hàng, rất nhanh liền nhận được một cái vé máy bay. Hiện tại cách thời gian đăng kí cất cánh chỉ còn không lâu lắm, cậu mua một hộp mì ngồi trong sảnh của sân bay vừa ăn vừa chờ

Ăn một lúc lại nhịn không được cảm khái

[ Diệp Minh: Nói thật, tôi thật sự gấp không chờ nổi được quay về gặp Tần Dịch yêu quý của tôi a, anh ấy hiện tại chính là rất rất giàu! Nhổ xuống một cái lông chân thôi cũng đủ cho tôi cả đời cũng không cần phải ăn mì gói ]

[ 888: Tôi cảm thấy hiện tại đến cả một cái lông chân anh ta cũng không muốn cho cậu ]

[ Diệp Minh: Cái này cũng không chắc đâu ^_^ ]

Diệp Minh sau khi ăn xong rốt cuộc cũng dựng lên được chút tinh thần. Hắn cầm vé máy bay trong tay, hướng mắt nhìn xa xăm, lộ ra thần sắc hoài niệm đau lòng, giọng điệu thâm trầm nói: " Nỗi nhớ quê nhà đều thu lại nằm gọn trong một tấm vé máy bay nhỏ, tôi đầu bên đây cầu hắn lại ở tận đầu sông bên kia "

888 thân là một cái hệ thống không có tình cảm không có cảm xúc, vậy mà không hiểu tại sao nó lại có loại xúc động muốn đánh người

............

Mười mấy giờ sau, Diệp Minh cuối cùng cũng về tới thành phố mà lúc trước cậu rời đi. Nói ra thì, đúng là cảm giác rất hoài niệm

Cậu cũng không có vội đi gặp Tần Dịch, mà là trước tiên lên mạng tìm một nơi để thuê ở. Đây là một thành phố kinh tế lớn phồn vinh hơn mấy ngàn vạn dân cư sinh sống, giá nhà vẫn luôn tăng lên không hề giảm xuống. Diệp Minh cũng rất vất vả ở ngoại ô hẻo lánh bên ngoài thành phố thuê được một phòng ở nhỏ, trả xong 2 tháng tiền thuê phòng, cả người giờ phút này cũng không còn dư lại bao nhiêu tiền

Phương Hiểu tốt xấu gì cũng có bằng cấp không tệ, đến độ nghèo túng như vậy có thể thấy hệ thống tiếp quản thay cũng thật là không có tâm chút nào, bất quá thì Diệp Minh thật sự cũng không quá để ý việc đó. Ngược lại cậu cảm thấy có thể lợi dụng tình trạng hiện tại của cậu a

Diệp Minh đơn giản dọn dẹp sơ căn phòng hiện tại cậu ở, sau đó mở máy tính để lên mạng. Bắt đầu đi thu thập tư liệu có liên quan tới Tần Dịch

[ 888: Cậu đang làm gì vậy? ]

[ Diệp Minh: Tôi đang tìm việc làm a. Anh xem, công ty kiến trúc Vinh Hân này cũng không tồi. Tôi đang định chuẩn bị đi nhận việc ở công ty này! ]

[ 888:........ ]

[ Diệp Minh: Tập đoàn Tần thị gần đây nhất đang có một cái hạng mục rất lớn, dự định sẽ xây dựng một cái trung tâm thương nghiệp quốc tế, trước mắt thì trung tâm thương nghiệp này đã bắt đầu khởi công rồi. Đang có vài công ty muốn nhận thầu xây dựng này, Vinh Hân chính là một trong những công ty đó. Tuy rằng công ty này không lớn, nhưng lại cách Tần thị không xa cũng không gần, vừa hay lại có quan hệ hợp tác với nhau, đương nhiên việc quan trọng nhất chính là công ty này đang tuyển thêm nhân viên ]

[ Diệp Minh: Tôi đi làm ở công ty này, chỉ cần sắp xếp một chút, là có thể cùng Tần Dịch một phen bất ngờ gặp lại, quá hoàn hảo luôn! ]

[ 888:....... Cái này chính là toàn bộ kế hoạch của cậu? ]

[ Diệp Minh: Không đâu, này chỉ là bước thứ hai của kế hoạch mà thôi, trước tiên tiếp cận anh ta rồi sau đó xem thử thái độ của anh ta như thế nào. Bước thứ ba mới là quan trọng nhất! ]

[ Diệp Minh: Tôi phải tạo cho nội tâm của chính mình thật ra vẫn luôn rất yêu anh ấy, nhưng lại tràn đầy khổ tâm không thể nào không rời đi được. Dù đã xa nhau ba năm, nhưng vẫn như cũ không nỡ buông tay anh ấy, cứ vậy mà phải đau khổ giấu giếm tình cảm sâu nặng của chính mình! ]

[ 888: Nếu đã nói vậy thì tôi cần phải nhắc nhở cậu, thân là một ký chủ, cậu không được để bại lộ thân phận người công lược của mình, một khi bị bại lộ thì sẽ bị cưỡng chế rời khỏi thế giới này. Tiếp theo, cho là cậu thật sự sẽ nói như vậy đi, thì anh ta cũng sẽ không tin cậu. Cuối cùng là, giả thiết đầu óc anh ta có vấn đề mới tin tưởng lời cậu nói, vậy thì anh ta thật sự sẽ tha thứ chỉ vì lý do đó của một kẻ đã phản bội, vứt bỏ với lừa dối mình sao? Chỉ vì lí do có khổ tâm thì có quyền làm tổn thương người khác sao? ]

[ Diệp Minh: Anh giai à, anh nghiêm túc như thế làm gì? Tôi lúc nào nói là sẽ lợi dụng điểm này đâu? Yên tâm đi, trong lòng tôi tự hiểu rõ mà ^_^ ]

Diệp Minh bỏ những thứ cần thiết vào túi đeo, xác định tốt mục tiêu sau đó liền vội vã lên đường

............

Hồ tổng của công ty Vinh Hân là một nhà lập nghiệp từ việc nhận thầu, bản thân tuy không hiểu biết nhiều, nhưng vẫn có chút thủ đoạn. Công ty mấy năm nay làm ăn cũng càng ngày càng đi lên, nhưng điều làm gã thấy vui vẻ nhất chính là năm nay có thể sẽ được hợp tác cùng Tần Thị. Chỉ cần cùng Tần thị gây dựng được mối quan hệ tốt, thì sợ gì sau này kiếm không ra tiền?

Hồ tổng cũng là một người rất tinh mắt, không những nhìn được bản thân có được một chân còn muốn lợi dụng cơ hội này một bước ngồi lên cái thuyền lớn Tần thị. Cho nên đối với món lợi này, gã tốn rất nhiều tâm tư vào đó, dù kiếm ít cũng cố gắng làm cho thật tốt

Hôm nay, Hồ tổng đến đây là để phỏng vấn. Nữ nhân viên làm bên phòng tài vụ xin nghỉ phép về nhà sinh con, cho nên công ty mới tuyển thêm nhân viên mới

Bởi vì công ty không lớn nên tiền lương cũng không cao, mấy người trước đó tới phỏng vấn Hồ tổng cũng chưa chọn được ai. Dường như một phần lớn ông chủ đều mắc một cái bệnh chính là: Gã nhìn trúng người ta nhưng người ta lại không vừa mắt công ty gã, mà người vừa mắt công ty gã thì gã lại không vừa mắt người ta, có điều.... Hôm nay, hồ sơ của người muốn ứng tuyển không tệ

Chẳng những tốt nghiệp từ trường danh giá, còn từng làm việc trong tổng bộ công ty của Tần thị, gần nhất cũng là mới từ nước ngoài trở về..... Hồ tổng có chút không hiểu, người như vậy tại sao còn phải ủy khuất bản thân đi chạy tới công ty gã nhận một công việc tài vụ cỏn con, thật sự đối với người kia có chút tò mò

Diệp Minh một thân sơ mi trắng, quần tây đen ngăn nắp sạch sẽ. Cậu lễ phép gõ gõ cửa sau đó mới đẩy cửa đi vào

Hồ tổng ưỡng cái bụng bia, tươi cười ấm áp: " Cậu là Phương Hiểu phải không? Mời ngồi "

Diệp Minh gật gật đầu, cậu ngồi trên ghế lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, tuy rằng thân hình cậu hơi gầy lại ăn mặt giản dị, nhưng lại không giấu được khí chất lỗi lạc, gương mặt thanh tú luôn treo lên nụ cười nhợt nhạt đầy tự tin

Hồ tổng ánh mắt lộ ra sự thưởng thức, đi thẳng vào chủ đề: " Hồ sơ của cậu tôi đã xem qua, có thể cho tôi biết tại sao cậu lại lựa chọn làm việc cho công ty chúng tôi không? "

Diệp Minh cười đáp: " Tôi vừa mới về nước, cũng có nhu cầu gấp cầm tìm nơi làm việc. Cảm thấy công ty của ngài rất thích hợp với tôi. "

Hồ tổng nhìn cậu: " Chỉ như vậy thôi sao? "

Diệp Minh dừng một chút, lại nói tiếp: " Đúng vậy. Có điều, nếu công ty của bằng lòng ứng trước cho tôi ba tháng tiền lương, tôi sẽ vô cùng cảm kích "

Hồ tổng nghe xong thì bật cười, toàn bộ nghi hoặc trong lòng đều biến mất.

Diệp Minh thật sự là rất thiếu tiền cho nên mới bằng lòng đến công ty của gã phỏng vấn, so với những luật lệ quy cũ rườm rà của công ty lớn, với một công ty nhỏ như gã thì lại dễ dàng nói chuyện cùng cò kè mặc cả hơn.

Hồ tổng cũng không quan tâm Diệp Minh tại sao lại túng thiếu như vậy, gã phỏng vấn Diệp Minh thêm một vài vấn đề, cực kì hài lòng nhận cậu vào làm. Không những không vì việc phỏng vấn nên lãng phí nhiều thời gian, còn không cần nhiều lời đã vung tay ứng trước tiền lương cho cậu. Lúc rời đi đã vỗ vai Diệp Minh, cười nói: " Làm việc cho tốt, hy vọng cậu sẽ thích công ty của chúng tôi "

Diệp Minh lộ ra vẻ mặt cảm kích, gật đầu nói: " Cảm ơn, tôi rất thích công ty của ngài "

Từ ngày hôm sau mới bắt đầu đi làm ở công ty, Diệp Minh vừa cằm được tiền lương trong tay đã vui vẻ chạy ra ngoài ăn một bữa tiệc hải sản lớn.

[ 888: Đây là lý do cậu muốn ứng trước tiền lương sao? ]

[ Diệp Minh: Đúng vậy a, ăn cơm còn không phải cũng là chuyện rất quan trọng sao? Tôi thật sự rất thiếu tiền a! Yên lặng rơi lệ ~ ing ]

[ 888: Lạnh nhạt - ing ]

Cứ như vậy Diệp Minh bắt đầu công việc kiếm sống của mình.

Bởi vì cậu là người vừa khiêm tốn lại lễ phép, bộ dáng cũng thanh tú đẹp trai. Từ trên xuống dưới công ty nam nữ già trẻ đều rất có hảo cảm với cậu, tuy rằng cậu vào chưa bao lâu nhưng cũng rất nhanh chóng dung nhập được với mọi người.

Diệp Minh có tiền lương đã ứng trước, đương nhiên cũng không đối xử tệ với chính mình, ngày ngày đều ăn uống no say, sống rất tốt. Thẳng đến qua hơn một tháng, cậu mới cân nhắc làm cách nào để mình và Tần Dịch ngẫu nhiên chạm mặt nhau.

Lúc này cũng có ít nhất hai cách: Một là đi đến công trường, Tần Dịch luôn cẩn trọng nghiêm túc, nghe nói định kỳ sẽ tự mình đi tới công trường quan sát tiến độ. Bất quá là bản thân cậu lại chỉ là một nhân viên tài vụ của công ty, phương pháp này quá không khả quan, còn có điểm cố ý gặp mặt. Thứ hai chính là chờ Tần Dịch tự mình "giao hàng tận nhà", Diệp Minh biết Hồ tổng vẫn luôn rất khát vọng muốn được cùng Tần Dịch tạo quan hệ. Có khả năng nhất định sẽ mời Tần Dịch đến công ty.

Diệp Minh vẫn luôn lặng lẽ ngồi xem biến động, muốn ngẫu nhiên gặp được cũng chỉ là một việc đơn giản. Nhưng mà cậu vẫn luôn chờ đợi thời cơ thích hợp, không những muốn gặp mặt còn muốn cho Tần Dịch thấy thật ra bản thân cũng không nghĩ tới sẽ chạm mặt với hắn, còn muốn tránh né hắn, cái này gọi là chiêu "lạt mềm buộc chặt".

Hôm nay Diệp Minh như thường ngày đến công ty làm việc, bỗng nhiên nghe được 888 nhắc nhở cậu, Tần Dịch đang ở đây!

Diệp Minh lập tức buông việc đang làm. Đứng lên, cười nói với đồng nghiệp của mình bên cạnh: " Tôi đi vệ sinh một chút "

[ Diệp Minh: Tôi đã mấy chục năm rồi không gặp anh ấy! Tâm tình có điểm thật thấp thỏm kích động >_< ]

[ 888: Thật vậy sao? ]

[ Diệp Minh: Thật hơn cả vàng! ]

[ 888: Ha hả ]

Diệp Minh nắm bắt tốt thời cơ đi vào chỗ rẽ. Ngẩng đầu, nhìn một cái liền trực tiếp thấy được phía trước có một nam nhân đang đi tới

Tần Dịch bộ dáng gần như không có quá nhiều thay đổi, nếu nói có điểm thay đổi chính là khí chất hiện tại so với trước kia khác nhau rất lớn. Cặp mắt đen phía dưới mày kiếm sắc lẽm, thiếu mất đi sự ấm áp của ánh mặt trời, nhiều hơn một tia thầm trầm. Môi mỏng mím chặt, đường cong nơi cằm so với quá khứ còn muốn lạnh lùng cao ngạo hơn vài phần. Hắn mặc một bộ tây trang tối màu, dáng người thẳng tấp kiên cường, lúc hắn nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt đặc biệt sắc bén

Diệp Minh ngơ ngẩn đứng thất thần tại chỗ, thấy Tần Dịch nhìn qua đây mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ. Vội vàng lui về phía sau vài bước trốn vào trong nhà vệ sinh, tựa như sợ Tần Dịch sẽ nhìn thấy cậu

Vừa rồi lúc Diệp Minh xuất hiện rồi vội vàng rời đi, thật sự chỉ trong nháy mắt đến cả Hồ tổng đi theo phía sau Tần Dịch cũng không hề phát hiện ra. Tần Dịch bước chân lại đột nhiên dừng lại

Hồ tổng nghi hoặc nhìn Tần Dịch: " Tần tổng, làm sao vậy? "

Tần Dịch bình tĩnh nhìn về hướng chỗ rẽ lúc nãy. Nơi đó không có ai cả, tựa như ban nãy hắn thấy được chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng hắn biết đó không phải ảo giác

Qua một lát, Tần Dịch mới quay đầu lại. Giọng nói mang theo ý lạnh không dễ phát hiện ra: " Tôi hình như vừa thấy được người quen "

Hồ tổng càng thấy mê mang: " Người quen? "

Tần Dịch ánh mắt u ám, nhớ lại lúc nãy nhìn thấy một bóng người quen thuộc nhẹ nhàng thoáng qua, tay hắn đặt bên người gắt gao siết lại

Hắn hôm nay chỉ là trùng hợp ghé đến công ty này, nể mặt Hồ tổng nhiệt tình mời hắn nên mới tới đây. Hắn biết Hồ tổng vẫn luôn có ý muốn hợp tác nhiều hơn cùng hắn, nhưng cũng không nghĩ đến..... Vậy mà ở nơi này gặp được Phương Hiểu

Ở một nơi hắn căn bản chưa bao giờ nghĩ tới, ở một khoảng thời gian hắn không ngờ được, lần nữa gặp lại được người kia

Giống như đem một viên đá đột nhiên thả xuống mặt hồ lạnh băng tĩnh mịch

Đi qua ba năm thời gian, vô số lần từ trong mơ tỉnh lại, hắn đều nghĩ, nếu người này can đảm dám xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, hắn sẽ trả thù cậu như thế nào để cậu có thể nếm đủ được mùi vị hối hận. Nhưng theo sự vô tình của thời gian trôi qua, hắn không thể không chấp nhận được sự thật, người này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn lần nữa. Hận ý khắc sâu trong lòng không chỗ nào để phát tiết, chậm rãi lại biến thành không cam lòng

Ở lúc hắn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ gặp lại được người này.... Người này cứ như vậy, lơ đãng mà xuất hiện

Tần Dịch bước một bước đi tới phía trước, rốt cuộc vẫn dừng lại ở trước cánh cửa đang đóng chặt

Chỉ cần nhẹ nhàng đẩy ra, hắn liền có thể được gặp lại người này......

Đây chính là lần đầu tiên sau ba năm bọn họ ở cách nhau gần đến như vậy..... Tần Dịch khoé môi gợi lên một mạt cười lạnh lẽo, không có nâng tay đem cánh cửa đẩy ra. Hắn đã hận cậu suốt ba năm, hận ý cứ vậy lên men, mọc rễ nảy mầm cắm sâu trong lòng..... Ngược lại khiến hắn bình tĩnh, không hề kích động

Hồ tổng vội vàng đuổi kịp hắn, nhìn Tần Dịch đứng trước cửa nhà vệ sinh, cười gượng một tiếng: " Ngài muốn —— " giải quyết nỗi buồn sao......

Gã còn chưa nói xong đã bị Tần Dịch đánh gãy, hắn tự nhiên tươi cười nói: " Không có gì, chúng ta tiếp tục đi. Ông trước nói cho tôi nghe vài hạng mục đi, tôi muốn tìm hiểu một chút "

Hồ tổng ngay lập tức vui như mở cờ, Tần Dịch lúc đầu còn bày ra bộ mặt rất lạnh lùng xa cách với gã, nói cho hắn bao nhiêu cái đề nghị hay hạng mục một chút hắn cũng không hứng thú. Tuy không biết tại sao thái độ của hắn thay đổi đột ngột như vậy, nhưng gã cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, lập tức liền phấn chấn, miệng lưỡi lưu loát hẳn!

Tần Dịch vừa nghe Hồ tổng nói chuyện vừa như không để ý mà đi tiếp, thậm chí cũng không quay đầu lại nhìn một cái

Tôi biết em đang ở trong đó, tôi sẽ để cho em nghĩ rằng tôi không phát hiện ra em. Nhưng là lần này em cũng không còn chỗ để trốn đâu, tôi sẽ làm cho em biết —— cảm giác từ thiên đường ngã xuống địa ngục, từ hy vọng cho tới tuyệt vọng là như thế nào

Những gì năm đó em phản bội tôi, tôi đều sẽ đem tất cả từ từ trả lại em gấp đôi

Hồ tổng nằm mơ cũng không nghĩ được hôm nay thu hoạch lớn như vậy, gã cơ bản chỉ nghĩ muốn để cho Tần Dịch hiểu biết một chút về công ty gã, quen mặt nhau một chút về sau sẽ liên hệ với nhau thật nhiều lần. Lại không ngờ rằng Tần Dịch đối với công ty của gã rất có hứng thú, thậm chí còn khen tác phong làm việc của bọn họ, chứng minh là về sau sẽ còn cùng bọn họ hợp tác với nhau

Cuối cùng, Hồ tổng đi đường đều sướng cả người, gã nịnh nọt đưa Tần Dịch tới tận cửa. Nhiệt tình muốn mời Tần Dịch cùng gã ăn cơm, nhưng Tần Dịch lại từ chối

Hồ tổng tuy cũng có chút thất vọng, nhưng cũng không phải ngoài dự đoán của gã. Lấy thân phận của gã, cũng chưa đủ tư cách để mời Tần Dịch ăn cơm, huống hồ thu hoạch hôm nay như vậy cũng là rất nhiều rồi

Gã ân cần mở cửa xe thay Tần Dịch, đứng nhìn Tần Dịch bước lên xe. Tựa như hắn nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói với gã: " Nói tới hôm nay ở công ty của ông gặp được một người, rất giống người bạn cũ trước kia của tôi "

Hồ tổng luôn là một người vô cùng nhạy bén, gã chú ý thấy trong mắt Tần Dịch hiện ra tia hoài niệm, rất cẩn thận hỏi: " Thật sao? Cái này đúng thật là quá trùng hợp rồi, tên người bạn cũ kia của ngài là gì? "

Tần Dịch giọng nói trầm thấp, chậm rãi nói: " Cậu ta tên là Phương Hiểu, đã từng bạn rất tốt của tôi. Chỉ tiếc năm đó cả hai xảy ra chút mâu thuẫn, sau này cậu ta vẫn luôn trốn tránh không muốn gặp tôi.... Tôi tìm rất lâu cũng không tìm được cậu ấy "

Tim Hồ tổng bỗng nhiên đập nhanh hơn, gã đột nhiên nhận ra, đây là một cơ hội tuyệt vời để lấy lòng Tần Dịch

..........

Diệp Minh ngồi trong nhà vệ sinh một lúc, xác nhận Tần Dịch đã đi xa rồi, mới chậm rì rì quay lại văn phòng của mình

[ 888 giọng nói đầy nghi hoặc: Anh ta không nhìn thấy cậu sao? ]

[ Diệp Minh: Không, tôi xác định một trăm phần trăm là anh ấy thấy tôi ]

[ 888: Nhìn thấy cậu vậy mà không trực tiếp vào đánh chết cậu sao? ]

[ Diệp Minh:....... ]

[ Diệp Minh: Anh cứ phải nói chuyện với tôi như vậy sao? Vô cùng đau đớn ~ ing ]

[ 888: Ha ]

[ Diệp Minh: Vừa rồi anh cũng đo ra được giá trị hắc hoá của anh ấy rồi phải không? Cụ thể là bao nhiêu vậy? ]

[ 888: Giá trị hắc hoá 85 ]

[ Diệp Minh: Cũng không có thấp đâu...... ]

Diệp Minh sờ sờ cằm, như không có việc gì quay trở lại tiếp tục làm việc, mấy ngày kế tiếp đều gió yên sóng lặng. Tần Dịch cũng không có làm ra loại sự việc gì, trong thời điểm đó, 888 đối với tình cảm của nhân loại lại cảm thấy ngày càng không hiểu nổi

Có một ngày vừa tan tầm, Hồ tổng đi tới văn phòng của Diệp Minh

Ánh mắt Hồ tổng nhìn Diệp Minh, so với lúc trước càng nóng bỏng hơn. Ban đầu gã cho rằng chỉ là đơn giản vô tình tìm được một nhân viên ưu tú, trăm triệu lần không nghĩ tới được cậu ta với Tần Dịch còn có mối quan hệ sâu xa như vậy. Hồ tổng thấy khả năng rất lớn Phương Hiểu kia trong miệng Tần Dịch, chính là Phương Hiểu này...... Cơ hội tốt như vậy gã sao lại buông tha cho được? Nếu tính lỡ như không phải, gã cũng không thiệt hại gì

Có điều gã nhớ Tần tổng có nói qua, Phương Hiểu không muốn gặp hắn..... Cho nên nếu thẳng thắn nói thì e rằng sẽ không được

Hồ tổng cười tựa như hồ ly, gã một tay ôm lấy bả vai của Diệp Minh, đối mọi người cười lớn nói: " Gần đây mọi người đều vất vả rồi, đêm nay tôi mời mọi người đi mở liên hoan. Thoải mái mà ăn, tôi trả tiền! "

Mọi người nghe ông chủ nói muốn mời bọn họ một bữa, lập tức đều hưng phấn hẳn lên, lớn tiếng nói được

Bả vai của Diệp Minh bị Hồ tổng choàng lấy, bộ dạng như không cho cậu có quyền được từ chối. Cũng cười cười theo, nếu là liên hoan thì đương nhiên là cậu cũng muốn tham gia

Mọi người vui vẻ tràn ra khỏi công ty, chen chặt kín mấy chiếc xe. Hồ tổng lái xe ở phía trước dẫn đường, trực tiếp đưa bọn họ tới khách sạn cao cấp nhất. Mọi người càng thêm hứng thú không thôi, sôi nổi tỏ vẻ ông chủ hôm nay là muốn chơi lớn a

[ Diệp Minh: Hôm nay lại có thể nhìn thấy Tần Dịch yêu quý nhà tôi rồi, vui quá đi ]

[ 888: Tôi xác thực quan sát thấy anh ta hôm nay cũng tới chỗ này ăn cơm, bắt quá là tới đây bàn chuyện làm ăn với khách hàng. Cậu chắc chắn là mình sẽ gặp được anh ta sao? ]

[ Diệp Minh: Đương nhiên rồi, Hồ tổng hôm nay chơi lớn như vậy. Chẳng phải là vì muốn gạt tôi đi gặp ảnh sao? O(∩_∩)O~ ]

[ 888:....... ]

Mọi người ăn uống rất vui vẻ, còn một bên ăn một bên vừa chụp hình vừa chơi oẳn tù xì, chơi tới cực kì vui vẻ

Đúng lúc này Hồ tổng cầm ly rượu ngồi xuống bên cạnh Diệp Minh, thái độ thân thiết nói: " Công ty có một khách hàng quan trọng trùng hợp cũng đang ở đây dùng bữa, Tiểu Phương cùng tôi đi ra ngoài kính ngài ấy ly rượu đi "

Diệp Minh tựa như không nghĩ tới Hồ tổng muốn cậu cùng gã ra ngoài đi kính rượu, bất quá ông chủ đã yêu cầu, việc nhỏ này tự nhiên cũng không thể từ chối được, vì thế cũng cầm ly rượu đứng lên, cười nói: " Được "

Hồ tổng rất vui vẻ, mang theo Diệp Minh cùng đi ra ngoài

Khách sạn này trang hoàng vô cùng xa hoa, trên mặt đất trải thảm rất dày, đi phía trên không hề phát ra chút âm thanh nào

Khách hàng quan trọng của Hồ tổng hiển nhiên không phải người tầm thường, gã đem theo Diệp Minh đi lên mấy tầng lầu. Đi tới cửa một căn phòng xa hoa nhất trên tầng cao của khách sạn, lộ ra biểu cảm có chút khẩn trương, rất cẩn thận mà nhẹ nhàng gõ gõ cửa

Sau một lúc lâu bên trong mới truyền đến tiếng " Mời vào "

Hồ tổng mở cửa ra hơi cuối người đi vào, Diệp Minh liền đi theo sau gã. Cậu ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy được nam nhân ngồi chính giữa căn phòng, bước chân bỗng nhưng dừng lại, tay cậu gắt gao nắm chặt ly rượu, dường như ngớ người ra

Tần Dịch mười ngón giao nhau nắm lại đặt ở trước người, hắn ung dung bình thản ngồi ở đó, ánh mắt u ám lại sắc bén dừng trên người Diệp Minh, nhưng bộ dạng lại như không hề để ý

Hồ tổng vội vàng đẩy nhẹ cái người dường như đang phát ngốc bên cạnh mình là Diệp Minh, lên tiếng thúc giục: " Tiểu Phương, sao còn không mau đi qua đó? "

Diệp Minh cầm ly rượu trong tay, ngón tay dùng sức đến trắng bệch. Cậu nhìn Hồ tổng rồi lại nhìn sang Tần Dịch, tựa như rất muốn quay đầu bỏ đi, trên mặt lộ ra biểu tình giãy gịua giữa rời đi hay ở lại.... Hồi lâu rốt cuộc vẫn là cuối đầu, chậm rãi đi qua

Có lẽ hôm nay chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, Tần Dịch cũng sớm có lẽ đã quên mất cậu là ai, sẽ không quan tâm tới cậu. Cậu cũng không thể tự mình làm mình bối rối được

Lòng cậu rối như tơ vò, căn bản không có tâm chí đi để ý cái khác. Chỉ đi theo Hồ tổng kính rượu, một hơi uống cạn sạch. Bởi vì uống quá vội mà bị sặc nên ho khan

Từ lúc Diệp Minh bắt đầu đi vào một giây kia, tầm mắt của Tần Dịch liền không rời cậu nửa bước

Nam tử trước mắt so với trước kia dường như gầy đi một chút, những vẫn giữ được vẻ anh tuấn như cũ. Lúc này vừa uống xong rượu, trên gương mặt trắng nõn phủ lên tầng sắc đỏ, trong mắt lại lấp lánh một tầng hơi nước mỏng, vô cùng mê người. Cậu vẫn giống như trước đây..... Uống rượu xong mặt cũng sẽ đỏ lên

Tần Dịch đã từng rất thích một Diệp Minh như vậy, rất thích.... Nhưng hiện tại, chỉ cảm thấy quá chướng mắt

Hồ tổng chú ý đến vẻ mặt của Tần Dịch, bỗng nhiên lại cảm thấy có điểm không thích hợp lắm, trong lòng lộp bộp một tiếng.... Này không giống với vẻ mặt gặp lại bạn cũ, mà giống với gặp lại kẻ thù hơn. Gã cảm giác có điểm không ổn, nhưng bây giờ chỉ có thể tính bước nào hay bước nấy thôi

Sau một lúc lâu, Tần Dịch như không để ý tới ai mà cầm ly rượu lên. Cong lên khoé môi, hướng Diệp Minh nở một nụ cười châm chọc: " Đã lâu không gặp "

Diệp Minh hơi mím môi, cậu biết chuyện đã tới nước này, cậu có muốn trốn tránh cũng không có ý nghĩa gì cả. Nếu cậu đã vì hắn mới trở về, thì có lẽ nên chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt với tất cả mọi chuyện đi thôi

Cậu cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói: " Đã lâu không gặp "

Tần Dịch hình như cảm thấy một màn diễn ra trước mắt này có chút thú vị, hắn cầm lên một chai rượu tây từ trên bàn, trầm ổn bước tới tự mình đem ly rượu của Diệp Minh rót đầy. Trên môi lộ ra một nụ cười như rất ôn nhu nhưng thật ra lại lạnh lẽo vô cùng. Hắn nói: " Ba năm, vì để chúc mừng, ít nhất uống ba ly đi "

Diệp Minh nhìn ly rượu được rót đầy, sắc mặt liền có chút trắng bệch

Rượu này nồng độ cực kì cao, một ly đã là quá sức, đằng này lại tới ba ly đầy.... Mà rõ ràng Tần Dịch biết rõ cậu không biết uống rượu

Tần Dịch mắt cũng không chớp nhìn Diệp Minh mỉm cười nói: " Làm sao? Một chút mặt mũi cũng không cho tôi sao? "

Chuyện cho tới tình huống này rồi, ai mà không nhìn ra được Tần Dịch rõ ràng là đang gây khó dễ cho Diệp Minh? Những khách hàng ngồi xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt xem trò vui, không biết nam tử này là ai, vậy mà dám đắc tội với Tần tổng. Kiểu này sợ là không chết cũng phải lột da

Hồ tổng cả lưng và ngực đều ướt đẫm mồ hôi, đại não chuyển động bay nhanh suy nghĩ, nhớ lúc trước Tần Dịch khi rời đi cũng từng nói.... Vậy là lúc ấy hắn đã nhận ra Phương Hiểu rồi! Mà hai người năm đó đều có ân oán với nhau, Phương Hiểu mới vì vậy mà tránh né Tần Dịch không chịu gặp hắn, vì thế Tần Dịch liền mượn tay gã đem Phương Hiểu lừa tới đây, chính gã bây giờ phải đưa ra lựa chọn. Đứng về phía Tần Dịch? Hay là đứng về phía Phương Hiểu? Đáp án của vấn đề này không hỏi cũng căn bản dễ dàng nhìn ra!

Trong mắt Hồ tổng ý lạnh chợt loé lên, vẻ mặt đã không còn thân thiết như ban nãy, không chút do dự quay sang lạnh lùng nói với Diệp Minh: " Tiểu Phương, Tần tổng đang mời rượu cậu đấy "

Tần Dịch nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hồ tổng một cái, tuy rằng hắn đối với loại người như Hồ tổng rất khinh thường. Nhưng cũng không thể không nói, gã rất biết cách nhìn sắc mặt người khác

Hồ tổng lập tức chân chó nở nụ cười nịnh nọt với Tần Dịch, tuy rằng Phương Hiểu không phải bạn của Tần Dịch, dù là kẻ thù thì.... Gã cũng có thể giúp hắn giải quyết a!

Diệp Minh tiến hay lui đều không được, sợ rằng hôm nay nếu không uống, cũng không thể nào bước ra khỏi cửa này

Cậu nhìn Tần Dịch ánh mắt chỉ có lạnh lùng tàn nhẫn, không khỏi nhớ tới bộ dạng ôn nhu của hắn trước kia. Trong lòng toàn chua xót, cầm lấy ly rượu một hơi uống cạn sạch! Rượu mạnh trôi xuống cuống họng, yết hầu cùng lồng ngực bị thiêu đến nóng rát phát đau. Cậu trước giờ tửu lượng đều kém, giờ phút này càng kích thích nước mắt cậu suýt chút nữa cũng chảy ra

Cũng phải, đây chẳng phải là thứ cậu muốn sao? Làm cho Tần Dịch hận cậu.... Cho nên cậu không cần phải đau lòng hay khổ sở làm gì, cậu cứ vậy tự an ủi chính mình

Tần Dịch vẫn như cũ không hề rời mắt khỏi gương mặt của Diệp Minh, một chút biểu cảm cũng không bỏ lỡ. Nam tử sắc mặt đỏ ửng, hai mắt đong đầy nước mông lung, phảng phất như đang rất ủy khuất. Đôi môi xinh đẹp như cũ vẫn mím chặt lại, kiên định nhẫn nhịn không nói một lời

Nếu như là trước kia, hắn sẽ đau lòng muốn chết ôm người này vào lòng dỗ dành. Nhưng hiện tại....

Chỉ muốn nhìn thấy cậu phải chìm trong hối hận, càng ngày càng thống khổ

Tần Dịch chậm rãi cong khoé môi, lại đem ly rượu rót đầy, cười nói: " Mời "

Diệp Minh không chút do dự một lần nữa đem ly rượu uống một hơi cạn sạch!

Uống một hơi ba ly rượu mạnh, cơ thể Diệp Minh đã muốn lung lay sắp đổ. Cậu xoay người nghĩ muốn rời đi, nhưng ban nãy uống quá vội, thân thể của cậu căn bản chịu không nổi. Tức khắc khom người ôm lấy bụng, oẹ một tiếng đều nôn ra hết!

Cậu nôn khan trong chốc lát, chỉ cảm thấy trước mắt đều bị biến thành một màu đen. Đúng lúc này bị một bàn tay kéo vào trong lồng ngực rộng lớn, một cái ôm ấp cực nóng bao trùm lấy cậu. Cậu có chút kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Tần Dịch lấy ra một cái khăn tay, động tác ôn nhu giúp cậu lau chùi khoé miệng

Diệp Minh ánh mắt chấn động, trong một giây kia không rõ được Tần Dịch là có ý gì. Hắn vừa rồi không phải còn rất chán ghét mình sao? Tại sao bây giờ lại ôn nhu như vậy? Hắn không hận cậu sao?

Tần Dịch nhìn chăm chú hai mắt mờ mịch của Diệp Minh, hắn ôm trong lòng ngực mình là một người hắn từng rất yêu. Trong lòng hận ý vặn vẹo như dây leo bắt đầu nảy sinh, quấn chặt lấy trái tim hắn, gai nhọn cứ vậy mà đâm vào chỗ sâu nhất trong tim đến huyết nhục mơ hồ

Người trong lồng ngực là thật không phải hư ảo giống trong giấc mơ, chân chân thật thật ở bên người hắn. Thời điểm gặp lại, mới rõ ràng sáng suốt nhận ra năm đó, tất cả những ký ức vui sướng cùng thống khổ..... Một chút cũng không phai nhạt đi trong lòng hắn, ngược lại theo thời gian trôi qua lại càng ngày càng khắc sâu vào xương tủy

Sợ rằng trong lòng ngoại trừ hận ý, hắn vậy mà thật sự rất khát vọng mong muốn được gặp lại cậu!

Tần Dịch nắm lấy cằm Diệp Minh, nhìn chăm chú mặt mày thanh tú của cậu. Ngón cái ở trên cánh môi cậu nhẹ nhàng vuốt ve một chút, ánh mắt không hề che giấu dục vọng của mình. Hắn cười ngả ngớn: " Ở lại đây đi.... Cần bao nhiêu tiền, cậu ra cái giá xem "

Cái loại mặt hàng này, nếu còn hứng thú thì trực tiếp lấy tiền mua về là được

Hắn nhìn tới trong mắt Diệp Minh lộ ra thần sắc nhục nhã cùng không thể tin được, trong lòng hiện ra sự vui sướng xưa nay chưa từng có!

「 đinh, Tần Dịch giá trị hắc hoá -5. Giá trị hắc hoá hiện tại là 80 」