Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 137





 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Chương 75.2: Cốt truyện bãi công (3)
 

Diêu Thiên Thiên vùi đầu vào lồng ngực Tề Lỗi, vươn móng vuốt cởi bỏ cúc áo trên người anh. Cô đưa tay vuốt ve lồng ngực rắn chắc của Tề Lỗi, ngón tay khẽ lướt qua điểm nhỏ nổi lên trước ngực, xấu xa véo vài cái. Thân thể Tề Lỗi hơi khựng lại, giây tiếp theo anh liền túm lấy bả vai Diêu Thiên Thiên, đè người xuống dưới thân, điên cuồng hôn cô.
 
Chiếc lưỡi ngang ngược xâm nhập vào khoang miệng của cô, liếm đầu lưỡi cô, cứng rắn muốn cùng cô dây dưa. Hai người trao đổi hơi thở cho nhau, có lúc Diêu Thiên Thiên xấu tính còn cắn đầu lưỡi của Tề Lỗi, đổi lại anh mút vào ngày càng mạnh hơn. 
 
Trong căn phòng chỉ có hai người, tiếng chụt chụt vang lên ái muội không gì sánh được, nhưng họ cũng chẳng có lòng dạ nào suy xét chuyện này. Lần này Tề Lỗi đã thành công cởi bỏ áo và váy của Diêu Thiên Thiên. Vừa rồi, Diêu Thiên Thiên đã phóng khoáng cởi bỏ áo lót của mình, vậy nên hiện tại trên người cô chỉ còn lại chiếc quần lót, tựa như con cừu trắng nhỏ nhắn, mềm mại nằm dưới thân Tề Lỗi.
 
Cuối cùng Tề Lỗi cũng rời môi đi, để Diêu Thiên Thiên Thiên có cơ hội hít thở một chút. Trên môi hai người đều dính nước miếng trong suốt, mang theo cảm giác tư tình khó dứt. Tề Lỗi không nhịn được, vươn lưỡi liếm đi chất lỏng trên khóe miệng Diêu Thiên Thiên, đồng thời đưa tay nhào nặn nơi mềm mại trước ngực cô, để nụ hoa này nở ra dưới tay mình.

 
Anh thật sự định ăn sạch Diêu Thiên Thiên giống như sói xám nuốt trọn cừu trắng nhỏ vậy, ai biết cừu nhỏ mềm mại lại chợt hóa thành nữ sắc lang, giơ vuốt túm lấy quần Tề Lỗi. Vậy mà vừa chạm tới thắt lưng của anh, Diêu Thiên Thiên lại dừng lại. Cô vươn tay chỉ vào khóa quần đang rộng mở của Tề Lỗi, nói: “Người anh em, anh quản tốt cái khóa quần của anh đi. Em là bạn gái kiêm vợ chưa cưới của anh thì còn được, nếu chẳng may trước mặt người phụ nữ khác cái khóa kéo này cũng không thành thật, em sẽ trực tiếp cắt… Được rồi, vẫn nên may kín cái khóa quần anh lại thì hơn.”
 
Tề Lỗi:…
 
Anh nghiến răng nhả từng chữ một: “Đây, là, do, lúc, em, lấy, cái, móc, khóa, làm, nó, bị, kéo, ra!”
 
Diêu Thiên Thiên: (⊙_⊙)

 
Cô không nghe thấy gì hết, cô vô tội (⊙_⊙).
 
Tề Lỗi giận tới mức bật cười, tự mình cởi quần dài, ôm hôn Diêu Thiên Thiên, lấy chân cọ cọ chân cô, nói: “Ngoan, tự nộp mình cho anh đi.”
 
Diêu Thiên Thiên ngây người, cô quay đầu nói với anh: “Cầu hôn cũng là em làm, lẽ nào anh còn muốn em ngồi trên? Mệt chết đi được!”
 
Tề Lỗi:…
 
Bỏ đi, tốt nhất anh không nên nói gì nữa, trực tiếp che miệng lại rồi làm thôi. Cô dâu quá mạnh mẽ, ** cũng không biết là ai đang “chỉnh” ai!
 
Cái lần cách đây ba tháng đó dù đau nhưng cũng rất thoải mái, Diêu Thiên Thiên nếm thử một lần cũng đã sớm muốn có lần thứ hai. Màn dạo đầu của Tề Lỗi chưa làm được bao lâu đã ngoan ngoãn tới mức rối tinh rối mù. Nhưng dù sao đây mới chỉ là lần thứ hai, hơn nữa lại cách lần đầu tiên khá lâu nên dù Diêu Thiên Thiên đã hợp tác tới mức không thể hợp tác hơn nhưng Tề Lỗi tiến vào vẫn có chút vất vả. Cuối cùng cũng đạt được thứ mình muốn, anh thở dài một hơi, ngắm nhìn đôi mắt linh động khiến anh say mê của Diêu Thiên Thiên, sau đó cúi đầu, một lần nữa hôn lên môi cô.
 
Sự thỏa mãn cả về thân thể lẫn tinh thần khiến Diêu Thiên Thiên vô cùng say mê, cô túm lấy cánh tay Tề Lỗi, khẽ gọi tên anh. Mỗi một tiếng gọi không khác nào thứ xuân dược mạnh nhất, khiến Tề Lỗi không thể nào khống chế bản thân mà chìm đắm trong niềm hạnh phúc tột đỉnh này, không có cách nào tỉnh lại.
 

Khả năng kéo dài của nam chính trong truyện ngựa đực - Tề Lỗi thật sự rất dọa người, chỉ một lần đã có thể khiến Diêu Thiên Thiên suýt nữa muốn bỏ cuộc rồi, eo của cô đau tới mức chỉ cần khẽ di chuyển một chút cũng phải rên rỉ không ra hơi. Thật ra Tề Lỗi còn muốn làm thêm vài lần nữa (chú ý, là vài lần). Dù sao thì anh trai bảy lần một đêm mới chỉ được thỏa mãn một lần, chẳng lẽ sáu lần còn lại phải nhờ vào cái tay phải hoàng kim sao? Tề Lỗi đã không còn là trai tân nữa, anh bày tỏ việc này vô cùng khó khăn. Đang thường xuyên ăn thịt lại bắt anh đi ăn bánh bao chay, mức độ hành hạ này có thể so với mười loại tra tấn tàn khốc nhất ở thời Mãn Thanh.
 
Diêu Thiên Thiên mềm nhũn, nằm úp sấp trên giường, trông chẳng khác nào một đóa hoa xinh đẹp bị mưa gió bão bùng làm cho điêu đứng phai tàn. Thấy bộ dạng đáng thương ấy của cô, Tề Lỗi không đành lòng làm thêm vài lần nữa. Ngày tháng còn dài, tương lai nhất định phải kéo Diêu Thiên Thiên đi tới phòng tập thể thao để rèn luyện thân thể nhiều hơn!
 
Anh đặt tay dưới đầu Diêu Thiên Thiên, hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp này. Đúng lúc này, Diêu Thiên Thiên dần tỉnh lại sau khi đã khôi phục thể lực, tâm lý có chút xúc động. Khi thấy cơ bắp của Tề Lỗi còn đẹp hơn cả mấy vị vận động viên thể hình, cô thật sự rất thèm khát, không nhịn được đưa vuốt nhỏ lên sờ sờ, tình thú vô cùng!
 
Tề Lỗi cũng biết đây là tình thú nên anh đã cắn răng chịu đựng. Thế nhưng cái móng vuốt này rất không ngoan, không thành thật sờ cơ bụng, lại còn trượt xuống, đi sờ cây nấm nhỏ của người ta, còn lấy tay chọc vào cái đầu mới nhô ra của cây nấm nhà người ta, vừa chọc còn vừa chào hỏi: “Này, lại gặp nhau rồi!” 
 
Chuyện này có thể nhịn thì còn chuyện gì không thể nhịn nữa, chú có thể nhịn dì lại không thể nhịn, dì có thể nhịn đàn ông lại không thể nhịn. Nếu tiếp tục nhịn thì Tề Lỗi không còn là đàn ông nữa. Vậy nên anh dứt khoát đè cô gái nhỏ tự mình tìm chết kia dưới thân, lật qua lật lại ăn thêm hai lần nữa!
 
Cuối cùng Diêu Thiên Thiên tự mình tìm chết cũng ăn phải quả đắng, toàn thân mềm nhũn chẳng khác nào cọng mì nằm gọn trong lòng Tề Lỗi. Đừng nói tới chuyện trêu chọc cơ bụng anh, ngay đến đầu ngón tay cũng không thể nhấc lên nổi. Thế nhưng lúc này, lại có thứ đồ gì đó cứng rắn chống ở phía sau lưng cô. Diêu Thiên Thiên miễn cưỡng cử động thân thể một chút, phát hiện nhiệm vụ này quá khó khăn, cần có chiến (pháo*) hữu giúp đỡ, vì vậy lầm bầm nói: “Lưng…lưng đau.”
 
*pháo hữu: bạn giường.
 
Tề Lỗi tự biết bản thân đòi hỏi quá độ, bây giờ chỉ ước gì hầu hạ Diêu Thiên Thiên như tổ tiên của mình, coi cô như trẻ con rồi che chở trong lòng bàn tay. Khi nghe thấy cô kêu đau lưng, anh vội lật người qua, định xoa vai, đấm lưng cho cô, ai ngờ lúc này Diêu Thiên Thiên lại nói: “Sau lưng em có cái gì đó, đau.”
 
Tề Lỗi sờ tới chỗ cô chỉ, lấy ra một thứ đồ gì đó, hai người trợn mắt nhìn ------ 
 
Là cái móc khóa Diêu Thiên Thiên vừa dùng để cầu hôn.
 
Diêu Thiên Thiên: -_-|||
 
Đúng là trời tạo nghiệp có thể tha, người tạo nghiệp không thể sống!
 

Tề Lỗi cầm móc khóa lên, đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía một lúc rồi nhẹ nhàng mỉm cười. Anh ôm lấy Diêu Thiên Thiên, hôn nhẹ lên mặt cô rồi đeo cái móc khóa lên ngón áp út…
 
Không vào được!
 
Móc nhỏ, thật sự chỉ là một cái móc “nhỏ”!
 
Tề Lỗi suy nghĩ một lát, không còn cách nào khác, đành tạm thời đeo cái móc vào ngón út rồi vỗ nhẹ Diêu Thiên Thiên an ủi: “Như vậy là trói buộc được rồi.”
 
Diêu Thiên Thiên: TAT!
 
Nhẫn cầu hôn lại đeo vào ngón út, ngón tượng trưng cho sự độc thân, anh xác định có thể trói buộc được sao?
 
Sự thật chứng minh, không thể trói buộc nổi.
 
Một tháng sau, Diêu Thiên Thiên trừng mắt nhìn cuốn tạp chí kinh doanh nóng hổi vừa được phát hành, cầm điện thoại hét lên với Tề Lỗi: “Em muốn ly hôn với anh!”
 
Chính vì sợ không trói buộc nổi nên ngày hôm sau liền lén trộm hộ khẩu làm giấy chứng nhận kết hôn gì gì đó, không thể chấp nhận nổi! Mẹ nó, còn phải đi xin giấy chứng nhận ly hôn!
 
Tác giả có lời muốn nói: Ách… Ngày mai sẽ đi công tác, không biết khi nào mới về được. Có lẽ giữa trưa hoặc cũng có thể là chiều tối. Không chắc sẽ có chương mới, nhưng mà nếu có thời gian thanh niên lười nhất định sẽ đăng chương lên!