*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
【 Cô nghiêm túc tự hỏi một lát, đột nhiên vỗ tay, vui vẻ nói: “Ta biết rồi ! Ngài chê nó quá nhỏ chứ gì!”】
Đống vàng bạc đưa cho cô trên danh nghĩa sau khi diễu hành qua trước mặt cô một lượt thì đều được đưa vào kho tư nhân của Vũ Hóa Điền khóa lại. Cô hận đến mức làm hình nhân viết tên của hắn lên ngày ngày đâm nó.
Tiên đế băng hà, tân đế kế vị, Vũ Hóa Điền quả thực bận rộn nửa năm. Khi gặp lại, cô lại cảm thấy có chút lạ lẫm. Vũ Hóa Điền không cho người đến mời cô, mà tự mình đến phòng cô. Vũ Hóa Điền đi đến bên cạnh bàn ngồi xong, rồi mới đưa tay ra. Cô đi tới bắt mạch cho hắn, lại nghe Vũ Hóa Điền nói: “Lâu không gặp, thần y dường như đẫy đà không ít.”
Cô chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình nhảy vài cái, đáp: “Đại nhân gầy không ít, phải chú ý ăn uống, nghỉ ngơi nhiều vào.”
Vũ Hóa Điền nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, rồi mới hỏi: “Thế nào?”
Cô sửng sốt mới sực ngộ ra là hắn nói đến cái thứ phía dưới, thế là hỏi: “Đại nhân hết bận, chuẩn bị tiếp tục trị liệu sao?” Thấy hắn gật đầu, cô xoay người đóng kỹ cửa phòng, rồi mới ngồi xổm trước người hắn, cởi quần hắn. Có lẽ do một thời gian không gặp nên không quen, Vũ Hóa Điền lại có chút lúng túng, hơi tránh một chút. Cô ngẩng đầu lên, nói: “Xấu hổ cái gì, cũng đâu phải chưa thấy bao giờ.”
“Nửa năm không gặp, thần y lại bệnh cũ tái phát đúng không?” Vũ Hóa Điền ngoài miệng nói vậy xong, lại hào phóng cho cô cởi quần.
Nửa năm không dùng thuốc, cái thứ phía dưới kia lại vẫn phát triển, có thể nói là tự phát, không cần thuốc thúc đẩy sinh trưởng. Cô ghé sát vào quan sát tỉ mỉ con sâu nhỏ này, phát hiện vẻ ngoài nó rất đầy đủ, đây quả thực là kỳ tích giới y học. Cô dùng hai ngón tay kẹp lấy con sâu, nhìn trước nhìn sau cẩn thận, rồi mới nói với Vũ Hóa Điền: “Nó phát triển không tệ, có thể nói ngoại trừ việc nó cực kì nhỏ thì hoàn toàn giống dương v*t bình thường. Cho nên theo lý thuyết mà nói, ta cảm thấy nó đã sống lại rồi đấy, đại nhân.” Nói xong, cô ngẩng đầu lên nhìn Vũ Hóa Điền, lại phát hiện mặt hắn sa sầm đáng sợ. Thế là cô cẩn thận hỏi: “Có cái gì không đúng sao?”
“Thần y nghĩ sao?” Vũ Hóa Điền dùng ánh mắt hận không thể rút gân lột da nhìn chằm chằm cô. Cô đáp lại bằng ánh mắt “Ngài không nói sao ta biết”, vô tội nhìn hắn. Vũ Hóa Điền cắn răng nói: “Cô cố ý đúng không?”
Cô nghiêm túc tự hỏi một lát, đột nhiên vỗ tay, vui vẻ nói: “Ta biết rồi ! Ngài chê nó quá nhỏ chứ gì!”
“Xoảng” một tiếng, Vũ Hóa Điền quét chén trà trên bàn xuống đất. Được rồi, giọng điệu của cô có thể làm thương tổn tự tôn đàn ông yếu ớt của hắn.
Cô vội vã an ủi: “Đừng nóng giận, mặc dù hơi nhỏ, nhưng có còn hơn không, đúng không?” Cô xoa tay, nói: “Vậy chúng ta tiếp tục đi vào giai đoạn trị liệu thứ hai đi, chủ yếu là khôi phục kích cỡ của nó. Ngài cho ta vài ngày, ta cần điều chỉnh phương thuốc, lên kế hoạch trị liệu lần nữa.”
Vũ Hóa Điền khẽ gật đầu, im lặng một lát lại nói: “Kim thượng đa nghi, không chịu để người khác hầu hạ, ta sẽ mau chóng sắp xếp xong chuyện trong nội cung.” Nói xong hắn liền rời đi.
Đây là cái gì? Khai báo công việc sao? Hắn báo cáo cho cô biết công việc của hắn? Cô nghĩ lại, người bệnh nói rõ cho bác sĩ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, điều này thật sự không có gì đáng kinh ngạc.
Mấy ngày sau cô luôn giam mình trong phòng nghiên cứu phương thuốc. Hôm nay ánh mặt trời vừa đẹp, hiếm khi cô thấy muốn ra ngoài đi dạo, tiêu hao chút mỡ tích lũy gần đây. Quả nhiên là an nhàn khiến người ta béo phì, nửa năm không có Vũ Hóa Điền làm khó dễ, cô quả thực ăn ngon ngủ kỹ, thịt cũng ‘trồng được’ không ít. Cô gọi Tố Tuệ Dung, mang vài hạ nhân bắt đầu đi dạo trong phủ.
Nói thực ra, cô chưa đi dạo trong phủ của Vũ Hóa Điền bao giờ, bởi vậy đến bây giờ vẫn thấy lạ lẫm. Nơi cô có thể tùy ý đi lại được phân chia rõ ràng, nơi không thể vào nhất định cất dấu không ít âm mưu không thể để người khác biết, cô cũng không có hứng thú lén lén lút lút đi tìm hiểu. Tố Tuệ Dung vừa đi vừa giải thích cho cô, quả là một hướng dẫn viên du lịch tận tâm.
Đi ngang qua một tiểu viện độc lập phía tây thì cô dừng bước. Nói: “Ta không biết quý phủ còn có nơi náo nhiệt thế này đâu.” Trong viện kia không biết đã xảy ra chuyện gì, dường như có ai đó đang mắng một cô gái, nhưng cô gái kia cũng không dễ bắt nạt, mỗi một câu đều cãi lại. Tay sai của Vũ Hóa Điền xưa nay luôn tuân thủ phép tắc, dám công khai cãi vã như vậy quả thực hiếm thấy.
“Chẳng qua chỉ là một con nhóc quê mùa không hiểu quy củ thôi, phu nhân không cần trách móc.” Tố Tuệ Dung nói.
Cô cười cười, nói: “Ta đâu có trách, ta vốn cũng chỉ là một con nhóc quê mùa không hiểu quy củ thôi, không sao cả.”
Mặc dù cô cũng không có định quan tâm đến bọn họ, nhưng vẫn có người vào đó mắng rồi. Đại khái là phu nhân nhà chúng ta đi ngang qua nơi này bị đám các ngươi ồn ào làm phiền, nói nhỏ chút v…v… Cô định tiếp tục đi, lại nghe trong viện có một cô gái hắng giọng hô: “Phu nhân chó má gì chứ? Thái giám cũng cưới vợ sao?”
Một giọng lạnh lùng khác nói: “Láo xược! Ai u… Ngươi mau buông tay” Giọng nói kia chỉ chớp mắt đã biến thành kêu rên.
Cô thầm nghĩ có chút thú vị, bất chấp người bên ngoài ngăn cản cứ thế đi vào. Vừa bước vào tiểu viện, tất cả mọi người đều hành lễ với cô, chỉ có một cô gái vẫn đứng tại chỗ dùng ánh mắt hiếu kỳ và thương cảm nhìn cô. Cô “Hả?” một tiếng, con nhóc đen như than này sao nhìn quen vậy. Tố Tuệ Dung bên cạnh ghé sát vào tai cô nói: “Đây là nha đầu Đốc chủ chuẩn bị đưa vào cung hầu hạ kim thượng, nửa tháng trước đã vào phủ học quy củ rồi ạ.”
Cô nhìn chằm chằm con nhóc đen thui kia một lúc, mới kinh ngạc nhận ra đây không phải cô gái người Thát Đát đấy sao, tên gì cô không nhớ rõ. Sau khi rửa sạch đống hình vẽ kỳ dị trên mặt, cô quả thực không nhận ra. Cô hỏi Tố Tuệ Dung: “Cô ta tên gì?”
“Thường Tiểu Văn.” Tố Tuệ Dung đáp.
“Này, làm vợ thái giám cảm giác thế nào?” Thường Tiểu Văn nói xong, đám người xung quanh liền nín thở.
Cô cười nói: “Coi như thoải mái, dù sao cũng không có phải học quy củ nhiều như vậy.”
“Chờ ta được sủng ái xem còn ai khiến ta chướng mắt, ta sẽ giết hắn, cô cũng như vậy.” Thường Tiểu Văn nói.
Cô không để ý, cười cười, nói: “Vậy cô cố mà học quy củ cho tốt đi, cẩn thận còn chưa gặp được kim thượng đã bởi vì phạm vào quy củ nào đó mà bị đánh chết rồi.”
Thường Tiểu Văn nghe xong cười to, nói: “Ta thích cô.”
“Vậy cám ơn.” Cô cười trả lời cô ta, rồi mới dẫn người ra ngoài.
Ngươi không ngờ Vũ Hóa Điền đã đi tới bước này, tiên đế tại vị bên cạnh lão có Vạn quý phi, kim thượng kế vị hắn liền đưa Thường Tiểu Văn vào. Vừa trầm trồ nước cờ Vũ Hóa Điền tạo ra, vừa cảm thán quanh đi quẩn lại lại về nguyên tác rồi.
***
p/s: Anh nhịn =))))))))))) Bà chị này chưa bị anh đập chết quả là kỳ tích.
p/s 2: Chộ ôi, người ta cố tình báo cho chị đỡ lo và chị đầu đá quá không nhận ra “tình cảm” của người ta gì cả #thương_anh