Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế

Chương 14




Khi Diệp Như Hề tay xách nách mang, hai tay xách hai túi đồ lớn, đi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của trung tâm thương mại. Cô lại một lần nữa tình cờ gặp Đoạn Minh Hiên và Phùng Đình Đình đang âu yếm trước mặt…

Hai người này đang trước chiếc xe thể thao BMW màu đỏ, cách chỗ cô đỗ xe hai ô. Họ đang trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt...

Tay của Đoạn Minh Hiên đặt trên chiếc váy ôm sát của Phùng Đình Đình! Bàn tay kia đang tác quái trên m.ô.n.g của cô ta.

Chậc chậc, quá kích thích! Quá nhức mắt!

Diệp Như Hề trước đó đã cố tình tránh họ là vì không muốn dây vào rắc rối. Nhưng giờ cô đã xách đồ sắp đến xe của mình rồi, quay lại cũng không tiện.

Trước đây ở trường, cô chọn cách tránh né vì sợ thực lực chưa đủ mạnh, không muốn xảy ra xung đột gây nguy hiểm cho bản thân.

Nhưng bây giờ cô đã là một dị năng giả cấp một, tinh thần lực và thể lực được nâng cao gấp nhiều lần. Ngay cả khi chưa có thú cưng ký khế ước, việc cô đối phó với vài người thường cũng chẳng có gì khó khăn.

Tuy nhiên, so với việc giải quyết vấn đề bằng vũ lực thuần túy, lần này cô sẽ dùng tinh thần lực để ra tay, dù sao bãi đậu xe ngầm cũng có camera giám sát.

Tinh thần lực của Diệp Như Hề vô cùng tương thích với dị năng điều khiển thú, nhưng cũng có một vài kỹ năng thông dụng. Chẳng hạn, cô có thể ngưng tụ tinh thần lực thành những sợi tơ vô hình, sau đó phóng ra ngoài để thăm dò sự vật xung quanh hoặc những vật thể ở khoảng cách xa.

Ví dụ như tập trung tinh thần lực thành một quả cầu, điều khiển từ xa các vật thể không quá nặng, làm chúng di chuyển một khoảng nhỏ...

Hoặc cô có thể tập trung tinh thần thành một khối, từ xa đẩy các vật nhẹ, khiến chúng di chuyển một chút...

Hoặc cô có thể biến tinh thần lực thành những cây kim sắc nhọn, tấn công vào những điểm yếu của cơ thể con người, gây ra cảm giác đau nhói như bị kim châm!

Hai kỹ năng tinh thần này không mấy tác dụng đối với những người cũng có tinh thần lực và thức tỉnh dị năng hệ Tinh Thần như cô. Đối phương có thể dễ dàng phát hiện và tránh được, hoặc phòng dùng tinh thần lực để phòng thủ. Nhưng đối với người thường thì rất hữu dụng.

Mạt thế chưa đến, Diệp Như Hề tạm thời sẽ không làm gì Đoạn Minh Hiên và Phùng Đình Đình. Nhưng nếu hai người đó tự tìm chết, chủ động khiêu khích cô, thì cô cũng không ngại dạy cho họ một bài học.

Diệp Như Hề tiếp tục đi về chỗ đỗ xe của mình.

Khi đi ngang qua Đoạn Minh Hiên và Phùng Đình Đình, Phùng Đình Đình dường như nhận ra cô, hai mắt trợn to.

Chuyện này không có gì lạ, vì bây giờ Diệp Như Hề vẫn mặc bộ đồ thể thao màu xám trắng như tối hôm qua khi cô ra khỏi ký túc xá.



Tuy nhiên, Phùng Đình Đình không gọi cô lại mà càng chủ động ôm lấy cổ Đoạn Minh Hiên hơn, thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp đầy nồng cháy!

Nhân lúc Đoạn Minh Hiên nhắm mắt đắm chìm trong nụ hôn, Phùng Đình Đình còn khiêu khích trừng mắt nhìn Diệp Như Hề một cái, trong ánh mắt đầy vẻ đắc ý.

Diệp Như Hề chỉ cảm thấy buồn cười, cái loại rác rưởi cô không thèm nhìn đến lại coi như báu vật, không hiểu đắc ý chỗ nào.

Gia đình Phùng Đình Đình bình thường, nhan sắc chỉ thuộc dạng trung bình khá, nhưng lại hám danh hám lợi. Có thể bám lấy một gã vừa giàu vừa đẹp như Đoạn Minh, đối với cô ta mà nói đương nhiên là rất có mặt mũi, đáng để khoe khoang.

Cô ta cho rằng Diệp Như Hề trong lòng cũng có tình cảm với Đoạn Minh Hiên, chỉ là e ngại anh ta đã có vợ chưa cưới nên mới tạm thời chưa chấp nhận lời tỏ tình của anh ta.

Theo suy nghĩ của Phùng Đình Đình, cô ta cảm thấy Diệp Như Hề bây giờ chắc hẳn đang hối hận đến xanh mặt. Này thì làm giá cho lắm vào, giờ bị cô ta cướp mất chàng trai trong mộng, cay lắm chứ gì!

Diệp Như Hề vẫn điềm tĩnh bước đi thong thả, đặt túi mua sắm xuống đất, lấy điện thoại ra mở khóa xe bằng ứng dụng, sau đó đặt túi đồ vào ghế phụ.

Đóng cửa xe lại.

Lúc Diệp Như Hề đi vòng qua ghế lái, Đoạn Minh Hiên cuối cùng cũng nhận ra cô.

“...Như Hề? Em, em sao lại ở đây?!”

Giọng Đoạn Minh Hiên có chút hoảng loạn, vội đẩy mạnh Phùng Đình Đình gần như bám dính trên người anh ta ra.

Phùng Đình Đình đang đi giày cao gót, bị Đoạn Minh Hiên bất ngờ đẩy mạnh như vậy, cô ta không kịp phản ứng. "A" lên một tiếng rồi ngã xuống đất, đầu gối trắng muốt lập tức bị chảy máu.

Nhưng Đoạn Minh Hiên chẳng thèm liếc nhìn cô ta một cái, anh ta vội vàng giải thích, giọng cực kỳ khẩn trương:

“Như Hề, em nghe anh giải thích, chuyện không phải như em thấy đâu. Đều do Phùng Đình Đình, con đũy đê tiện đó đi quyến rũ anh!

Tối qua, anh đợi em rất lâu dưới ký túc xá mà không thấy em xuống, còn bị quản lý ký túc tạt... khụ khụ, tóm lại là anh bực mình quá, nên bị đám bạn kéo đi KTV uống rượu.

Sau đó, do say bí tỉ, thần chí có chút không rõ, nên anh mới nhầm Phùng Đình Đình là em, mới... mới..."



Càng nói giọng Đoạn Minh Hiên càng nhỏ dần.

Diệp Như Hề vì tò mò nên đứng trước xe nghe Đoạn Minh Hiên thao thao bất tuyệt kể hết chuyện anh ta và Phùng Đình Đình làm sao mà lại lăn lộn với nhau.

Nghe xong... Ta khinh! Thật ghê tởm!

Uống rượu chỉ là cái cớ, đàn ông thật sự say thì làm sao mà c*ương lên được?

Với lại, hôm nay Đoạn Minh Hiên đâu có say, anh ta chỉ là tham lam muốn có tất cả mà thôi. Ăn trong nồi ngồi trông hướng, còn bày đặt giảo biện. Tra nam!

Đoạn Minh Hiên còn mặt dày hỏi: “Như Hề, sao em không bắt máy? Tối qua em đi đâu vậy? Anh lo cho em lắm..."

Đương nhiên không bắt máy là đúng rồi, có gọi được đâu mà bắt máy. Diệp Như Hề đã chặn số Đoạn Minh Hiên cùng ba người bạn cùng phòng khốn nạn kia từ lúc còn ngồi trên xe bus rồi cơ. Cô còn cẩn thận cài đặt luôn chế độ chặn tin nhắn và cuộc gọi từ số lạ.

Đoạn Minh Hiên nhìn Diệp Như Hề, rõ ràng cô chỉ mặc bộ đồ thể thao đơn giản, đeo khẩu trang. Khuôn mặt chỉ lộ ra vầng trán trắng trẻo và đôi mắt trong veo, nhưng anh ta lại cảm thấy cô đẹp hơn gấp mười, gấp trăm lần so với Phùng Đình Đình dù đã ăn mặc gợi cảm và trang điểm lòe loẹt...

Không, Phùng Đình Đình là loại gái dễ dãi, tự dâng mình lên, làm sao có thể so sánh với Diệp Như Hề được chứ!

Còn về Phùng Đình Đình, cô ta chẳng qua chỉ là đồ chơi giải trí qua đường mà thôi, đưa ít tiền là xong.

Những thứ không có được luôn là thứ tốt nhất, Đoạn Minh Hiên nhìn Diệp Như Hề đầy tình cảm, ánh mắt tỏ ra si tình, từ từ tiến lại gần và dịu dàng nói:

“Như Hề, em cho anh một cơ hội nữa được không? Phùng Đình Đình hay những người phụ nữ khác chỉ là cơn gió thoáng qua thôi, anh sẽ giải quyết ổn thỏa. Trong lòng anh, chỉ có mỗi mình em!”

Phùng Đình Đình, Trương Đồng, Ngũ Mộng Lan đều nói rằng bà quản lý kí túc xá là do Diệp Như Hề gọi đến. Đoạn Minh Huyền điều tra lại thì phát hiện đúng là như vậy thật.

Đoạn Minh Hiên tự mình bổ não, chắc chắn là do Diệp Như Hề nghe được tin anh có vị hôn phu nên không muốn đối mặt, đành phải trốn tránh.

Cô ấy nhất định có tình cảm với anh, chỉ là không muốn mang tiếng “tiểu tam”, nên mới cố gắng tránh mặt anh, dùng cách này để từ chối anh mà thôi! Anh hiểu mà!

Có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được sức hút của một người đàn ông xuất sắc như anh cơ chứ?

Đoạn Minh Hiên rất có tự tin.