Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sổ Tay Làm Ruộng Của Thành Hoàng

Chương 22





"Nơi này là địa bàn của ta, mang theo chó của ngươi đi đi, ta sẽ tha cho.

” Giọng nói kia uy hiếp: "Nếu không ta sẽ đánh chết ngươi.


“Mi ở đâu?" Vân Vô Lự nói: “Chuyện quan trọng như vậy, phải giáp mặt nói chứ?”
Thanh âm kia khinh miệt nói: "Hừ, ngay cả ta ở đâu cũng không biết chứng tỏ ngươi không xứng nói chuyện trực tiếp với ta, mau cút đi.


“! ! " Miệng lưỡi độc ghê.

Vân Vô Lự liếc mắt nhìn Tiểu Hắc, hắn nhận ra Tiểu Hắc đã phát hiện manh mối, lại bị cuộc trò chuyện của họ cắt ngang.

Tiểu Hắc nhận được ám chỉ, theo hơi thở khả nghi chạy về phía một cái vại nước lớn.


Vân Vô Lự đến gần nhìn, vại nước này đã lâu năm, đặt dưới cửa sổ.

Mặt nước nổi lên vài mảnh Nhất Diệp Liên, kết hai đóa hoa, mới nhìn qua thì không có gì đặc biệt.

Cửa sổ không đóng chặt, trong phòng đột nhiên truyền ra vài tiếng nói mê kinh hoảng, tựa hồ có người đang hãm sâu vào ác mộng.

Vân Vô Lự cúi đầu nhìn vại nước: "Tìm được mi rồi, nói chuyện đi.


Quỷ kia không lên tiếng.

Vân Vô Lự nhìn về phía Tiểu Hắc, nó giơ chân trước lên, "Bang bang" mà gõ vại nước.

Bên trong vang lên một tiếng "Ôi", một cái đầu ướt sũng từ trong vại nước nhảy ra.

Quỷ nước này mặc một kiện vệ y màu trắng, trên nửa khuôn mặt dán một mảnh lá sen, môi xanh tím, cằm gầy gò, dáng vẻ mặc dù có chút quỷ dị, cũng không đáng sợ lắm.


Ít nhất Vân Vô Lự không bị dọa, hắn cảm thấy nguyên hình của Tiểu Hắc còn ghê gớm hơn.

Tiểu Hắc nhìn thấy quỷ nước, khịt mũi, khoang miệng bắt đầu tiết ra nước bọt.

“Ăn rất ngon!”
Phát hiện Tiểu Hắc đang khó nhịn lắc lắc cái đuôi, Vân Vô Lự dứt khoát ôm lấy nó, kẻo nó không kìm được ăn thịt con quỷ.

"Ngươi gọi ta ra, chỉ để nhìn ngươi ôm chó à?" Quỷ nước không mở mắt, Vân Vô Lự lại cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm.

Vân Vô Lự vào thẳng vào chủ đề: "Tại sao anh lại quấy rầy gia đình này?”
Quỷ nước hồ nghi: "Ngươi là họ hàng với chúng?”
“Không phải.

:
Quỷ nước cười nhạo: "Vậy ngươi xen vào việc người khác làm gì, hơn nữa, ta cũng không quấy rầy bọn họ.


Vân Vô Lự nhướng mày: "Anh ở trong sân nhà người ta, khiến người ta khó thở ban ngày, ban đêm lại bị ác mộng quấn thân, còn chưa đủ để gọi là quấy rầy sao?”