Sổ Tay Đi Tìm Chết Của Nam Phụ Yêu Diễm

Chương 4




Chủ Lương Ngư sâu kín híp đôi mắt đào hoa, tiếp theo nháy mắt, ánh sao lấp lánh, chỉ là ngọn lửa nhỏ bên trong càng ngày càng bùng cháy, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Dự Thành một cái: Ngươi chờ đó cho ta! Ngực phẳng? Rất tốt! Dự Vương đúng không, mối thù sâu như núi này giữa ca và ngươi đã kết rồi!

Ghét nữ đúng không? Ca sẽ làm ngươi biết cái gì gọi là nữ nhân không thể chọc, nam nhân ngực phẳng càng không thể chọc!

Bên này Chu Lương Ngư đang giằng co với Triệu Dự Thành, mà bên kia, Khương Như Mạn tâm tình thấp thỏm đi theo sau Yến Vân Tranh, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, chọc người thương tiếc.

Nàng không biết Vân Vương ca ca nghĩ như thế nào, đều do hôm nay tiện nhân Chu Lương Ngư kia quá quái lạ, căn bản không đi theo kịch bản, ngày xưa, nàng hãm hại lần nào thành công lần đó, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?

Đối phương làm thế nào mà đột nhiên trở nên thông minh, biến thành cục diện này, nàng phải giải thích thế nào đây?

Khương Như Mạn tâm loạn thành một đoàn, nhưng càng loạn, nàng càng biết, mình không thể tự loạn trận tuyến.

Cho nên chờ theo Yến Vân Tranh đi đến một chỗ hẻo lánh trong hoa viên, chờ đến khi Yến Vân Tranh đột ngột dừng bước chân, trong lòng Khương Như Mạn lộp bộp một chút, một giọt nước mắt rơi xuống, nện trên mặt đất, vừa bắt đầu, nước mắt lại rơi xuống không ngừng trên khuôn mặt nhỏ, bả vai run rẩy, như hoa lê bị nước mưa làm ướt nhẹp, chọc người thương tiếc, khiến người đau lòng.

Khi Yến Vân Tranh quay đầu lại, liền thấy một màn như vậy, đáy lòng vốn dĩ tức giận ngập trời, trong khoảnh khắc tan đi phân nửa.

Hắn ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ khóc thút thít không tiếng động mà không hề biện giải cách đó vài bước, tim cũng run rẩy theo, cau mày, nhịn không được tiến một bước về phía trước, định trấn an một phen như ngày xưa, chỉ là vừa bước một bước, lại nghĩ đến những gì mình vừa nhìn thấy nghe thấy, thất vọng lắc đầu: "Mạn Nhi, ngươi chẳng lẽ không muốn giải thích chút sao?"

Khương Như Mạn rũ mắt không nhìn Yến Vân Tranh, nhưng đối phương theo bản năng bước thêm nửa bước, làm đáy mắt nàng hiện lên một mạt ý cười: Chỉ cần Vân Vương ca ca còn bị ảnh hưởng, nàng liền còn đường sống.

"Vân Vương ca ca...." Khương Như Mạn nâng đôi mắt ướt đẫm lệ; "Mạn Nhi sai rồi, thật sự sai rồi."

"Ngươi...." Lời Yến Vân Tranh đã đến bên miệng, lại nửa chữ cũng không thể nói ra.

Khương Như Mạn lại lắc đầu, đột nhiên nhào qua, bổ nhào vào lồng ngực Yến Vân Tranh: "Nhưng Mạn Nhi không hối hận.... Thật sự không hối hận...."

Yến Vân Tranh vốn dĩ đã mềm lòng ôm lấy Khương Như Mạn, nghe được lời này, mày nhăn lại, "Mạn Nhi, ngươi!"

Khương Mạn Nhi nhỏ giọng nức nở: "Vân Vương ca ca, ngươi không biết, Mạn Nhi ghen ghét bao nhiêu, trong yến hội đôi mắt ngươi chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, Mạn Nhi rất sợ hãi, rất sợ hãi có một ngày Vân Vương ca ca bị nàng đoạt đi mất, nàng đẹp như vậy, tốt như vậy, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng, cho nên.... Lúc ấy Mạn Nhi chỉ nghĩ muốn Vân Vương ca ca chú ý, là Mạn Nhi choáng váng đến điên rồi, nhưng vì Vân Vương ca ca ngốc vì Vân Vương ca ca điên.... Mạn Nhi không hề hối hận... Chính là Vân Vương ca ca, Mạn Nhi cũng sẽ ghen ghét, cũng sẽ ăn giấm, sẽ bởi vì người mình yêu nhìn nữ tử khác mà...."