Sổ Tay Đi Tìm Chết Của Nam Phụ Yêu Diễm

Chương 11




Chu Lương Ngư không nghĩ tới thằng nhãi Triệu Dự Thành hư thì đã đành, đằng này lại còn quá gian tà…

Hắn chỉ có thể nhận thua để Triệu Dự Thành đưa về, nhưng mà cái đồ cổ hủ đáng chết này không phải ghét nữ sao? Y sao lại đột nhiên có lòng tốt! Muốn đưa hắn về cái gì mà phủ?

Cái này không phù hợp với lẽ thường!

Chu Lương Ngư đi theo phía sau Triệu Dự Thành, sâu kín nhìn bóng dáng cao lớn của đối phương, hay là… Đối phương cảm thấy hôm nay mình làm bẩn mắt y, quyết định lừa gạt mình lên xe ngựa, sau đó bắt đầu… thuyết giáo chi, hồ, giả, dã gì đó?

Mưu toan bẻ thẳng hắn?

Chu Lương Ngư cảm thấy sợ rằng bản thân mình đã chạm đến chân tướng, tức khắc trở nên cảnh giác, không được, ngộ nhỡ bị đối phương nói suốt một đêm…

Chu Lương Ngư ngẫm lại mà linh hồn run rẩy.

Hắn không sợ loại người nào khác, chỉ sợ thể loại đứng đắn cổ hủ này, quá khó chơi.

Chu Lương Ngư càng nghĩ càng muốn chạy, lại cố tình không thể chạy, bản thân dù phải chết quỳ cũng phải gắng gượng tới cuối! Nhưng cứ chịu đựng như vậy, lòng hắn không cam, dư quang thoáng nhìn vũ cơ đang cúi đầu đứng hai bên, quét thấy đồ vật lộ ra bên hông của một người trong đó, tức khắc đôi mắt phát sáng.

Khi đi ngang qua người đối phương, Chu Lương Ngư một tay nâng cằm vũ cơ lên, một tay khác sờ lên hông đối phương, thu thứ đồ kia vào túi, chớp chớp mắt với nàng: mượn một chút.

Vũ cơ kia bị khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc làm cho mặt đỏ tim đập, ngượng chín người, thiếu chút nữa trực tiếp đóng gói bản thân đưa đến bên người công chúa rồi.

Kết quả chờ Chu Lương Ngư buông người ra rồi, liền đối diện với Triệu Dự Thành không biết xoay người từ khi nào, một bộ như suy tư gì nhìn hắn chằm chằm.

Chu Lương Ngư cong môi cười: Có phải cảm thấy anh đây quá đẹp troai hay không? Có phải cảm thấy kỹ thuật cưa gái của anh quá tuyệt vời hay không?

Tầm mắt của Triệu Dự Thành xẹt qua cổ tay áo của Chu Lương Ngư, nhìn đến mức Chu Lương Ngư cảm thấy khẩn trương, hẳn là không phải do thấy được rồi đi? Kết quả, liền thấy Triệu Dự Thành trực tiếp lên xe ngựa.

Chu Lương Ngư cảnh giác mà trèo lên xe ngồi, đi vào rồi mới phát hiện bên trong rất rộng, đáng tiếc ngốc cùng với Triệu Dự Thành, hắn sợ mình không tiêu hóa nổi.

Thằng nhãi này vậy mà thật sự định ngồi cùng một xe ngựa với hắn?

Hắn dựa gần thành xe mà ngồi, cơ hồ ngay lập tức, xe ngựa bắt đầu chuyển động.

Đóng cửa sổ lại, hắn dư quang thoáng nhìn, liền thấy Triệu Dự Thành quả nhiên từ một hòm vuông lấy ra mấy quyển sách, tức khắc ngồi ngay ngắn: Bắt đầu định thuyết giáo sao? Thuyết giáo sao?

Chu Lương Ngư ngay khi tay Triệu Dự Thành sờ đến một quyển trong đó, quyết định “tiên hạ thủ vi cường” (ra tay trước để giành lợi thế): “Ây dà, hôm nay chơi còn chưa tận hứng đâu, trang điểm trên mặt bổn cung cũng nhòe hết rồi, Dự Vương không ngại bổn cung trang điểm lại chứ?”