Thứ gọi là nước hoa đào hoa là một loại nước hoa nghe nói có thể thu hút hoa đào.
Loại Thích Ca đang dùng đương nhiên không phải loại đó, nhưng y không muốn tiếp tục chủ đề liên quan tới hoa đào nữa, nên chỉ hàm hồ đáp một tiếng, rồi ân cần múc một chén canh cho Lộc Nhất Bạch, “Sếp Lộc, nếm thử xem canh này có hợp khẩu vị của anh không.”
Y vốn có thể trực tiếp đặt chén ở trước mặt Lộc Nhất Bạch, nhưng Lộc Nhất Bạch lại lịch sự duỗi tay ra nhận lấy.
Chén canh quá nhỏ, đầu ngón tay Lộc Nhất Bạch cọ nhẹ qua mu bàn tay của Thích Ca.
Cảm giác nóng bỏng tê dại lập tức lan tỏa, tay Thích Ca run lên, nước canh trong chén lăn tăn gợn sóng.
Y vội vàng buông ra, sau đó ngồi xuống, xoa mạnh bàn tay dưới gầm bàn.
Chén canh kia thật sự rất nóng.
Lộc Nhất Bạch lại không thấy nóng, hắn thong dong nếm thử một ngụm rồi khen, “Vị không tệ, cậu thật hiểu tôi.”
Thích Ca hoảng hốt thở dốc, ăn một bữa cơm thôi mà suýt bị bệnh tim.
Y thật sự không thể hiểu được Lộc Nhất Bạch bây giờ.
Hắn đang đùa giỡn y sao?
Nhưng chính hắn nói hắn không nhớ gì cả.
Hơn nữa rõ ràng hắn đã có người yêu mới.
Có thể nào Lộc Nhất Bạch vẫn luôn ngầm đối xử với những người khác như thế này?
Không lẽ hắn bây giờ đúng như lời đồn đại, thật sự nam nữ không kỵ, sinh hoạt đời tư hỗn loạn sao?
Thích Ca âm thầm lắc đầu, y không tin.
Lộc Nhất Bạch tuyệt đối không phải người như thế.
Nhưng bất kể Lộc Nhất Bạch bây giờ là hạng người gì, bất kể hắn có nhớ quá khứ giữa hai người hay không, Thích Ca vẫn còn nhớ rõ.
Cho nên, y không thể cứ mập mờ ái muội với Lộc Nhất Bạch như vậy được.
Ngồi ăn được một lúc, di động Thích Ca vang lên, là tin nhắn của Trâu Hàn.
Thích Ca nhìn thoáng qua, cười cười xin lỗi với Lộc Nhất Bạch, “Rất xin lỗi, sếp Lộc, tôi có việc cần phải đi trước…”
Lộc Nhất Bạch rất dễ nói chuyện, vừa vùi đầu ăn canh vừa gật đầu nói, “Được, cậu đi đi.”
Thích Ca thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chuồn đi sau khi trả tiền lấy hóa đơn.
Chỉ tiếc dù đã trốn đến thế nào, y vẫn còn chưa từ chức, cuối cùng vẫn phải về công ty.
Mãi đến giờ làm việc, Thích Ca mới chầm chậm trở lại công ty.
Lúc vào thang máy, y đổi ý bấm tầng năm.
Từ tầng một tới tầng bảy của tòa nhà đều là phòng triển lãm, tầng năm là phòng triển lãm trang sức châu báu, Thích Ca không phụ trách mảng này, y đến đây thuần túy chỉ để tiêu thời gian.
Cửa thang máy mở ra, mặt mày cô gái đón khách ở cửa căng thẳng, sau khi nhìn thấy là Thích Ca thì thở phào một hơi.
Thích Ca nhìn qua vẻ mặt còn vương nét hoảng sợ của các cô, khó hiểu hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Tuy y không phụ trách mảng kinh doanh này, nhưng cũng hay dẫn khách hàng đến đây chơi, vậy nên Thích Ca rất quen thuộc với các nhân viên của phòng triển lãm.
“Bọn em tưởng là ông chủ tới.” Một cô gái nhuộm tóc vàng hoe vỗ vỗ ngực, “Làm em sợ muốn chết.”
Thích Ca nhìn sang chỗ khác, nụ cười có chút miễn cưỡng, “Sếp Lộc sắp tới à?”
“Không phải, nghe đâu gần đây hắn thích đánh bất ngờ.” Các cô gái dồn dập than phiền, “Hắn ta giống như biết bói toán vậy á, chỗ nào có người làm chuyện xấu hắn liền xuất hiện ở nơi đó, biến hóa khôn lường, rất đáng sợ. Đúng rồi, em nghe nói sáng nay hắn ta xuất hiện ở văn phòng các anh.”
Thích Ca lặng im giây lát, hỏi lại, “Mấy người làm chuyện xấu gì vậy hả?”
“Không tính là chuyện xấu, tụi em chỉ lén giấu một tấm poster thôi. Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng ông chủ mới quá đáng sợ, bị hắn nhìn thấy thì không tốt, nên phải cẩn thận hơn tí.” Khi nói tới Lộc Nhất Bạch các cô gái trông khá khiếp sợ.
Thích Ca cau mày, lại hơi chút tò mò, “Poster gì mà đáng để mấy cô mạo hiểm đến vậy?”
Y nhìn quét qua một vòng, sảnh triển lãm dán rất nhiều poster của người phát ngôn thương hiệu, tất cả đều xinh đẹp tinh xảo, nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt. Các cô gái ở đây ngày nào cũng thấy mấy thứ này, cần gì phải giấu nữa?
“Ngư Ngư!”
“Cá nhà tui làm đại diện cho thương hiệu của chúng ta!”
“Siêu siêu đẹp trai!”
“Chồng của tui a a a a a!”
“Câm miệng, là chồng của tuiii!”
…
Thích Ca nghe được mà hoang mang mờ mịt, “Mấy người đang nói cái gì thế?”
Y có thể hiểu được các cô đang nói tới một ngôi sao hạng A nào đó. Thân là nhân viên tiếp thị, y tham dự vào rất nhiều ngành sản xuất, vậy nên trên cơ bản y biết hết tất cả ngôi sao đang nổi, đặc biệt là các idol có thể khiến đám con gái hét rầm trời. Y không chỉ biết mặt, mà còn cố ý đi tìm hiểu.
Nhưng “Cá” này là ai, đến từ đâu?
Thế quái nào y chưa từng nghe nói tới?
“Ngu Thành Hà, vừa hot lên gần đây.” Cô gái tóc vàng kia giải thích cho y, “Anh biết ⟪ Nhật thực ⟫ không?”
⟪ Nhật thực ⟫ là một bộ phim truyền hình cổ trang huyền huyễn, Thích Ca từng được nghe nói đến nhưng chưa có thời gian xem.
Bộ phim này phát sóng vào lúc y đang bận chuyện đơn hàng của Hoa Phong, mỗi ngày bận sấp mặt, sau đó thì lại xuất ngoại, lấy đâu ra thời gian xem TV.
“Biết, nhưng chưa kịp xem.” Thích Ca hơi hơi hiểu ra, “Lại nổi lên nhờ phim truyền hình à?”
Có rất nhiều ngôi sao nổi lên từ phim truyền hình, nhưng nếu sau này không đuổi kịp độ hot thì chỉ có thể là phù dung sớm nở tối tàn.
“Phải phải phải, anh qua đây để tụi em phổ cập kiến thức cho anh.” Mấy cô gái nóng lòng muốn phổ cập cho Thích Ca, đến cả poster lén giấu cũng lấy ra.
Thích Ca không thể từ chối sự nhiệt tình của các cô, chưa kể y cũng có chút tò mò, liền nghiêng người qua.
Trên tấm poster tinh xảo, ánh mắt thâm tình của người đàn ông như muốn tràn ra khỏi mặt giấy. Mặt mày tuấn tú, ngũ quan không chút tỳ vết, tay trái người nọ đặt nhẹ lên cằm, mười ngón thon dài che đi làn môi mỏng, lộ ra nửa làn môi lóng lánh ánh nước, đẹp đến mức tỏa sáng.
Thích Ca đột nhiên không kịp phòng bị, mạnh mẽ nhắm mắt lại.
“Đẹp trai nhỉ?” Cô gái tóc vàng hưng phấn một hồi, thấy y có vẻ không vui lắm thì bù thêm một câu, “Cơ mà đây là poster đã qua chỉnh sửa, người thật chắc gì đẹp bằng anh 7 đây.”
Mấy cô gái khác tuy hơi không vui nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, sẽ không khiến đồng nghiệp mất mặt chỉ vì theo đuổi một ngôi sao, ai nấy sôi nổi hùa theo, “Đúng vậy, anh 7 cũng đẹp trai quá chừng.”
“Anh 7, anh mà vào giới giải trí chắc chắn có thể hot rầm rộ.”
…
Trong đầu Thích Ca vang tiếng “ù ù” một lúc lâu mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Mấy cô gái này chắc chưa từng thấy người thật bao giờ, để đạt được giá trị nhan sắc trên tấm poster người nọ quả thật không cần phải nhờ vào chỉnh sửa.
Hôm đó ở bệnh viện, người nọ vừa không trang điểm lại còn sinh bệnh cũng đã rất đẹp, poster không hề sai lệch chút nào.
Thích Ca liếc nhìn cái tên dưới poster, cứ cảm thấy như đã từng nghe thấy ở đâu rồi, nhưng lại nghĩ không ra, “Ngu Thành Hà? Chẳng phải mới nổi lên gần đây thôi hả? ⟪ Nhật thực ⟫ hình như mới phát sóng xong, sao lại ký hợp đồng đại diện nhanh thế?”
“Không phải hot lên rồi mới bàn hợp đồng, mà là trước khi nổi lên đã bàn xong rồi.” Một cô gái tóc ngắn được xưng “nữ hoàng bà tám” lập tức nói, “Nghe nói Ngư Ngư với sếp Lộc có quan hệ không bình thường, ⟪ Nhật thực ⟫ chính là do Tinh Phàm đầu tư.”
Công ty giải trí Tinh Phàm là công ty chủ chốt dưới trướng Thanh Bách, từng nâng đỡ rất nhiều ngôi sao nổi tiếng.
Lúc trước Trịnh Hàn coi trọng một ngôi sao mạng tuyến mười tám, chính là nhờ vào tài nguyên của Tinh Phàm để nâng đỡ người ta lên thành nữ minh tinh tuyến ba.
Thảo nào một kẻ không có tiếng tăm gì lại có thể đáp thẳng lên vai chính của một bộ phim kinh phí cao, làm đại diện cho nhãn hiệu lớn, Lộc Nhất Bạch còn có quyền lực cao hơn cả Trịnh Hàn.
Lại nói, Ngu Thành Hà cũng có thực lực, điều kiện cá nhân của người nọ vô cùng vượt trội.
Khán giả không bị mù, nếu không có thực lực, nâng đỡ quá đà sẽ phản tác dụng, mang tới anti-fan và nguyền rủa. Tỷ như ngôi sao mạng Trịnh Hàn thích kia, đi tới đâu bị mắng tới đó, tên gọi tắt là “nổi nhờ scandal”.
Ngu Thành Hà có thể hot đến như vậy, nghĩa là anh ta có năng lực.
Thích Ca âm thầm phân tích xong, còn quay sang trêu ghẹo mấy cô gái, “Đúng là rất đẹp trai, tôi không bằng đâu.”
Đúng vậy, không bằng.
Nhận thua.
Mấy cô gái vui vẻ, sôi nổi khen Thích Ca thật tinh mắt, không giống mấy tên đàn ông thẳng như thép trong công ty, nhìn thấy trai đẹp là chê ỏng chê eo.
Thích Ca lại tán gẫu với các cô một lát mới lịch sự chào tạm biệt.
“Anh 7, anh tới đây có chuyện gì không ấy nhỉ?” Cô gái tóc vàng gọi Thích Ca lại, nhắc nhở nói.
Các nam đồng nghiệp khác trong công ty không có việc gì cũng thích tìm cớ tới phòng triển lãm lượn một vòng, đơn giản là muốn tìm gái xinh để tán. Thích Ca thì không, y sợ nhất là bị gái theo, nếu tới thì chắc chắn là có việc.
Hình như hôm nay tới đây y vẫn chưa làm gì cả.
“Không có việc gì. Đi công tác lâu rồi không gặp nên tới gặp các cô.” Thích Ca hơi mỉm cười, bấm nút đóng cửa.
Các cô gái đứng ngoài yên tĩnh được mấy giây, đột nhiên bùng nổ.
“Có khi nào anh 7 có người ảnh thích rồi không?” Các cô xúm lại một chỗ, không khỏi bắt đầu đoán già đoán non.
Thích Ca đứng trong thang máy nghe được láng máng, y nhắm mắt lại, ấn lòng bàn tay lên ngực một lúc.
Lúc đi ra khỏi thang máy, khóe miệng Thích Ca hơi gợi lên nở một nụ cười đúng mực.
Nhưng y tinh ý nhận ra, dọc đường đi không ngừng có người len lén đánh giá y. Những ánh mắt đó đều không khác nhau lắm, có hâm mộ, cũng có… thương cảm?
Lại có chuyện gì xảy ra nữa vậy?
Thích Ca bình tĩnh không tỏ vẻ gì, cũng không vội vã hỏi thăm, muốn để tim mình nghỉ ngơi một chút, tim chịu tải quá nặng sẽ xảy ra chuyện.
Trở lại nơi làm việc của mình, Thích Ca có thể cảm giác được rõ ràng loại ánh mắt phức tạp ấy trở nên càng trắng trợn táo bạo hơn.
Thích Ca đi tới phòng nghỉ bên cạnh pha một ly cà phê, phát hiện ai nấy cũng hai mắt nhìn chăm chăm y.
Thích Ca:???
Uống xong một ly cà phê, Thích Ca nhướng mi, “Lâm Khả, em lại đây chút.”
Y thấy Lâm Khả khựng lại, sau đó mới đi tới.
Thích Ca nhìn cô một cái, còn chưa kịp dò hỏi thì Lâm Khả đã mở miệng trước, “Anh 7, không sao đâu, em thấy chưa biết chừng lại là chuyện tốt ấy.”
Thích Ca:???
Cô vừa nói xong, cô gái ở buồng làm việc bên cạnh cũng thò đầu qua nói, “Đúng đúng, nói sao thì cũng là được thăng chức, là chuyện tốt.”
Thăng chức?
Thích Ca sửng sốt.
Không lẽ Lộc Nhất Bạch vẫn nhất quyết muốn y phụ trách dự án Hồ Tịch Nguyệt? Đã thế còn trực tiếp đưa ra thông báo?
Nhưng nếu là vậy thì thương cảm trong mắt bọn họ từ đâu ra?
“Cũng không chắc được.” Đồng nghiệp ngồi phía trước quay đầu lại phản bác, “Có biết vụ Kim Dã Vị Ương hồi cựu tổng giám đốc không? Cô ta bị đuổi việc chỉ tại vì đu idol ấy.”
“Đâu phải là tại đu idol không, là tại cô ta đu idol trong giờ làm việc ấy chớ.” Đồng nghiệp ngồi đằng sau phản bác lại.
Thích Ca càng hoang mang hơn, Kim Dã Vị Ương là một em gái khá bánh bèo, ỷ vào gương mặt đẹp để vào văn phòng tổng giám đốc, còn cả ngày vênh váo kiêu ngạo, bị đuổi việc cũng không lạ, nhưng thế thì có liên quan gì tới y?
“Tuy là đu idol trong giờ làm nhưng cô ta lướt điện thoại trong toilet cơ mà.” Đồng nghiệp đằng trước không đồng ý, “Thời buổi bây giờ đi toilet mà còn bị dòm ngó nữa hả? Có còn nhân quyền không?”
Đằng sau cười nhạo, “Đi toilet cả tiếng đồng hồ ấy à? Táo bón cũng không có đến nỗi đó đâu nhé. Cô ta ngồi xổm trong đó vote lên hạng xong lại đi dạo diễn đàn đính chính tin đồn cho idol, đây là thái độ nên có khi đi làm sao hả?”
Thích Ca: “…”
“Nhưng sao mà sếp Lộc biết được?” Cô gái ngồi bên cạnh yếu ớt lên tiếng, “Nghĩ kĩ lại thì hình như hơi bị đáng sợ á?”
“Đó là tại…”
“Cứ coi như Kim Dã Vị Ương tự làm tự chịu đi, thế Tống Quyển bộ phận thiết kế thì sao? Chỉ vì nói xấu sau lưng ông chủ bảo hắn quá máu lạnh hả? Còn Tùy Âm bộ phận chăm sóc khách hàng nữa, cô ấy có phạm sai lầm gì không? Bị mỗi tội thấy ông chủ mà không chào hỏi thôi liền bị đuổi việc? Còn vụ Vương Tu lần trước mới đúng là không có lý do gì. Theo tôi thấy á hả, ông chủ này còn đáng sợ hơn giám đốc Hàn nhiều, làm việc cạnh hắn, ha-ha…”
Đồng nghiệp hẳn là đã nghẹn một cục trong họng từ lâu, càng nói càng kích động.
Thế Thích Ca mới biết công ty đã đuổi kha khá nhiều người, nhưng cuối cùng thì có liên quan gì tới y?
“Từ từ!” Thích Ca ngắt lời bọn họ, “Nói cho anh nghe đã, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Anh 7 chưa biết nữa hả?” Lâm Khả không thể tin được mở to hai mắt, “Vậy chứ sao hai ngày nay anh lại không vui?”
Thích Ca: “… Thế rốt cuộc là chuyện gì?”
“Anh xem thông báo thay đổi nhân sự đi.” Lâm Khả nhìn y đầy thương hại.
Thích Ca mở phần mềm nội bộ ra, vừa đăng nhập xong thì một thông báo lập tức nhảy ra.
Ngón tay Thích Ca hơi run lên, không do dự mở thông báo kia ra.
Đọc xong từng câu từng chữ, Thích Ca im lặng.
Các đồng nghiệp xung quanh đang cãi cọ nãy giờ cũng im lặng theo.
Quan hệ của Thích Ca với mọi người trước giờ luôn rất tốt, tuy hổm rày bị người ta đố kỵ vì dính lời đồn dự án Hồ Tịch Nguyệt, nhưng sáng nay sau khi y lên tiếng bênh vực Hàn Nhược, lại nhận được rất nhiều hảo cảm.
Huống chi bây giờ thấy y thảm như vậy, mọi người ai nấy đều thấy hơi tội nghiệp.
“Anh 7, anh đừng thế.” Lâm Khả thật tâm đau lòng cho y, “Thật ra theo em thấy, anh có năng lực, không cần sợ cấp trên.”
“Đúng vậy, với năng lực của anh 7 thì làm ở vị trí nào cũng có thể làm được tốt nhất, sợ gì đâu?”
“Chứ gì nữa, thật ra mấy người kia bị đuổi việc cũng do tự họ có vấn đề.”
…
Cuối cùng Thích Ca cũng hiểu, tuy Lộc Nhất Bạch mới đến được mấy ngày, nhưng vì thủ đoạn mạnh mẽ tàn nhẫn nên cái danh “lạnh nhạt vô tình” của hắn đã khắc thật sâu vào lòng người.
Thế nên, những người này thấy tội nghiệp y, vì y phải đối mặt với Lộc Nhất Bạch suốt 24 giờ.
Chính bản thân Thích Ca cũng rất bất an.
Thế nhưng lý do y bất an không giống với những người khác, y không sợ bị đì, y chỉ cảm thấy kì lạ.
Lộc Nhất Bạch thế mà lại chuyển y tới làm trợ lý đặc biệt cho hắn?
Thường trực 24 giờ, gọi là phải tới?
Rốt cuộc hắn có ý gì?
Hết chương 9