Lộc Nhất Bạch vốn tưởng mình đã biết hết mấy chiêu trong quyển bí thuật của Thích Ca rồi, giờ y giở chiêu nào ra mình cũng có thể ứng phó được. Dè đâu giờ mới phát hiện hắn vẫn không hiểu rõ tất cả các chiêu thức gợi tình của Thích Ca.
Cơ mà giờ không cần bận tâm mấy chuyện đó, Thích Ca muốn rửa mắt cho hắn, hắn cầu còn không được, đương nhiên phải mừng rỡ hưởng thụ.
Hưởng thụ xong, Lộc Nhất Bạch còn cố ý chọc ghẹo Thích Ca, “Ây dô gà luộc, cơm mỗi ngày em ăn rốt cuộc biến đi đâu hết rồi? Không thì sau này cứ đi tập thể dục với anh đi.”
“Gà luộc cũng là do chính anh chọn, giờ muốn đổi cũng không được.” Giờ Thích Ca đã biết hắn không phải thật tâm ghét bỏ mình, đương nhiên sẽ không tức giận, còn cố tình giỡn lại, “Có ngày nào em không tập thể dục với anh à?”
Lộc Nhất Bạch: “…”
Hai người ở trong đó tận mấy tiếng đồng hồ mới mở cửa phòng làm việc ra, bấy giờ Quan Tinh đã rời đi rồi.
Kỷ Hạm đi vào báo cáo, nhìn qua bộ quần áo rõ ràng là vừa thay trên người Thích Ca.
Vừa nãy vì ghen tới nóng đầu mà Thích Ca làm ra chuyện đổ cà phê lên người mình, giờ tỉnh táo lại cũng hơi hối hận.
Y không để lại quần áo dự phòng trong văn phòng, nên chỉ có thể mặc đỡ đồ của Lộc Nhất Bạch. Tuy đều là áo sơ mi trắng cả thôi, nhưng kiểu dáng khác nhau, hơn nữa size cũng lớn hơn hẳn một số, liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.
Thật ra bọn họ cũng không làm chuyện gì quá trớn, dù gì cũng là trong văn phòng, Lộc Nhất Bạch vẫn khá để ý. Nhưng thay một bộ đồ, không khỏi khiến người khác phải nghĩ nhiều.
Thích Ca xấu hổ quẫn bách, tiếc là trên đời làm gì có thứ thuốc hối hận.
Cũng may, Kỷ Hạm đó giờ vốn không phải người nhiều chuyện, cô có nhìn thấy rồi cũng coi như không thấy, mặt không đổi sắc trần thuật lại với Lộc Nhất Bạch, “Theo hiểu biết của tôi đối với tình huống hôm nay, Quan Tinh không phải bị tống tiền hay thu mua, mà là bị người ta lợi dụng.”
Lời cô nói và suy đoán của Lộc Nhất Bạch lúc trước không khác nhau mấy.
“Cụ thể thì cô ta nói thế nào?” Lộc Nhất Bạch hỏi, “Có nói người đứng sau là ai không?”
“Có người gửi tin cho cô ta, nói gần đây ngài đang tìm tình nhân, thích kiểu ngực bự.” Kỷ Hạm nói thẳng ra.
Nhận thấy được ánh mắt nóng rực từ bên cạnh bắn tới, Lộc Nhất Bạch ho khan hai tiếng, “Là ai nói bậy với cô ta?”
Kỷ Hạm: “Một trợ lý của Ngu Thành Hà, gọi là Tiểu Thiên.”
Thích Ca hoảng sợ, “Ngu Thành Hà?”
Y và Ngu Thành Hà không tính là rất quen thuộc, lúc trước còn từng ăn phải dấm của người ta. Nhưng từ số lần tiếp xúc ít ỏi đó, có thể thấy Ngu Thành Hà dù hơi cà lơ phất phơ, nhưng cũng không phải dạng người không đáng tin.
Huống chi, bạn bè của Lộc Nhất Bạch không nhiều, hắn tin tưởng Ngu Thành Hà như vậy, coi như nói lên nhân phẩm của anh ta hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Hơn nữa, Lộc Nhất Bạch đã cho Ngu Thành Hà nhiều tài nguyên như vậy, anh ta không cần phải quay đầu tính kế Lộc Nhất Bạch làm gì.
Trừ phi… Ngu Thành Hà thật sự thích Lộc Nhất Bạch!
Nếu là thế, vậy mọi chuyện đều có thể giải thích rõ!
Thích Ca không nhịn được mà gắt gao nhìn chằm chằm Lộc Nhất Bạch.
Cái người này sao hệt như hũ giấm chua vậy, lúc nào chỗ nào cũng ghen được, dục vọng chiếm hữu mạnh quá rồi.
Lộc Nhất Bạch nghĩ thầm, mà nói vậy thôi chứ trong lòng hắn có thấy phiền chút nào đâu, mà còn rất ư là hài lòng thỏa mãn.
Hắn thích nhìn vẻ ghen tuông của Thích Ca.
“Tôi biết rồi.” Lộc Nhất Bạch nói với Kỷ Hạm. “Để tôi tự hỏi Ngu Thành Hà.”
Kỷ Hạm gật đầu, thức thời rời đi.
Thích Ca đóng cửa phòng làm việc, vừa quay đầu đã thấy Lộc Nhất Bạch nhàn nhã ngồi, không thấy gì gọi là sốt ruột.
Y cũng không thèm ngồi, trực tiếp đi tới đứng trước mặt Lộc Nhất Bạch, hỏi, “Anh cứ vậy mà tin tưởng Ngu Thành Hà hả? Không lo lắng một chút nào sao?”
Lộc Nhất Bạch khoanh tay tựa lưng vào ghế, nhàn nhã mỉm cười nhìn y, “Ghen rồi à?”
Không đợi Thích Ca trả lời, hắn đã ngoắc ngoắc ngón tay, “Tới đây ngồi, chúng ta gọi một cú cho Ngu Thành Hà.”
Thích Ca nhìn chỗ ngồi duy nhất trước mặt mình — trên đùi Lộc Nhất Bạch, không chút do dự ngồi xuống.
Rồi như thấy không thoải mái lắm, y còn dịch dịch mông mấy lần.
Lộc Nhất Bạch cứng đờ, vỗ y một cái, “Đừng có quậy, anh có mỗi một cái áo sơ mi dự phòng đó thôi.”
Thích Ca nhịn không được cười ra tiếng, lấy di động của hắn, mở danh bạ tìm số của Ngu Thành Hà, trực tiếp bấm gọi.
“Rảnh rỗi sao không đi chơi với vợ đi, tìm tôi làm gì?” Ngu Thành Hà dường như chẳng bao giờ biết nói chuyện đứng đắn.
“Trợ lý của ông có phải đều do công ty tuyển chọn không?” Lộc Nhất Bạch không thèm để ý đến lời đùa giỡn vừa rồi.
Ngu Thành Hà nghe ra được có gì đó không ổn, lập tức trở nên nghiêm túc, “Có một người là bên tổ chương trình đưa cho. Có chuyện gì?”
Lộc Nhất Bạch: “Cái người gọi là Tiểu Thiên…”
Ngu Thành Hà lập tức nói, “Chính là do tổ chương trình chọn cho.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Lộc Nhất Bạch nói, “Bên chỗ ông phức tạp, làm việc lưu ý chút.”
Thích Ca lại không nhịn được mà trừng Lộc Nhất Bạch.
Vừa rồi hắn nói để hỏi Ngu Thành Hà, Thích Ca tưởng rằng hắn sẽ hỏi ít nhất một câu.
Ai dè chỉ hỏi đúng chính xác một câu.
Vấn đề ở đây là hai người ông nói gà bà nói vịt, hắn không những không tí hoài nghi Ngu Thành Hà, lại còn lo lắng ngược lại cho người ta, Thích Ca không thể không chua lè ra.
Lộc Nhất Bạch thấy y như vậy thì cười tươi như hoa, vươn tay ôm lấy Thích Ca không cho y cơ hội vùng vẫy trốn thoát, ngẩng đầu hôn lên môi y mặc kệ ánh mắt tức giận của y.
Thích Ca hừ một tiếng, cắn một phát lên môi hắn.
Ngu Thành Hà không biết đang nói đến đâu, không nghe thấy ai đáp lại mà lại nghe được vài tiếng động rất nhỏ, lập tức hiểu ra, “Tôi cúp đây, không cản trở hai người yêu đương.”
“Từ từ.” Trong giọng nói Lộc Nhất Bạch còn có ý cười chưa kịp rút đi, “Ghi hình lần này có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
“Chuyện đặc biệt à?” Ngu Thành Hà trầm ngâm một hồi, “Ô Tuấn Triết qua tham ban thì tính không?”
“Ô Tuấn Triết?” Lộc Nhất Bạch hơi nghi hoặc, “Tên nghe hơi quen.”
“Là tên tiểu thịt tươi* hôm bữa mới đánh nhau với anh phải không?” Thích Ca lại nhớ rõ, “Hai người không phải kẻ thù à? Sao hắn ta lại tới tham ban?”
*Tiểu thịt tươi là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.
“Không phải là bọn tôi đánh nhau, mà là fan của bọn tôi đánh nhau.” Ngu Thành Hà không hề bất ngờ với việc giọng Thích Ca đột ngột xuất hiện, “Hắn ta với boss bên đó cũng không muốn đánh nhau, lần này Ô Tuấn Triết xuất ngoại chụp quảng cáo, địa điểm vừa khéo ngay gần chỗ chúng tôi đang thu hình, nên hắn ta chủ động lại đây tham ban.”
Lần này Ngu Thành Hà không hỏi chuyện gì nữa.
Lộc Nhất Bạch cũng không nhiều lời, “Được, tôi biết rồi.”
Hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Thích Ca nhìn hắn, hỏi mà giọng chua lét, “Sao anh không hỏi thêm mấy câu nữa? Cứ vậy mà tin tưởng Ngu Thành Hà?”
“Anh nghĩ là anh biết chuyện gì xảy ra rồi.” Lộc Nhất Bạch chọt vào trán y, sau đó cứ vậy ôm y, duỗi cánh tay dài ra tìm tên Ô Tuấn Triết trên máy tính.
Thích Ca cũng quay đầu lại nhìn.
Kết quả tìm kiếm hiện ra rất nhanh, bỏ qua thông tin cơ bản ra, Lộc Nhất Bạch cùng Thích Ca đều chú ý tới công ty quản lý của người này là “Diệu Thời”.
“Diệu Thời phải công ty lần trước hẹn anh ăn tối không?” Trí nhớ của Thích Ca không tệ, chuyện đã trải qua đều có thể nhớ rõ, “Sau đó lại nói là gặp tai nạn giao thông nên không thể tới được?”
Lộc Nhất Bạch cũng dần nhớ ra, hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ tới lần đó liệu có thật là gặp tai nạn xe không?
Mà nếu không phải là tai nạn giao thông… Lộc Nhất Bạch nhìn Thích Ca, ánh mắt hơi kỳ lạ.
“Sao lại nhìn em như vậy?” Thích Ca ngơ ngác.
“Nếu không phải là tai nạn giao thông, vậy tại sao bên đó lại lâm thời cho chúng ta leo cây?” Lộc Nhất Bạch nghiêng người về trước, gần như là mặt dán mặt với Thích Ca, “Lúc trước khi liên hệ với Kỷ Hạm, bên đó rất nhiệt tình với chuyện hợp tác. Nếu không phải là chuyện vô cùng nghiêm trọng, bên đó không thể bỏ qua cơ hội kia được.”
Thích Ca trừng lớn hai mắt, “Em không rõ ý của anh.”
“Bên đó trước giờ chỉ liên hệ với Kỷ Hạm, đương nhiên không thể không biết anh. Thay đổi duy nhất của buổi tối đó, là Kỷ Hạm không đi mà là em.” Lộc Nhất Bạch đẩy mấy cọng tóc rơi xuống trước trán Thích Ca, “Em thấy có khi nào là bên đó thấy em thì bị dọa chạy không?”
Thích Ca: “…”
Cơ mà, nói nói một hồi, đúng là có một chi tiết đã bị bọn họ xem nhẹ.
Buổi tối hôm đó, lúc đối phương gọi điện tới nói gặp tai nạn giao thông đã là trễ giờ hẹn.
Nếu bên đó muốn hợp tác với Lộc Nhất Bạch, cơ hội khó có được như vậy thì lẽ ra phải đến trước cả bọn họ, để lưu lại ấn tượng tốt với Lộc Nhất Bạch.
Ít nhất thì cũng không nên đến muộn mới đúng chứ nhỉ?
Nếu nói thật ra bên đó đã tới từ trước rồi, mà sau đó lại nhìn thấy Thích Ca và Lộc Nhất Bạch đi cùng nhau nên mới lâm thời bỏ chạy, còn giả vờ gặp tai nạn xe thì hợp lý hơn nhiều.
Lại dựa vào kết quả bọn họ vừa thảo luận ra khi nãy, người chủ thuê kia muốn chia rẽ bọn họ, nhưng lại không muốn đối địch với Lộc Nhất Bạch.
Nếu là bởi bên đó nhận ra Thích Ca nên mới làm vậy, thì mọi chuyện đều trùng khớp.
Vậy vấn đề hiện tại là, boss của Diệu Thời có thù oán gì với Thích Ca?
Thích Ca không hiểu sao ra sao, “Em có biết boss Diệu Thời là ai đâu cơ chứ? Tên của người ta là gì em còn không biết?”
Chuyện Lộc Nhất Bạch phải nhớ mỗi ngày rất nhiều, mấy chuyện không quan trọng này bình thường hắn không nhớ làm gì, bây giờ hỏi cũng không thể nhớ được boss của Diệu Thời là ai.
“Tìm thử xem.” Lộc Nhất Bạch nói, “Trên mạng chắc chắn có.”
Thích Ca quay đầu tìm kiếm tên công ty Diệu Thời, bấm vào trang web của công ty, phát hiện người chịu trách nhiệm pháp lý cho công ty là một người phụ nữ tên Mạnh Tình Tình.
“Em cũng không quen biết người này mà.” Thích Ca nhìn kỹ lại, “Em rất chắc chắn, em không biết cô ta, ngay cả tên em cũng chưa từng nghe nói tới.”
Lộc Nhất Bạch cũng nhíu nhíu mày, “Mạnh Tình Tình? Là nữ à? Người Kỷ Hạm nói hình như không phải người này.”
Lúc trước Kỷ Hạm có báo cáo tình huống của Diệu Thời với Lộc Nhất Bạch, không đặc biệt đề cập tới giới tính bên đó. Nhưng bình thường thì nếu bên đó là nữ, Kỷ Hạm đã nhắc tới. Cô không nói gì liền mặc định đối phương là nam.
Cơ mà trong một công ty, tình huống người ra quyết sách không phải là người chịu trách nhiệm pháp lý cũng khá thường gặp.
“Để anh hỏi Kỷ Hạm.” Lộc Nhất Bạch lấy di động ra, “Theo anh nhớ thì đối phương họ… Đinh?”
“Đinh?” Thích Ca biến sắc, bật thốt ra, “Đinh Lan Thanh?”
Lộc Nhất Bạch dừng tay lại, “Em biết hắn ta?”
Thích Ca nhắm mắt lại, “Anh xác định lại với chị Kỷ đi đã.”
Bấy giờ y đang ngồi trong lồng ngực Lộc Nhất Bạch, hắn có thể cảm nhận rõ ràng cả người y đang run rẩy.
Đúng là có quen biết?
Lộc Nhất Bạch gọi điện cho Kỷ Hạm.
“Người chịu trách nhiệm pháp lý là Mạnh Tình Tình, nhưng người ra quyết sách lại là chồng cô ta, tên là Đinh Lan Thanh. Lúc trước người liên hệ với chúng ta nói muốn hợp tác cũng là Đinh Lan Thanh.”
“Chồng?” Thích Ca lắc lư uốn éo trèo xuống khỏi người Lộc Nhất Bạch, xoay người chạy ra cửa.
“77.” Lộc Nhất Bạch vội vã đuổi theo, ôm người lại, “Rốt cuộc có chuyện gì? Trước tiên nói rõ ra, đừng gấp gáp.”
Thích Ca ở trong ngực Lộc Nhất Bạch cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, y hít sâu hai hơi, mới cười lạnh nói, “Tên của gã bạn trai lúc trước của Dư An Chi, chính là Đinh Lan Thanh.”
Hết chương 49