Sổ Tay Cưa Đổ Người Yêu Cũ

Chương 36: Giương cung bạt kiếm




Ngày hôm sau, trên dưới cả công ty Thanh Bách đều rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ.

Chuyện hôm qua Trịnh Thiên tới khiêu khích, kết quả bị Lộc Nhất Bạch đuổi thẳng khỏi công ty, và cả chuyện Trịnh Hàn liên quan bị tố cáo, đã lan truyền đến tai nhân viên khắp công ty.

Tất cả đều biết hôm nay công ty phải tổ chức họp hội đồng quản trị, nói là để thảo luận xem cuối cùng Trịnh Hàn sẽ đi hay ở. Trên thực tế, chỉ cần là người có chút đầu óc thì đều biết Trịnh Hàn trước giờ vẫn chỉ là một con cờ. Ngày hôm nay chính là ván cờ cuối cùng giữa Lộc Nhất Bạch và La Phất.

Có lẽ bầu trời công ty lại sắp thay đổi, hoặc có lẽ, nơi này sẽ biến thành thiên hạ của Lộc Nhất Bạch.

Người phụ trách khác nhau, sẽ có tác động rất lớn đối với nhân viên. Chuyện liên quan tới lợi ích của mình, bọn họ không thể không quan tâm, chỉ tiếc bọn họ không có sức lực gì để thay đổi, chỉ có thể lo lắng suông.

Thích Ca không giống họ, y có thể quan sát toàn bộ quá trình. Hôm nay Thích Ca ăn mặc vô cùng đẹp trai, sáng sớm đã mang thần thái sáng láng đến công ty, dường như đã nắm chắc thắng lợi trong tay. Mấy nhân viên tới sớm không kiềm được mà nhìn y thêm vài bận, sau đó không hiểu sao cảm thấy với trạng thái tinh thần của Thích Ca, ngày hôm nay Lộc Nhất Bạch thắng chắc rồi.

Lộc Nhất Bạch cũng không cố ý đến công ty sớm, mà đến đúng giờ.

Đến cửa văn phòng, liền thấy Thích Ca ngồi ở chỗ chuyên dụng của hắn, không biết đang mày mò cái gì.

“Em cũng muốn đoạt quyền anh à?” Lộc Nhất Bạch cười nói.

Đây đương nhiên là đùa giỡn, bởi vì hắn yên tâm với Thích Ca, nên mới có thể mở miệng nói những câu đùa này.

Thích Ca ngẩng đầu lên, cũng cười nói, “Đúng rồi, hôm nay anh phải cẩn thận. Biết đâu được “hoàng lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu”*, em chính là con hoàng tước đó. Em không chỉ muốn đoạt quyền anh mà còn muốn ăn anh… Ngoàm~”

*hoàng lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu: bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn đằng sau.

Y làm động tác ăn thịt người với Lộc Nhất Bạch.

Ánh mắt Lộc Nhất Bạch xẹt qua cổ y, hơi dừng một chút, rồi tiến tới hai bước vươn tay nâng cằm y lên, “Để anh xem xem… Đây là gì? Cành cây?”

Trên cổ Thích Ca có mấy đường cong như nhánh cây kéo dài từ cổ áo lên, nhìn hơi kỳ lạ, nhưng lại khiến Thích Ca thêm hai phần hoang dã, trông khá dễ nhìn.

“Anh đoán xem.” Thích Ca bắt lấy bàn tay đang kéo áo mình của Lộc Nhất Bạch, lơ đãng nói, “Đoán đúng có thưởng.”

Lộc Nhất Bạch không vội đoán, “Thưởng gì?”

Thích Ca vỗ vỗ ghế ngồi dưới mông, giọng nói mang mười phần ám chỉ, “Em thử rồi, ghế này vừa rộng rãi vừa thoải mái… ừm, muốn làm gì cũng không thành vấn đề.”

Lần này Lộc Nhất Bạch không kéo áo Thích Ca nữa, mà kéo kéo cà vạt của mình, “Em là gián điệp bọn họ phái tới đúng không? Ngay lúc này tới quyến rũ anh là muốn anh tự rối loạn sao?”

“Vớ va vớ vẩn.” Thích Ca ngọt ngấy uốn éo tới dựa vào người Lộc Nhất Bạch, “Rõ ràng là em tới cổ vũ anh.”

Lộc Nhất Bạch cười khẽ, trước tiên hôn lên môi y một cái.

Thích Ca đẩy hắn ra, tự mình cởi áo, “Thôi, cứ coi như anh trả lời đúng rồi.”

Lộc Nhất Bạch: “…”

Từng gặp ăn gian, mà chưa bao giờ gặp ăn gian trắng trợn như này luôn.

Rốt cuộc Thích Ca thích cái ghế này tới cỡ nào?

Chờ mọi chuyện kết thúc, cũng có thể thử một lần xem sao.

“Tới nhìn xem.” Thích Ca mở cổ áo, lấy tay che cổ.

Lộc Nhất Bạch bị y gợi lên hứng thú, không chờ nổi mà kéo tay Thích Ca ra.

Theo mỗi một ngón tay tản ra, đường cong trên cổ y từng chút lộ ra bộ mặt thật – hóa ra là một hình xăm sừng hươu.

Hô hấp Lộc Nhất Bạch ngưng trệ.

Lộc Nhất Bạch nhớ rất rõ vị trí này, đêm qua, chính hắn đã trồng một quả dâu tây thật lớn lên người Thích Ca ngay đó.

“Che làm gì?” Đầu ngón tay Lộc Nhất Bạch vuốt ve chỗ da đó, “Sợ bị người ta thấy à?”

“Sợ bị chửi là yêu phi.” Thích Ca ôm cổ Lộc Nhất Bạch mà đùa giỡn, “Đại vương à, nếu ngài muốn nhìn, chờ đánh thắng xong trận ngày hôm nay, buổi tối em cho một mình ngài xem, thế nào? Ngài cũng không muốn người khác cứ nhìn chằm chằm vào cổ em đâu ha?”

Thật ra Thích Ca không sợ bị người khác phát hiện dấu hôn trên cổ y, nhưng hôm nay là trường hợp quan trọng, nếu tất cả lực chú ý đều tập trung vào y thì quả thật không như ý muốn. Lộc Nhất Bạch chuẩn bị lâu như vậy, y không thể phá hỏng uy nghiêm tổng giám đốc của hắn được.

Lộc Nhất Bạch vốn cũng không muốn công khai quan hệ của cả hai nhanh như vậy, tối hôm qua chỉ là không kiềm chế được, vị trí không được tốt lắm. Đương nhiên, hắn cũng không sợ bại lộ, nhưng nếu Thích Ca đã lo lắng cho hắn, hắn cũng không miễn cưỡng, dù sao thì chỉ là hình xăm tạm thời, rửa sạch là được.

Mà một câu “buổi tối cho một mình ngài xem” của Thích Ca đã là cách cổ vũ Lộc Nhất Bạch hiệu quả nhất.

Mười giờ sáng, tất cả nhân viên tham dự hội nghị đã tới đông đủ, không khí trong phòng họp dường như đã trở nên loãng hơn, không ít người bắt đầu thở mạnh hơn bình thường.

Lộc Nhất Bạch cũng chẳng dài dòng kéo dài thời gian, hai câu đã nói rõ mục đích của ngày hôm nay, đưa ra tất cả chứng cứ Trịnh Hàn làm trái với quy định công ty. Gã Trịnh Hàn này giống hệt với Trịnh Thiên, cũng là tay ăn chơi quần áo lụa là, lúc nắm quyền không biết kiềm chế bản thân, chuyện lạm dụng chức quyền để vi phạm quy định xảy ra rất nhiều, lúc trước chỉ vì mang họ Trịnh, lại có quan hệ tốt với Trịnh Thiên, nên mới không bị ai tố cáo.

Hiện tại thật sự đặt lên bàn cân, từ chi nhánh Vân Châu tới trụ sở chính, có thể nói là “tội đồ tày trời”, chẳng ai có thể đứng ra bênh vực gã.

Thế nên, bên phía La Phất chỉ còn cách dời tầm mắt công chúng, tránh nói về hành vi của Trịnh Hàn, sau đó thả nhược điểm của Lộc Nhất Bạch ra.

Lộc Nhất Bạch làm việc rất đúng mực, chuyện có thể khiến bên La Phất lấy ra nói không nhiều lắm, tính tới tính lui, chủ yếu vẫn là nhắm vào chuyện Lộc Nhất Bạch “không nhận họ nhận hàng”. Đương nhiên, bọn họ phải làm lớn chuyện lên.

Đầu tiên, La Phất tung chuyện chú Đường ra, ông ta không nói Lộc Nhất Bạch “không nhận họ hàng”, mà cố ý vô tình nói thành Lộc Nhất Bạch nhằm vào nhà họ Trịnh.

Nói Lộc Nhất Bạch hận nhà họ Trịnh, đây là hắn lấy việc công báo thù riêng.

Họ Trịnh trong Thanh Bách không ít, tuy không phải mỗi ngươi đều nắm thực quyền như Trịnh Hàn, nhưng cũng có cầm một ít cổ phần công ty, cuộc sống khá dễ chịu. Vừa nghe Lộc Nhất Bạch nhắm vào nhà họ Trịnh thì đương nhiên không vui.

Mà những người không mang họ Trịnh, có thể theo Trịnh Chính Thành lăn lộn tới giờ, chắc chắn cũng có quan hệ tốt với nhà Trịnh. Một câu của La Phất đã đặt Lộc Nhất Bạch ở phía đối lập với đại đa số người đang ngồi đây.

Level quả thật cao hơn đám Trịnh Thiên Trịnh Hàn nhiều.

Đối mặt với chỉ trích của mọi người, Lộc Nhất Bạch rất bình tĩnh, “Làm sao? Thân là tổng giám đốc, từ khi nào mà không đi cửa sau lại biến thành lỗi? Có phải sau này cứ là người thân bạn bè của tôi tới tìm tôi đi cửa sau, tôi đều phải đáp ứng vô điều kiện không? Nếu vậy, các vị đây sẽ không có ý kiến gì đâu nhỉ?”

Quả tạ này vốn không nặng như vậy, La Phất cũng không phải muốn dùng cái cớ này để buộc tội Lộc Nhất Bạch, ông ta muốn gieo một hạt mầm trong lòng người nhà họ Trịnh trước đã. Thế nên, ông ta không phản bác Lộc Nhất Bạch.

“Tôi đã nói rồi, đây không phải là về đi cửa sau hay không. Thông qua hiện tượng để nhìn thấy bản chất, giám đốc Lộc đây không phải là công bằng mà là đang nhắm vào người nhà họ Trịnh. Cũng là không theo quy trình, tại sao trợ lý Thích bên cạnh cậu có thể được phá cách đề bạt lên, mà Trịnh Hạo Thiên lại không được?” La Phất cũng biết hôm nay là trận chiến cuối cùng nên tự mình lên sân khấu, miễn để lại nhược điểm.

Trịnh Hạo Thiên chính là đứa con kia của chú Đường.

Lộc Nhất Bạch nói, “Điều lệ công ty có quy định rõ ràng rằng người có năng lực xuất chúng có thể được đặc biệt đề bạt nhỉ? Mỗi năm nghiệp vụ của Thích Ca đều đứng nhất, có cần tôi cho mọi người xem số liệu không? Cậu ta được phá cách đề bạt thì có vấn đề gì?”

Thành tích của Thích Ca vẫn luôn vượt trội, chỉ là trước kia y không tham gia họp thường niên, không lộ mặt ở trụ sở chính, nên cảm giác tồn tại không mạnh. Bây giờ Lộc Nhất Bạch vừa nói ra, không ai dám hó hé gì nữa.

“Mặt khác, từ khi Thích Ca lên làm trợ lý tới nay, ai trong các người có thể bắt ra được một lỗi sai gì?” Lộc Nhất Bạch đảo mắt nhìn mọi người, tự tin ngập tràn trong mắt.

Có hắn cùng Kỷ Hạm đứng sau, Thích Ca vốn cũng không kém, nên về mặt công việc đúng là không thể bắt được lỗi sai nào.

“Đúng rồi đấy, mà đâu ai nói cậu ta làm trợ lý không ổn, thời gian của mọi người đều rất quý giá, có cần phải lãng phí vào một kẻ vô danh tiểu tốt như vậy không?” Có người nói thầm.

“Được, chúng ta không nói những chuyện này nữa, đều là việc nhỏ.” La Phất lập tức nói sang chuyện khác, “Hiện tại tôi có hai đoạn video, là chuyện liên quan tới sống chết của Thanh Bách, hy vọng mọi người có thể nghiêm túc xem xét.”

Ông ta nói nghiêm trọng như vậy, cả phòng họp liền yên tĩnh, La Phất kêu người chạy hai đoạn video.

Một đoạn có vẻ là được quay ở bệnh viện, một người mặc áo blouse trắng dài nhìn về phía camera nói, “Sức khỏe của chủ tịch Trịnh vốn rất tốt, theo lý mà nói thì không thể bị trúng gió được…”

Người nọ bla bla một đống thuật ngữ chuyên nghiệp, cuối cùng tổng kết lại, “Khả năng cao là do uống thuốc bất hợp pháp, nói trắng ra, có thể là bị hạ độc.”

Ngay sau đó là một người trông hệt như y tá, bộ dáng vô cùng dè dặt thận trọng nói, “Các người đã hứa sẽ giữ bí mật cho tôi, tôi không muốn chết… Lão chủ tịch đáng thương lắm, bị con ổng, chính là cái cậu có vẻ ngoài tuấn tú đó, mắng chửi mỗi ngày, tôi còn thấy cậu con đó của ổng cho ổng uống thuốc gì đó nữa… Thuốc gì thì tôi không rõ, dù sao thì chẳng phải do bệnh viện khai, ổng ăn xong sức khỏe càng xuống.”

Người ngồi dưới ồ lên, có người nói, “Y tá này tôi từng thấy rồi, trước đây phụ trách chăm sóc chủ tịch Trịnh, cậu ta được giám đốc Lộc mời tới, không thể nói dối vu khống giám đốc Lộc được. Giám đốc Lộc, chuyện này là sao?”

“Không phải còn một đoạn nữa à? Xem hết rồi nói.” Lộc Nhất Bạch nói.

Tim La Phất “lộp độp” một chút, nhưng việc đã tới nước này, ông ta không có biện pháp nào, đành phải cho chạy video tiếp theo.

Lần này là video về một vụ tai nạn xe cộ, quay lại tai nạn xe của Trịnh Thiên, hội trường tràn ngập tiếng hút khí, ai cũng không thể nhẫn tâm nhìn kỹ cho được.

Sau khi hết đoạn tai nạn xe, video chuyển sang phân tích ảnh chụp màn hình, tấm thứ nhất là biển số xe.

“Dựa vào thông tin đăng ký có thể tra ra được chiếc xe với biển số này thuộc sở hữu của Chu Đình Đình. Chu Đình Đình đã chết ngay tại hiện trường, khi ấy vụ việc này được xác định là tai nạn. Nhưng gần đây chúng tôi mới phát hiện ra một chuyện rất thú vị: Chu Đình Đình có một người bạn trai tên Hoàng Duy, cũng chính là bạn trai cũ của trợ lý Kỷ.” La Phất nhìn về phía Kỷ Hạm, “Hơn nữa, rất trùng hợp, đêm trước ngày xảy ra tai nạn, Hoàng Duy này vừa khéo có nói chuyện điện thoại với trợ lý Kỷ, nội dung chi tiết không biết.”

Ông ta tung một loạt ảnh ra, có ảnh Chu Đình Đình và Hoàng Duy thân mật, cũng có ảnh Hoàng Duy và Kỷ Hạm nói chuyện với nhau, còn có cả lịch sử chat.

Lúc này phòng họp mới thật sự sôi trào lên, so với chứng cứ hãm hại Trịnh Chính Thành vừa rồi, chuyện hãm hại Trịnh Thiên này càng chân thật hơn.

Lộc Nhất Bạch bình tĩnh không hé nửa lời.

La Phất thoáng thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp, “Mọi người đừng nóng vội, tôi còn có người làm chứng.”

Ông ta chuyển sang Lộc Nhất Bạch, cố ý dùng giọng điệu hèn mọn nhất mà nói, “Giám đốc Lộc, hôm qua cậu dùng vũ lực đuổi Trịnh Thiên khỏi công ty, hôm nay nó là người làm chứng, cậu cho nó vào nhé?”

Chuyện hôm qua mọi người đều biết, lúc đầu còn không thấy sao, nhưng giờ nhìn thấy những chứng cứ này, đương nhiên suy nghĩ cũng thay đổi.

Em trai ruột muốn vào công ty còn phải được hắn ta đồng ý nữa sao? Lộc Nhất Bạch bây giờ đúng là một tay che trời.

Trịnh Thiên vốn đã chờ ngay ngoài cửa, nhanh chóng vào phòng họp.

Lại đi vào nơi này, lại đối mặt với những người quen thuộc ngồi đây, tâm tình gã vô cùng phức tạp, khuôn mặt hơi vặn vẹo.

“A Thiên con yên tâm đi, ngồi ở đây đều là những người đã theo lão chủ tịch từng bước tới ngày hôm nay, chúng ta cũng nửa được coi như người lớn nhà con, bị oan ức gì cứ việc nói ra, các chú các bác sẽ đòi lại cho con.” La Phất trấn an Trịnh Thiên, cũng là nhắc gã không được mất bình tĩnh.

Trịnh Thiên hít sâu một hơi, nói, “Tôi tự biết năng lực mình không so được với anh hai, nên chưa bao nghĩ tới việc tranh giành quyền kế thừa với anh, anh hai xuống tay với tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà tôi có thể nhịn. Nhưng ngay cả cha, anh cũng không tha, thì không khỏi quá tàn nhẫn. Thanh Bách tuyệt đối không thể rơi vào tay loại người như anh, nên hôm nay tôi không thể không đứng ra vạch trần anh.”

Gã lấy ra một lọ thuốc và một bản báo cáo, “Dưới sự chăm sóc của giám đốc Lộc đây, bệnh tình của cha càng lúc càng nghiêm trọng, đầu óc càng lúc càng kém minh mẫn. Giám đốc Lộc không cho người khác tới nhà thăm cha, nên việc này người ngoài không biết, còn tưởng anh ta chăm sóc chu đáo lắm. Tôi không yên tâm, nên liều mạng dẫn ông đi kiểm tra, báo cáo cho thấy trong cơ thể ông có chứa một lượng thuốc an thần lớn. Lọ thuốc này là loại thuốc chỉ thường được dùng cho bệnh tâm thần, tôi tìm được nó trong phòng của cha. Dám hỏi giám đốc Lộc, nhà chúng ta có ai có bệnh tâm thần mà phải xài đến loại thuốc này?”

Lông mày Lộc Nhất Bạch khẽ động lúc Trịnh Thiên nói ra hai chữ “anh hai”, nhưng chỉ vậy. Sau đó gương mặt hắn không hề dao động nữa.

“La đổng.” Lộc Nhất Bạch không để ý tới Trịnh Thiên, mà nhìn về phía La Phất, “Ông còn chứng cứ nào nữa không?”

“Nhiêu đó còn chưa đủ sao?” La Phất còn chưa nói gì, Trịnh Thiên đã không nhịn nổi, “Lộc Nhất Bạch, rốt cuộc anh còn làm chuyện thương thiên hại lý gì nữa?!”

Lộc Nhất Bạch vẫn nhìn thẳng La Phất, “Ý của tôi là, nếu còn chứng cứ thì lấy ra sớm chút, không thì đừng nói tôi không cho các người cơ hội.”

La Phất lạnh lùng nói, “Cậu cứ giải thích rõ ràng những chuyện này trước đã rồi nói tiếp.”

“Được.” Lộc Nhất Bạch gật gật đầu, “Xem ra là không còn.”

Lúc này hắn mới nhìn về phía Trịnh Thiên, ánh mắt như đang nhìn một tên bại não, “Cậu có bao giờ nghĩ tới, nếu tôi đã một tay che trời như lời bên cậu nói, chỉ bằng cậu mà có thể đưa lão chủ tịch đi bệnh viện kiểm tra sao?”

Trịnh Thiên ngẩn ra, rồi lập tức rít gào lên, “Tôi thừa dịp anh đi Vân Châu lén đưa cha đi. Tuy người giúp việc đều là anh thuê tới nhưng vài người bọn họ vẫn còn có lương tâm, không phải ai cũng đều muốn giúp anh.”

Có một cổ đông nữ cẩn trọng hơn, cô nói ngay, “Không đúng nha, theo tôi biết thì hiện tại lão chủ tịch hành động bất tiện. Nếu đúng theo lời mấy người nói, thì giám đốc Lộc đã đuổi tiểu thiếu gia ra khỏi nhà rồi. Dù có người giúp nhưng sao có thể đưa lão chủ tịch đi mà không bị ai phát hiện chứ? Đâu thể có chuyện tất cả người giúp việc giám đốc Lộc thuê tới đều phản bội hắn?”

Trịnh Thiên nhất thời nghẹn họng.

La Phất lập tức cứu cánh, “Có thể là lúc lão chủ tịch đi bệnh viện kiểm tra, A Thiên tìm một bác sĩ đáng tin cậy kiểm tra cho lão chủ tịch đúng không?”

Trịnh Thiên lau mồ hôi, “Đúng rồi, chính là vậy.”

Lộc Nhất Bạch mỉm cười, “Chắc không trùng hợp là bác sĩ trong video đầu tiên đâu nhỉ?”

La Phất cảnh giác nói, “Cậu hỏi chuyện này làm gì? Còn muốn xuống tay với cả bác sĩ sao?”

“Nếu chuyện hôm nay là thật, ra khỏi phòng họp là tôi phải vào thẳng cục cảnh sát rồi, còn xuống tay với ai được?” Lộc Nhất Bạch nói, “Nhưng các người, chuyện trọng đại như vậy mà ngay cả bác sĩ là ai cũng không dám nói ra sao? Thế thì ai dám tin?”

“Chính là bác sĩ đó thì thế nào?” Trịnh Thiên không chờ nổi, tức giận nói, “Tôi không sợ anh trả thù, có bản lĩnh thì đến đây!”

“Phải là tốt rồi.” Lộc Nhất Bạch nói, “Tôi cũng có video muốn cho mọi người xem.”

Thích Ca tiến lên bật video.

Trong video là hội nghị của một viện điều dưỡng, cách chức một bác sĩ không có y đức, nhận tiền gian, đúng là vị trong video đầu tiên kia.

“Đây là loại bác sĩ gì vậy? Không thể tin lời nói của ông ta được.” Lập tức có người thì thầm.

“Đúng đấy, loại người này vì tiền chuyện gì cũng làm được, khả năng cao là vu khống rồi.”

“Còn có nhận tiền gian nữa kìa, bản báo cáo kia có khi nào cũng là làm giả mà ra không?”

“Có thể lắm.”



Nghe tiếng nghị luận xôn xao, mặt La Phất tái mét cả rồi.

“Được rồi, chúng ta hãy nói về chuyện tai nạn xe cộ đi.” Lộc Nhất Bạch ra hiệu cho mọi người im lặng, “Về tai nạn xe, chúng tôi cũng có vài thứ muốn cho mọi người nghe thử.”

Thích Ca đi xuống, Kỷ Hạm thế chỗ mở một đoạn ghi âm lên.

Trong bản ghi âm là tiếng một người đàn ông uy hiếp Kỷ Hạm, yêu cầu cô chuyển một khoản tiền cho gã, bằng không đừng trách gã không nể tình cũ, phơi bày quá khứ của hai người vân vân, hệt như một gã lưu manh côn đồ. Mà Kỷ Hạm không bị ảnh hưởng, trực tiếp cự tuyệt, còn thóa mạ gã.

Nói đơn giản, đoạn ghi âm này chỉ có thể chứng minh quan hệ giữa hai người vô cùng tồi tệ, mà không thể nói hai người có cấu kết nhau.

“Đoạn ghi âm này chính là cuộc điện thoại Hoàng Duy gọi cho tôi vào buổi tối trước ngày xảy ra tai nạn mà sếp La nói vừa nãy.” Kỷ Hạm vẫn như một con robot, không hề mang theo bất cứ dao động cảm xúc nào, “Hoàng Duy đúng là bạn trai cũ của tôi, nhưng vì bất đồng quan điểm nên đã chia tay nhiều năm. Anh ta đột nhiên gọi cho tôi, tôi cảm thấy có âm mưu, nên mới ghi âm lại.”

Bản ghi âm này còn mạnh mẽ hơn cả bằng chứng La Phất đưa ra.

Người có thể ngồi đây đều không phải kẻ đần, ánh mắt nhìn La Phất dần thay đổi.

Trịnh Thiên bỗng nói, “Khoan đã, không phải còn có…”

“Việc này hẳn chỉ là hiểu lầm mà thôi.” La Phất vội ngắt lời Trịnh Thiên, “Nhưng dù thế nào đi nữa, Lộc Nhất Bạch, dưới sự chăm sóc của cậu, sức khỏe của chủ tịch Trịnh càng lúc càng tệ là sự thật, cậu dám thề với lương tâm mình cậu không ngược đãi ông sao?”

“La đổng đừng nóng vội thế, tôi còn chưa xong đâu.” Lộc Nhất Bạch khẽ cười một tiếng, ra hiệu cho Thích Ca tiếp tục.

Thích Ca lại đi lên, mở một đoạn video khác.

Đoạn video này là camera giám sát của một tiệm thuốc nhỏ, trên màn hình là một người phụ nữ đeo kính râm bản to tới mua thuốc.

Thuốc cùng một loại với lọ thuốc Trịnh Thiên vừa lấy ra, thời điểm người phụ nữ kia đi tới lộ mặt, tất cả mọi người đều nhận ra, đúng là Trịnh phu nhân.

“Để đề phòng người có bụng dạ khó lường tới làm phiền lão chủ tịch, đúng là tôi có nói không được cho ai vào thăm, nhưng Trịnh phu nhân thì đương nhiên là ngoại lệ.” Lộc Nhất Bạch mỉa mai nói, “Hai người họ là vợ chồng hợp pháp, tôi không thể ngăn cản bọn họ gặp mặt.”

Ý này đã quá rõ, chỉ có Trịnh phu nhân có thể gặp Trịnh Chính Thành, mà vừa khéo Trịnh phu nhân lại có mua thuốc trị bệnh tâm thân, quá là trùng hợp.

“Trời đất ơi, người hạ độc thế mà lại là Trịnh phu nhân á?”

“Ác độc thấy mà sợ.”

“Mà kỳ lắm, bà ta đâu cần phải tự mình làm mấy chuyện này? Làm vậy khác gì để lại nhược điểm cho người ta nắm đâu.”

“Bây giờ bả còn người nào để mà kêu đi làm giùm bả?”

“Cũng đúng, hơn nữa mấy cái chuyện bí mật này, tự mình làm mới yên tâm được.”



“Đồ ngậm máu phun người!” Trịnh Thiên giận dữ, “Tại sao mẹ tôi lại muốn hại cha? Làm thế có lợi gì cho bà? Ai nói thuốc bà mua là để cho cha xài? Lộc Nhất Bạch, anh đừng có mà cắn ngược.”

Lộc Nhất Bạch căn bản không để ý tới gã, chỉ nhìn về phía La Phất, “La đổng, ông còn gì muốn nói không?”

La Phất gắt gao nhìn chằm chằm Lộc Nhất Bạch, trong giây lát đột ngột thay đổi sắc mặt, chuyển thành bộ dạng đau đớn tột cùng, “Rất xin lỗi mọi người, tôi cũng là bị lừa gạt. Tôi cứ tưởng Trịnh Thiên bị ức hiếp, nên mới muốn đòi lại công bằng cho nó, dìu dắt nó. Không ngờ được… không ngờ được hai mẹ con nó lại như thế… Ai, lòng người không như xưa nữa rồi.”

Cả hội trường kinh ngạc, không biết La Phất đang muốn diễn tuồng gì. Hai mắt Trịnh Thiên trợn tròn chỉ thiếu điều muốn rớt xuống, ngạc nhiên đến mức quên cả lời thoại.

“Nghĩ đến đây, chủ tịch Trịnh thật bất hạnh làm sao.” Hai mắt La Phất ửng đỏ, như ngay giây tiếp theo sẽ có nước mắt chảy ra, “Cả đời ông ấy hô mưa gọi gió, không ngờ tới lúc già lại bị vợ con ruồng rẫy, ngay cả an hưởng tuổi già cũng không được. Nhưng đây đều là việc nhà của chủ tịch Trịnh, chúng ta dù có muốn giúp cũng không được. Chỉ có… chỉ có Thanh Bách là tâm huyết cả đời của ông ấy, là minh chứng cho thành công của ông, tôi tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Thanh Bách bị hủy hoại. Thế nên, chẳng sợ hôm nay bị mắng, bị người nhổ cột sống, tôi cũng muốn thay chủ tịch Trịnh làm chim đầu đàn.”

La Phất đứng dậy, trầm giọng nói, “Lộc Nhất Bạch cùng Trịnh Thiên đều không sạch sẽ gì, sớm muộn gì cũng sẽ phá đổ Thanh Bách. Hôm nay nếu mọi người đều đã ở đây, không bằng hãy bầu ra một vị tổng giám đốc mới đi.”

Hết chương 36