Lộc Nhất Bạch không nói lời nào, không khí dường như vô cùng xấu hổ, Thích Ca không khỏi ảo não.
Vừa mới tỉnh dậy, đầu óc mơ mơ hồ hồ, suy nghĩ không đến nơi đến chốn.
Tình huống giữa hai người họ bây giờ, đúng là không thích hợp với kiểu đùa giỡn này.
Nhìn hàng lông mày của Lộc Nhất Bạch nhíu chặt lại, Thích Ca hơi sốt ruột, đang muốn nói thêm gì để giải khuây thì nghe thấy Lộc Nhất Bạch mở miệng.
Hắn hỏi với ngữ khí lạnh như băng, “Cậu biết người cuối cùng muốn bò lên giường tôi có kết cục như thế nào không?”
Thích Ca bỗng nghĩ tới, có khi nào hắn sẽ mượn cơ hội này để sa thải mình không?
Thích Ca lo lắng, lập tức sửa miệng, “Thật ra… không phải tôi muốn bò lên giường anh.”
Lộc Nhất Bạch nhìn y, “Vậy thì là thế nào?”
Thích Ca lại động não bịa chuyện, “À… thì là … sếp Lộc, anh uống say rồi muốn sàm sỡ tôi, tôi liều chết phản kháng, kết quả ngã xuống khỏi giường rồi ngất xỉu.”
Lộc Nhất Bạch: “…”
Thích Ca cười cười, “Giỡn vậy không buồn cười hả?”
Lộc Nhất Bạch: “… Tôi thấy có khi cậu ngã hỏng đầu rồi đấy.”
Thích Ca lộ ra gương mặt tươi cười rực rỡ, “Chỉ giỡn chút cho tỉnh ngủ thôi, sếp Lộc đừng để ý.”
Y không cho Lộc Nhất Bạch cơ hội nói thêm gì nữa, chạy như bay ra ngoài.
Hai phút sau, Lộc Nhất Bạch đi ra, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa.
“Hành lý của cậu còn ở trên xe đúng không? Cậu đi lấy lên thay quần áo, rồi theo tôi tới công ty.” Lộc Nhất Bạch nói.
Thích Ca đương nhiên đáp ứng, nhanh như chớp chạy xuống lầu, nghĩ nghĩ, lại chạy đi mua đồ ăn sáng.
Một tay y cầm bữa sáng, một tay kéo va li, cực khổ về tới cửa nhà Lộc Nhất Bạch thì vừa khéo thấy Kỷ Hạm bước ra từ một thang máy khác, trong tay cầm một đống đồ ăn sáng càng tinh xảo hơn.
Thích Ca: “…”
Kỷ Hạm lại rất bình tĩnh, thấy y không tiện thì chủ động tiến lên ấn chuông cửa.
Trong nháy mắt Lộc Nhất Bạch mở cửa, hắn rõ ràng rất ngạc nhiên, sau đó cái gì cũng không nói, thuận tay nhận lấy bữa sáng trong tay Thích Ca.
Thích Ca vào trong rửa mặt thay quần áo trước, chờ khi y đến phòng ăn mới phát hiện Kỷ Hạm đã rời đi, mà bữa sáng mình mua đã vơi đi hơn nửa.
Trước mặt Lộc Nhất Bạch là chén cháo hải sản nhỏ do Kỷ Hạm mua, hắn đang ưu nhã cầm muỗng nhỏ chậm rãi múc ăn.
“Ăn cháo hải sản không?” Lộc Nhất Bạch nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn y một cái, “Tôi múc cho cậu một chén.”
Thích Ca nói cảm ơn, ngồi xuống đối diện hắn.
Sau năm năm, lại lần nữa ngồi chung một bàn cùng ăn sáng với Lộc Nhất Bạch, Thích Ca nhất thời không kiềm được nỗi lòng, không dám ngẩng đầu lên.
“Cậu từng tới trụ sở chính chưa?” Có lẽ là cảm thấy không khí trên bàn ăn quá áp lực, Lộc Nhất Bạch chủ động hỏi Thích Ca.
Cháo hải sản thơm nồng ăn vào trong miệng lại thành vị cay đến mức muốn sặc ra, từng hạt cơm như hóa thành dao nhỏ, mỗi lần nuốt xuống đều khiến cổ họng Thích Ca đau đớn, không nói nên một câu hoàn chỉnh, “Chưa.”
“Chưa sao?” Nhưng hôm nay Lộc Nhất Bạch lại có vẻ như rất thích tán gẫu, hắn truy hỏi, “Mỗi năm công ty chi nhánh đều tuyển chọn nhân viên xuất sắc tới trụ sở chính để tham gia cuộc họp thường niên, với công trạng của cậu, sao lại không được chọn đi?”
Công trạng của Thích Ca quả thật không thể xoi mói, nhưng y không muốn đi Lận Xuyên, cho nên mỗi năm tới thời điểm bình chọn, y đều bị gạt bỏ ra ngoài.
Trịnh Hàn có lẽ là đã ngủ với minh tinh quá lâu, phong cách làm việc cũng gần sát với phong cách của giới giải trí, không có mặt thì không trao thưởng.
Đương nhiên, hiện tại Thích Ca hối hận rồi, nhưng y không dám thừa nhận, vậy nên đẩy hết nồi cho Trịnh Hàn cõng, “Có lẽ là do không hợp tâm ý của sếp Hàn, công ty chi nhánh Vân Châu đưa ra list nhân viên xuất sắc nhất, nhưng quyết định cuối cùng là do hắn ta định đoạt.”
Lộc Nhất Bạch không nghi ngờ gì y, khẽ gật đầu, thay đổi đề tài, “Ở trụ sở chính cậu có quen biết đồng nghiệp nào không?”
Nhân viên có biểu hiện ưu tú ở công ty chi nhánh sẽ có cơ hội được điều đến trụ sở chính làm việc.
Nhưng hằng năm công trạng của công ty chi nhánh Vân Châu đều đếm ngược, mỗi lần tổng kết cuộc họp thường niên đều chỉ có bị phê bình, theo Thích Ca biết, trừ Trịnh Hàn đang “dưỡng lão” ra, thì y đúng là không quen biết ai ở trụ sở chính cả.
“Chắc chỉ có mỗi sếp Hàn thôi?” Thích Ca nói.
“Hôm nay hắn ta cũng sẽ tham dự.” Lộc Nhất Bạch dừng một chút, nói, “Hôm nay là đại hội cổ đông, cậu cùng Kỷ Hạm học hỏi nhiều vào, sau này không có Kỷ Hạm, cậu phải đảm đương mọi việc.”
Chuyện này Lộc Nhất Bạch chưa hề lộ ra, Thích Ca còn tưởng hôm nay hắn chỉ quay lại đặng xử lý công việc thôi, nghe vậy thì lập tức khẩn trương lên.
Y là trợ lý do Lộc Nhất Bạch tự mình tuyển chọn, nếu biểu hiện không tốt chẳng khác nào vứt hết mặt mũi Lộc Nhất Bạch.
Thích Ca không cho phép bản thân mình làm mất mặt Lộc Nhất Bạch, cũng không rảnh nghĩ tới chuyện gì khác.
Tới công ty, Thích Ca lo sợ theo sau Kỷ Hạm, hỏi cô xem y cần phải chú ý điều gì.
Kỷ Hạm vẫn mang dáng vẻ lạnh như băng kia, “Bây giờ anh không cần làm gì cả, chỉ cần để tâm nghe để tâm nhớ là được.”
Lời này nói không rõ ràng, Thích Ca cũng chỉ có thể căng da đầu chuẩn bị.
Thích Ca có nghe nói hội đồng quản trị Thanh Bách nhiều rắc rối, nhưng chân chính đối mặt thì lại là lần đầu tiên.
Mỗi người trong phòng đều khí thế bất phàm, từng cặp mắt xoi mói không ngừng đảo qua người Thích Ca, phảng phất như có mang radar.
Thích Ca vừa bước vào phòng họp thì ngược lại không khẩn trương như trước nữa, y yên lặng ngồi vào chỗ mình nên ngồi, thản nhiên đối diện từng ánh mắt đánh giá của mọi người. Chẳng sợ cái gì cũng không biết, nhất định không thể thua khí thế.
Kỷ Hạm cũng ở đây, đồ nên chuẩn bị cô đã chuẩn bị sẵn hết, Thích Ca thì giống như thực tập sinh, chỉ có một việc cầm bút cầm vở ngồi sau Lộc Nhất Bạch ghi chép là được.
Y lén nhìn một vòng, không thấy cha cùng em trai Lộc Nhất Bạch đâu.
Hội nghị bắt đầu, không khí không thể coi là hòa hợp.
Có người hỏi Lộc Nhất Bạch, “Nghe nói gần đây tổng giám đốc Lộc đều ở bên chỗ công ty chi nhánh Vân Châu? Thân là chủ tịch của lại tập trung hết tinh lực để quản lý một công ty chi nhánh, có phải là quá vô trách nhiệm với tập đoàn hay không?”
Sau khi Thích Ca biết Lộc Nhất Bạch là chủ tịch tân nhiệm của Thanh Bách, từng âm thầm hỏi thăm quá trình hắn giành được chiếc ghế đó.
Chỉ là loại chuyện này, trừ vài vị lãnh đạo nòng cốt ở cấp cao, còn lại không có khả năng có người nào khác biết chi tiết cụ thể, dù có moi móc được chút tin tức gì thì cũng chưa chắc là chính xác.
Nhưng nói sao thì nói, có vài điều là chắc chắn: dù Lộc Nhất Bạch có lợi hại thế nào, hắn cũng không thể dễ dàng bắt lấy Thanh Bách. Thậm chí đến tận bây giờ, trong hội đồng quản trị vẫn còn người muốn kéo hắn ngã ngựa.
Hôm nay nhìn thấy, lời đồn quả nhiên không phải giả.
Không khí lập tức căng thẳng lên.
Lộc Nhất Bạch lại dửng dưng, “Ngoài chi nhánh Lận Xuyên, chi nhánh Vân Châu là công ty chi nhánh có tài chính lẫn nhân lực hùng hậu nhất, nhưng doanh thu hàng năm lại đếm ngược từ dưới lên. Tôi cần tìm ra vấn đề của chi nhánh Vân Châu, đây không chỉ là có trách nhiệm với tập đoàn, mà còn là để tra ra vấn đề có thể đang tồn tại trong cách quản lý của chúng ta. Làm một ví dụ tiêu cực, chi nhánh Vân Châu có rất nhiều chỗ đáng để nghiên cứu, đây được coi là vô trách nhiệm sao? Mặt khác, xin hỏi trong khoảng thời gian tôi ở Vân Châu, tập đoàn có xảy ra chuyện gì sao? Doanh thu có bị giảm xuống hay không?”
Trong lòng Thích Ca lặng lẽ vỗ tay khen hay cho Lộc Nhất Bạch.
Lời hắn nói tuy không gay gắt nhưng lại tự mang khí thế, không mấy người dám đối mặt với hắn khi hắn đưa ra câu hỏi.
Người nọ không nói gì nữa, một cổ đông ngồi bên cạnh tủm tỉm ra mặt hòa giải, “Trần đổng chỉ là quan tâm tới sự phát triển của tập đoàn thôi, không có ý chỉ trích tổng giám đốc Lộc. Mục đích của mọi người đều giống nhau cả, đều hy vọng Thanh Bách càng ngày càng tốt. Đương nhiên, chúng tôi tuyệt đối công nhận năng lực của tổng giám đốc Lộc, nếu không cũng chẳng ủng hộ tổng giám đốc Lộc, đúng không? Ý của Trần đổng là con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến, bây giờ không có vấn đề lộ ra, không có nghĩa là không có tai họa ngầm. Tổng giám đốc Lộc cần phải khống chế phương hướng phát triển của cả tập đoàn, chỉ một công ty chi nhánh quả thật không đáng bỏ ra quá nhiều công sức. Thanh Bách lớn như vậy, tìm nhân tài để quản lý công ty chi nhánh không khó. Dù không được thì cũng có thể tuyển từ ngoài vào.”
Lộc Nhất Bạch không kêu ông ta đề cử nhân tài, chỉ nói, “Điều La đổng đang nói là, các vị yên tâm, hiện tại chỉ là kế sách tạm thời. Dự tính thêm một tháng nữa, nhiều nhất hai tháng, đội ngũ lãnh đạo mới của chi nhánh Vân Châu sẽ được thành lập, mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Thích Ca nghe đến đó, trái tim đột nhiên trầm xuống.
Lúc trước Kỷ Hạm từng nói qua, Lộc Nhất Bạch không có khả năng ở lại Vân Châu quá lâu, y cũng hiểu rõ.
Nhưng… một tháng?
Quá nhanh.
Y không kiềm được mà thất thần, thẳng tới khi bị tiếng chuông điện thoại đột ngột kéo về hiện thực.
Phòng họp yên tĩnh lại, khiến tiếng chuông di dộng càng có vẻ vang dội hơn, Trịnh Hàn ở trong góc luống ca luống cuống lấy di động ra từ chối cuộc gọi.
Ai cũng không nói chuyện, Thích Ca muộn màng phát hiện không khí dường như không thích hợp lắm.
Nãy giờ nói cái gì?
Trong lòng y ẩn ẩn bất an.
Trịnh Hàn bỗng hô lên một tiếng.
Tiếng hét này càng đột ngột hơn vừa nãy.
Sắc mặt mọi người mỗi người một vẻ.
Lộc Nhất Bạch lạnh lùng nói, “Trịnh đổng, có chuyện gì?”
Trịnh Hàn ấp úng, dường như hơi sợ hãi.
Lộc Nhất Bạch nói, “Ông cố ý làm lớn chuyện như vậy chẳng phải vì muốn nói ra trước mặt mọi người sao? Nói luôn đi.”
Trịnh Hàn nhìn những người khác, cắn răng nói, “Tôi thật sự chưa làm gì cả, là, là chi nhánh Vân Châu xảy ra chuyện.”
Hiện tại, “chi nhánh Vân Châu” là một từ mẫn cảm.
Phòng họp tức khắc“xì xào” vang lên tiếng nghị luận.
Dù Thích Ca chưa trải qua chuyện gì cũng có thể cảm giác được chuyện không ổn.
Nhưng y không biết bây giờ nên làm cái gì.
Kỷ Hạm ho nhẹ một tiếng, đứng sau Lộc Nhất Bạch làm một thủ thế gọi điện thoại với y.
Thích Ca mau chóng phản ứng lại, nhanh nhẹn lấy điện thoại mình ra.
Cuộc họp kiểu này y đương nhiên phải tắt chuông điện thoại, nhưng không tắt máy, nên vừa mở ra liền thấy tin tức, còn có cả ảnh chụp.
Ánh mắt đầu tiên của Thích Ca vừa vặn nhìn tới một bức ảnh: Hai cảnh sát mang Hàn Nhược đi!
Đây là tình huống gì!
Thích Ca còn chưa kịp xem kĩ tin tức, đã nghe thấy Trịnh Hàn mở miệng, giọng điệu có vẻ không giấu nổi sự đắc ý.
“Có rất nhiều cảnh sát ở công ty chi nhánh Vân Châu, hình như xảy ra chuyện lớn.”
Âm thanh nghị luận trong phòng họp lập tức lớn hơn.
Thích Ca bỗng nghĩ tới chuyện hôm đó y vô tình nghe được, lại nhìn vào mắt các cổ đông trong phòng họp.
Đại đa số người đều hoang mang mờ mịt, nhưng cũng có người hai mắt sáng rực lên.
Đầu óc Thích Ca chuyển động nhanh chóng, chợt nảy ra một ý tưởng.
Y nhanh nhẹn viết viết vẽ vẽ vào sổ tay, vài giây sau, bí mật nhét cuốn sổ lên đùi Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch đang mặt không cảm xúc quan sát tất cả mọi người, cảm nhận được động tĩnh thì cúi đầu thoáng nhìn qua, không lộ ra bất kỳ dấu vết nào.
Thích Ca khẩn trương không chịu được.
“Được rồi.” Lộc Nhất Bạch thở dài một hơi, cắt ngang tiếng nghị luận.
Phòng họp yên tĩnh trở lại.
Lộc Nhất Bạch nói, “Chuyện lớn mà giám đốc Hàn nói, là chuyện nhân viên Hàn Nhược của bộ tiếp thị bị cảnh sát mang đi sao?”
Người khác đương nhiên không biết tên một nhân viên ở một công ty chi nhánh, nhưng nghe Lộc Nhất Bạch nói như đã dự liệu từ trước thì cũng khẽ thở phào.
Đối với đa số các cổ đông mà nói, bọn họ chỉ muốn kiếm tiền mà thôi.
Mà hiển nhiên, mở công ty thì chắc chắn không hoan nghênh cảnh sát tới cửa.
Nhưng ai cũng không thể bảo đảm được nhân phẩm và tố chất của mỗi một nhân viên trong công ty, một nhân viên nho nhỏ xảy ra chuyện chẳng có gì là ghê gớm cả.
Mới nãy nghe Trịnh Hàn nói, còn tưởng có chuyện gì lớn lao lắm chứ.
“Giám đốc Hàn?” Lộc Nhất Bạch thấy Trịnh Hàn không trả lời, hơi nâng giọng.
Trịnh Hàn không ngờ Lộc Nhất Bạch lại biết, rõ ràng việc này là giấu hắn làm, sao hắn lại biết được?
Nhưng không ai có thể giải thích nghi hoặc cho gã ta, cũng không ai giúp gã, Trịnh Hàn chỉ đành căng da đầu nói, “Đúng vậy, thế nhưng tôi không biết…”
“Đây mà cũng gọi là “chuyện lớn” sao? Thế thì cuộc đời giám đốc Hàn chắc có nhiều chuyện lớn lắm nhỉ? Chưa nói, anh đã từ chức một tháng rồi mà khi chuyện xảy ra lại có người báo tới ngay như vậy, giám đốc Hàn không biết tị hiềm là gì sao?” Lộc Nhất Bạch đánh gãy lời giải thích của gã, trắng trợn chỉ trích.
Trịnh Hàn nóng nảy, “Tốt xấu gì tôi cũng ở Vân Châu mấy năm, có người quen thói báo cáo lên cho tôi, hơn nữa đây còn là chuyện liên quan tới danh tiếng của công ty, nói với tôi một tiếng thì không được hay sao?”
“Được chứ.” Lộc Nhất Bạch nói, “Vậy là giám đốc Hàn biết nguyên nhân gây ra chuyện này?”
Thích Ca lại lần nữa âm thầm vỗ tay cho Lộc Nhất Bạch, gã Trịnh Hàn kia đến điện thoại còn chưa tiếp, đương nhiên không dám khẳng định là biết, không thì thành ra gã có âm mưu từ trước.
Cứ vậy, chỉ có Lộc Nhất Bạch nói gì thì là cái đó.
Trịnh Hàn quả nhiên sửng sốt, nghe thấy có người ho khan, gã lắc đầu nói, “Đương nhiên là không, sao mà tôi biết được?”
Lộc Nhất Bạch cong khóe môi, “Tôi biết.”
Hắn lại đảo mắt qua tất cả mọi người, đặc biệt là vị vừa mới ho khan kia, thở dài, “Nói ra thì thật xấu hổ, nguyên nhân gây nên vụ việc lần này là do ghen tuông.”
Phòng họp lại xôn xao một trận, ghen tới nỗi kéo cả cảnh sát tới, thế cũng thật quá đáng.
“Các vị đều biết rõ, công ty chúng ta có quy định giữa nhân viên với nhau không được yêu đương. Nhưng quy định cũng chẳng thể cản bọn họ thu hút lẫn nhau, càng không thể ngăn bọn họ có ý muốn thông đồng.” Lộc Nhất Bạch liếc Trịnh Hàn một cái, ung dung thong thả nói, “Chi nhánh Vân Châu noi theo gương người trên, trước giờ không chú ý tới phương diện này. Chuyện lần này là do vài vị bạn tình ghen tuông chèn ép nhau, bất cẩn nháo thành chuyện lớn.”
Hắn nói không rõ ràng, nhưng đại hội cổ đông bị loại chuyện lộn xộn này làm lỡ thời gian, rất nhiều người bắt đầu cảm thấy bất mãn, còn có người chỉ trích Trịnh Hàn chỉ chuyện nhỏ mà làm ầm ĩ.
Lộc Nhất Bạch vươn tay áp xuống, ý bảo mọi người yên lặng, “Một tháng này ở Vân Châu, tôi quả thật có thấy hệ thống quản lý của công ty có vấn đề, đang chuẩn bị sửa lại. Nếu hôm nay đã nhắc tới thì tôi nói với mọi người luôn.”
Đối mặt với các ánh mắt khác nhau của mọi người, Lộc Nhất Bạch hơi mỉm cười, “Tôi muốn hủy bỏ quy định nhân viên cùng công ty không được yêu đương với nhau, mọi người thấy thế nào?”
Hết chương 16