Sổ Tay Công Lược Nữ Thần

Chương 42: Lý Bân Tới Kịp Lúc




“Buông ra! ! ... Các ngươi muốn làm gì? ... Buông..."

Ôn Đình vùng vẫy cơ thể đẩy Vương Sâm Kiệt ra, lớn tiếng hướng về Vương Sâm Kiệt hô:

"Ta nói ta muốn tự mình trở về! Cầm điện thoại trả lại cho ta! ..."

"Đợi một chút! Các ngươi làm gì?"

Đúng lúc này, vẫn luôn tại nhìn bên này một khác bàn một cái nam sinh cao gầy đẹp trai khẩn trương đứng lên, bước nhanh về phía trước ngăn ở trước người ba người hỏi:

"Các ngươi kéo lấy Ôn Đình làm gì? Liễu Giai VŨ, ngươi trả điện thoại lại cho Ôn Đình!"

Động tĩnh bên này quá lớn, đồng thời cũng dẫn tới các bạn học ở bốn phía chú ý.

Đám người nhao nhao tò mò hướng về bên này nhìn .

Vài cái đệ tử dáng vẻ lưu manh cười lạnh đứng dậy đi đến bên cạnh Vương Sâm Kiệt, lạnh lùng nhìn chằm chằm lấy nam sinh ngăn ở cửa, trong mắt tràn đầy uy hiếp.

Ôn Đình nhìn đến có người đứng ra đến, lập tức cầu cứu nói với nam sinh:

"Tuấn Khải, ngươi bảo bọn hắn buông ta ra!"

"Tuấn Khải, chuyện này ngươi không cần lo! Ngươi tránh ra!"

Liễu Giai Vũ nhẹ nhàng đẩy nam sinh một cái, giọng nhẹ nhàng nói với nam sinh.

Nam sinh này chính là nam thần Liễu Giai Vũ một mực thầm mến, bộ dạng đẹp trai, lại nhìn điềm đạm, cùng minh tinh tiểu thịt tươi Lộc Hàm rất giống.

Tuy rằng thiếu một chút dương cương khí, nhưng là người rất ôn nhu thiện lương, thành tích học tập cũng là tốt nhất trong các nam học sinh ở trường.



Cho nên từ trước đến nay đã được rất nhiều nữ sinh theo đuổi.

Nhưng là chu Tuấn Khải lại vẫn luôn yêu thầm Ôn Đình, đối với Ôn Đình cuồng dại tuyệt đối.

Mà Ôn Đình, cũng đối với cái Chu Tuấn Khải này rất có hảo cảm.

Hai người tuy rằng cũng không có thành lập quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng là lại cũng có chút tình cảm, có hảo cảm lẫn nhau.

Nguyên bản, chu Tuấn Khải là nghĩ hôm nay sẽ tìm cơ hội cùng Ôn Đình chính thức tỏ tình, thật không nghĩ tới, vừa tiến vào khách sạn, hắn đã bị vài cái tiểu đệ Vương Sâm Kiệt kéo đến khác bàn, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Đình cùng bọn người Vương Sâm Kiệt, Liễu Giai Vũ nâng ly cạn chén.

Nhìn bọn người Vương Sâm Kiệt một cái kèm cặp Ôn Đình uống rượu, Chu Tuấn Khải giận mà không dám nói gì, thẳng đến nhìn Vương Sâm Kiệt muốn dẫn Ôn Đình đi, Chu Tuấn Khải lúc này mới lấy dũng khí đứng đi ra.

"Liễu Giai Vũ! Ngươi như vậy hơi quá đáng! Ôn Đình tín nhiệm ngươi như vậy, coi ngươi trở thành bằng hữu tốt nhất! Ngươi..."

"Ba!"

Nam sinh lời còn chưa nói hết, Vương Sâm Kiệt trực tiếp một bạt tai quất vào khuôn mặt trắng nõn yếu đuối của nam sinh.

"Chu Tuấn Khải, con mẹ nó ngươi lại ngứa da có phải hay không? Cút ngay cho tao! Hôm nay lão tử tâm tình tốt, không muốn đánh người! Ngươi cút ngay cho tao, nếu không đừng trách tao không khách khí!"

Vương Sâm Kiệt trực tiếp cho Chu Tuấn Khải một bạt tai, hung ác trừng lấy chu Tuấn Khải uy hiếp nói.

Mà ba cái nam sinh dáng vẻ lưu manh đi theo phía sau Vương Sâm Kiệt, đều siết quả đấm gương mặt uy hiếp hướng về Chu Tuấn Khải.

"Chu Tuấn Khải! Con mẹ nó, ngươi cũng biết tính tình của ta rồi chứ! Ngươi nếu lại không cảm thấy được, sáu tháng cuối năm, ta cam đoan ngươi không có một ngày tốt lành quá! Ta cam đoan cho ngươi không có hứng thú để thi vào đại học, ngươi tin hay không? Còn có! Ngươi đừng quên rồi, có muốn ta chuyển việc của ba ngươi đi hay không ! Ngươi cút ngay cho ta!"

"Sâm Kiệt, ngươi đừng như vậy! Các ngươi làm như vậy, là trái pháp luật ! Tất cả mọi người đang nhìn! Đến lúc đó có người..."

Chu Tuấn Khải bị Vương Sâm Kiệt tát một cái, sắc mặt cả người một mảnh trắng bệch, thân thể đều đang lạnh run, khom người nhưng vẫn không cam lòng hướng về Vương Sâm Kiệt cầu xin nói.



"Các ngươi buông! ! ... Tuấn Khải! Ngươi giúp ta cầm điện thoại đoạt lại! ... Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? ... Ai đến giúp ta một chút! ..."

Ôn Đình phẫn nộ giãy giụa, hai tay lại bị ba người Vương Sâm Kiệt cùng Liễu Giai Vũ, Nghiêm Hiểu Lỵ gắt gao níu lại.

Sau khi say rượu thì thân thể vô lực căn bản không thể tránh thoát ba người trói buộc, chỉ có thể bất lực hướng về bốn phía cầu cứu.

Mặt đối với Ôn Đình kêu cứu, bạn học chung quanh nhao nhao có lộ ra biểu tình ngưng trọng, có người chính là gương mặt vui sướng khi người gặp họa.

Nhưng là lại không có một ai tiến lên hỗ trợ, thậm chí ngay cả người thay Ôn Đình nói một câu đều không có.

Tất cả mọi người rơi vào trầm mặc, có mấy nữ sinh, còn vui sướng khi người gặp họa mà xì xào bàn tán, như là đang nhìn Ôn Đình cười nói.

Ôn Đình chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, nhìn Chu Tuấn Khải yếu đuối dùng tay che gò má đỏ bừng và bạn học xung quanh, bên trong mắt Ôn Đình tràn đầy phẫn hận cùng tuyệt vọng!

"Chu Tuấn Khải! Ngươi nhu nhược! Các ngươi... Các ngươi đều là tiểu nhân! !"

Ôn Đình dùng hết khí lực sau cùng hét lên một tiếng, mãnh liệt đẩy ra kéo Vương Sâm Kiệt cùng Liễu Giai Mưa, muốn tìm người cầu cứu.

Lại bị Nghiêm Hiểu Lỵ từ phía sau hung hăng đẩy một cái, vốn thân thể choáng váng nặng nề một cái lảo đảo, trùng trùng điệp điệp ngã ở trên mặt đất.

"Ôn Đình, ngươi nhìn ngươi kìa, đứng cũng không vững! Hay là ta đưa ngươi về nhà!"

Vương Sâm Kiệt đắc ý cười cười, cùng Liễu Giai Vũ tiến lên nâng dậy Ôn Đình, kéo lấy Ôn Đình hướng về cửa bước nhanh tới.

Đúng lúc này, cửa phòng ăn đột nhiên bị đẩy ra.

Gương mặt Lý Bân âm trầm đứng ở cửa, nhìn đến hai người Vương Sâm Kiệt cùng liễu giai Vũ kéo lấy tức giận Ôn Đình, sắc mặt lạnh lẽo hướng về hai người quát:

"Hai người các ngươi làm gì?"