Sổ Tay Công Lược Nam Chính Của Một Trà Xanh Chuyên Nghiệp

Chương 8




Đúng lúc Lâm An đang ngơ ngác không biết làm sao, không hiểu tại sao Hạ Thất lại chất vấn cậu như vậy thì Lâm An thấy Diệp Nguyên đang từ xa đi lại.

Diệp Nguyên lo lắng hỏi han:

" Có chuyện gì thế Tiểu An. Sao Tiểu Thất lại chạy đi như thế ?"

" Em cũng không rõ nữa, có vẻ cậu ấy hiểu lầm gì đó rồi."

" À mà, đây là hoa em tặng anh. Chúc mừng anh biểu diễn thành công nha."

Lâm An đưa bó hoa hồng cho Diệp Nguyên rồi cười rạng rỡ.

" Cảm ơn Tiểu An nhiều nha. Anh thích nhất là hoa hồng đó."

Nhận hoa xong Diệp Nguyên lại thở dài một hơi.

" Haizz, nói đi cũng phải nói lại. Chắc là do Tiểu Thất đọc được bài đăng trên diễn đàn rồi lại hiểu lầm anh đây mà."

Lâm An ngạc nhiên hỏi:

" Diễn đàn có chuyện gì vậy anh. Em ít khi lướt diễn đàn nên không biết."

" Thì là em thấy đó. Trang phục trình diễn của anh với Tiểu Thất có phần giống nhau ấy, nên là một số người trên diễn đàn nói cậu ấy bắt chước anh."

Lâm An liền ngay lập tức mở diễn đàn ra xem, sau khi cậu đọc qua thì cậu cảm thấy cậu cũng nghiêng về phía Hạ Thất bắt chước Diệp Nguyên. Dù Hạ Thất là bạn cậu nhưng mà rõ ràng bộ vest trắng này là chính mắt cậu nhìn thấy hội trưởng chuẩn bị trước đêm diễn, nếu vậy thì đúng là Hạ Thất bắt chước rồi, Lâm An thầm nghĩ.

" Ai da, chắc là vì đọc được mấy bài trên diễn đàn nên Tiểu Thất mới khó chịu như thế, thêm vào việc hiểu lầm em tặng hoa cho cậu ấy nữa. Em đừng vội trách Tiểu Thất, chắc em ấy không nhỏ nhen đến vậy đâu."

Vốn dĩ Hạ Thất còn chưa đọc được bài phốt cậu ta bắt chước Diệp Nguyên trên diễn đàn. Nhưng mà Diệp Nguyên ấy à, cậu không ngại thêm mắm thêm muối vào để Lâm An có suy nghĩ rằng tính cách của Hạ Thất có vấn đề, từ đó đề phòng cậu ta.

Lại còn tính bắt chước, ha, Hạ Thất, lá gan lớn nhỉ, để Diệp Nguyên này xem xem cậu bắt chước được mấy phần.

" Nguyên ca, chúng ta đừng để ý tới Hạ Thất nữa. Mình đi ăn chút gì đi."

" Được thôi."

Qua một thời gian thì mối quan hệ giữa Diệp Nguyên và Lâm An đã càng ngày càng thân thiết. Lâm An cũng dần nhận ra mình có chút thích Diệp Nguyên, nhưng cậu chưa dám chắc chắn.

Bố Lâm An đã mất, cậu sống với mẹ từ lúc 5 tuổi. Mẹ cậu rất chiều cậu, còn việc này thì cậu không dám chắc mẹ có chấp nhận nổi không. Nhưng mà chưa thử thì sao biết được.

Sắp tới sẽ có cuộc thi vẽ tranh của khoa Nghệ Thuật tổ chức. Diệp Nguyên là khoa Nghệ Thuật chắc chắn là tham gia, Hạ Thất cũng vậy.

Hôm nay trong lúc đang ăn, Diệp Nguyên bỗng nói.

" Tiểu An, chuẩn bị có cuộc thi vẽ tranh do khoa anh tổ chức rồi. Anh rất muốn tham gia, mà lại đang cần tìm người hỗ trợ. Em có muốn đến hỗ trợ anh không ?"

" Dĩ nhiên là được. Đối với anh thì em luôn sẵn sàng."

" Được rồi, vậy ngày mai em đến nhà trọ anh nha. Anh trọ cũng khá gần trường ấy, đến lúc đó, em giúp anh hoàn thành bức tranh, anh nhất định sẽ khao em một bữa lẩu nha."

" Em giúp anh là chuyện đương nhiên, khao gì chứ."

" Thì anh cũng chỉ nói vậy cho có hình thức thôi haha."

Bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại làm cắt ngang cuộc nói chuyện.

" Tiểu An, hình như là điện thoại em đó."

Lâm An liền lấy điện thoại ra thì thấy trên màn hình hiển thị chữ Mẹ.

" Alo, mẹ à. Có chuyện gì không ạ ?"

" An An đấy à, mẹ chuẩn bị đi công tác, mà lại ngang qua trường Đại Học của con."

" Mẹ nghĩ vậy thì tiện thể ghé phòng trọ con luôn, mang cho con ít đồ ăn và đặc sản dưới quê. Có gì con ăn cho đỡ nhớ nhà."

" Dạ vâng, thật là phiền mẹ quá. Khi nào mẹ lên ạ ?"

" Chiều mai là mẹ lên nhá, nhớ đón mẹ đấy bảo bối."

" Dạ vâng"

Diệp Nguyên tò mò hỏi:

" Tiểu An, có chuyện gì vậy ?"

" À thì mẹ em chuẩn bị lên đây, mang cho em ít đồ ăn. anh có muốn gặp bà ấy không ?"

Nói xong Lâm An còn ngại ngùng gãi tóc, cậu thầm nghĩ :" Còn chưa xác định quan hệ mà đã dẫn anh ấy đi gặp mẹ mình rồi, có phải vội vàng quá không ta ?"

Diệp Nguyên vui vẻ đáp lại:

" Đương nhiên là được, anh cũng muốn gặp bác gái lắm. Chắc bác gái cũng phải xinh đẹp lắm mới sinh ra được một soái ca như em."

" Nguyên ca, anh lại nói linh tinh rồi."

" Haha, xem em đỏ mặt kìa."

Diệp Nguyên thích nhất là trêu đùa Lâm An. Cứ khi nào Lâm An bị trêu là mặt sẽ đỏ như quả gấc, tay thì gãi gãi đầu, nhìn y như một con Husky. Đáng yêu chết đi được.

Không biết từ lúc nào Diệp Nguyên đã bị sự đáng yêu của cậu nhóc này thu hút. Ban đầu vốn dĩ chỉ là vì nhiệm vụ, bây giờ thì có lẽ Diệp Nguyên cũng đã có chút thích con Husky ngoài lạnh trong nóng này rồi.

" Bao giờ thì mẹ em tới ?"

" À, mẹ em bảo là chiều mai ấy. Mai vừa hay là chủ nhật, em thấy là buổi sáng đến giúp anh chuẩn bị bức tranh một chút, buổi chiều anh đến phòng trọ em gặp mẹ em, có được không ?"

"Đương nhiên là được. Anh nấu ăn ổn lắm đó nha. Đến lúc đó anh sẽ trổ tài cho em và bác gái thưởng thức một bữa nha. Anh ít khi nấu ăn lắm, chắc em và bác gái là người đầu tiên nếm thử đấy."

" Nguyên ca thật là. Em còn chưa được nếm thử tay nghề anh thì nay lại có mẹ nữa. Em muốn là người đầu tiên luôn cơ."

" Cún con, em còn muốn ghen với mẹ em nữa hả ?"

Diệp Nguyên nói xong câu này thì bầu không khí bỗng nhiên ngượng ngùng. Lâm An bỗng trở nên lắp bắp.

" À thì, em, em, em ăn xong rồi. Em về trước nha. Ngày mai em sẽ đến giúp anh."

Diệp Nguyên nhìn bóng dáng Lâm An ăn cũng chưa ăn xong mà đã bỏ chạy trối chết liền cười khúc khích. Ái chà, cún con lại ngại ngùng rồi