Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 82: Thù mới hận cũ (5)




Editor: tuanh0906

----------

Đại tuyết rơi ba ngày ba đêm, một cái cây khô trong sân bị tuyết đè gãy cành mỗi tối đều có thể nghe thấy những tiếng "răng rắc".

Tuyết dày như chăn bông, phập phồng trải trên mặt đất, trắng xóa khiến trời đất sáng chói mắt.

Lăng Diệu Diệu đi ủng da hươu bước trên nền tuyết dày, tay cầm một cây chổi khổng lồ chật vật quét tuyết, trên tóc và lông mi đều dính những bông tuyết trắng.

Mộ Thanh vén lên tấm rèm nặng nề, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy hình ảnh khó khăn đó. Hắn giẫm lên nền tuyết cao đến mắt cá chân, đi tới đoạt lấy cây chổi trong tay nàng: "Cho ta."

Lăng Diệu Diệu ngẩng đầu, bông tuyết lông mi tan ra làm mặt nàng ướt dầm dề, khuôn mặt nhỏ đỏ lên vì nóng, nàng cởi ra đôi găng tay thật dày nhét vào trong lòng hắn: "Cho ngươi đeo."

Mộ Thanh theo bản năng nhét nó vào lồng ngực, rũ xuống hàng mi dài:

"Không lạnh."

Nàng hùng hổ vươn tay, mười ngón tay lạnh lẽo đột nhiên chui vào cổ hắn, giòn giã nói: "Không lạnh? Còn không lạnh sao?"

Thiếu niên không tránh, mặc cho nàng nháo, sau đó hắn duỗi tay trực tiếp kéo nàng vào lòng, nắm lấy cổ tay nàng nhét vào lồng ngực ấm áp của mình, đôi mắt đen nhánh ướt át chăm chú nhìn nàng, lông mi khẽ động, tựa hồ có chút kinh ngạc: "Mặt nàng thật là đỏ."

"Ừ... nóng." Lăng Diệu Diệu mím môi, ngẩng mặt lên cười ngốc nghếch, hai mắt cong lên.

Khoảng cách gần như vậy, cơ hồ có thể nhìn thấy hơi nóng bốc ra từ gương mặt nàng.

Mộ Thanh nhìn trái nhìn phải, nhịn không được đè nàng lại, cắn nhẹ lên má nàng vài cái rồi mới chịu buông nàng ra.

Tuyết trong sân bị chổi vây quanh, chất thành mấy ngọn núi, lộ ra mấy điểm sáng trên mặt đất.

Đây là lần thứ hai Lăng Diệu Diệu nhìn thấy Thất Sát Trận. Có điều cái tròn vòng nhỏ trên hành lang Lý phủ ở sườn núi Kính Dương sao có thể so với cái trước mặt này.

Vì thu phục Oán nữ, bọn họ bày trận ba ngày mới vẽ xong cái vòng lớn này, gần như bao vây toàn bộ cả tòa nhà. Bây giờ tuyết trên mặt đất đã được dọn sạch, cũng chỉ lộ ra một góc nhỏ.

Lăng Diệu Diệu bắt Mộ Thanh đeo đôi găng tay dày như tay gấu còn mình thì đút hai tay vào áo, run rẩy nhìn thiếu niên nghiêm túc quét sân, nhìn đến chỗ mấy ngọn núi nhỏ màu trắng, tròng mắt nàng xoay chuyển, hai tay làm thành cái loa: "Tử Kỳ ơi."

Mộ Thanh dừng lại, đứng thẳng nhìn nàng, cặp mắt đen nhánh có vẻ vô cùng thuần khiết giữa bầu trời đầy băng tuyết.

Hắn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của nữ hài, nàng hưng phấn cười: "Đừng quét nữa, chúng ta chơi đi."

Hắn dừng một chút: "Chơi cái gì?"

Lăng Diệu Diệu đã cúi người, cầm lấy hai nắm tuyết và nắn thành hai quả bóng dày trong tay.

Mộ Thanh nhấp môi, nhìn động tác của nàng, cơ thể hắn căng lên, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Nắm được ba cái, Lăng Diệu Diệu quay đầu nhìn lại, thấy hắn cứng đờ đứng tại chỗ, nàng vẫy tay nói: "Ngươi lại đây đi."

Mộ Thanh nhìn tay nàng, nàng đã nặn được một quả cầu tuyết to bằng đầu người.

Diệu Diệu...

Tay hắn căng thẳng nắm thành quyền, dự đoán cảm giác bị tuyết đánh tới, xác nhận mình chịu được, mới yên lặng thở ra một hơi, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt.

"Ngươi nhắm mắt làm gì?" Giọng nàng đột nhiên tới gần, hắn hoang mang mở mắt, cúi đầu nhìn, Lăng Diệu Diệu ôm quả cầu tuyết trong lòng, ngửa đầu nghi hoặc nhìn hắn, một tay còn túm vạt áo hắn, hưng phấn kéo hắn sang một bên: "Lại đây, chúng ta đắp người tuyết."

Mộ Thanh: "......"

"Đắp... người tuyết?" Hắn nhìn nữ hài đặt quả cầu tuyết đặt lên trên, nó lập tức lăn xuống, nàng dừng lại sau đó lại đặt lên, miệng lẩm bẩm: "Sao đầu lại rơi nữa..."

"Đúng rồi." Nói xong, Lăng Diệu Diệu lại dùng sức đặt quả cầu tuyết lên trên, cơ hồ làm đống tuyết lõm xuống một lỗ: "Khi còn nhỏ, không phải không có người đắp người tuyết với ngươi sao?"

"Sau này, đều sẽ bù lại cho ngươi." Nàng ngồi xổm trên mặt đất, quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng hiện lên một chút đắc ý.

Lông mi của thiếu niên nhẹ nhàng rung động, hắn còn chưa kịp mở miệng, Lăng Diệu Diệu đột nhiên vỗ chân, bừng tỉnh đại ngộ nhìn hắn: "Đúng rồi, ta quên mất, cái này là dùng cành cây giữ."

Theo chỉ đạo của Lăng Diệu Diệu, Mộ Thanh nhặt cành khô, đặt một cái đầu tròn vo cho người tuyết.

Hắn nắm lấy đôi tay đỏ bừng của nàng: "Lạnh không?"

"Lạnh." Lăng Diệu Diệu xoa luôn cả tay hắn, tới khi nóng lên, nàng đưa tay vuốt ve cái đầu hói của người tuyết: "Nó cũng lạnh."

Dứt lời, nàng cúi người nhặt một chiếc lá khô cẩn thận đội lên đầu người tuyết: "Cho nó thêm cái mũ."

Lăng Diệu Diệu hài lòng quay đầu lại, thấy đôi mắt Mộ Thanh đang nhìn mình, đen tuyền tĩnh lặng như mặt hồ, thỉnh thoảng có gió thổi qua làm mặt hồ gợn sóng, trên mặt hồ phản chiếu bóng dáng nàng.

"Hình như còn thiếu cái gì?" Lăng Diệu Diệu nghiêng đầu nhìn người tuyết, chớp mắt, chậm rì rì đeo găng tay.

"...... Cái mũi." Hắn thấp giọng đáp.

"Đúng đúng đúng." Nàng hưng phấn, dùng khuỷu tay chọc hắn, thì thầm xúi giục: "Ngươi mau đi vào bếp giúp nó trộm cái mũi tới đây."

--------

Liễu Phất Y cầm giấy vàng đi qua hành lang, nhìn hai người ngoài cửa sổ đang quét sân thì vứt chổi đi đắp người tuyết, cùng nhau ngồi xổm không biết đang nói cái gì, chàng bất đắc dĩ cười vài tiếng, chậm rãi trở về phòng.

Vén rèm lên, trong phòng tràn ngập một mùi hương kỳ lạ, vừa vào cửa chàng đã trêu ghẹo: "Mùi gì mà thơm thế?"

Mộ Dao đưa lưng về phía chàng, cúi người bỏ thêm hương vào cái lư, nghe vậy nàng dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Là hương Diệu Diệu đưa."

Tiểu cô nương luôn thích làm các loại hương, nghĩ đến mùi nước chải nồng đậm của Lăng Diệu Diệu, chằng bất đắc dĩ cong khóe miệng: "Thật đúng là phong cách của muội ấy."

Mộ Dao chậm rãi ngồi xuống giường, cụp mắt xuống: "Chàng đi kiểm tra chưa? Thất Sát Trận thế nào?"

Liễu Phất Y vén áo ngồi lên ghế, đối mặt với nàng, vui đùa nói: "Sao vừa mở miệng nàng đã hỏi trận rồi? Đêm qua thế nào?"

Mặt Mộ Dao chợt ửng hồng, có chút xấu hổ buồn bực nhìn chàng một cái:

"Tạm thời ta... không ngủ chung giường với chàng."

Liễu Phất Y dừng uống trà, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"

Mộ Dao rũ mắt, một lúc sau mới mở miệng, giọng như muỗi kêu: "...... Đau."

Tân hôn mấy ngày nay, đúng là chàng có chút không kiềm chế được... Mộ Dao vốn là da mặt mỏng, chắc chắn là không chịu được mới nói ra. Nghĩ vậy, trong lòng chàng tràn ngập áy náy và đau lòng, sợ nàng xấu hổ còn không dám nhìn mặt nàng, chỉ nhìn chỗ khác, dịu dàng hứa hẹn nói: "Vậy ta ngủ ở gian ngoài được không?"

Dù sao thì cả toà nhà đều là của bọn họ, có rất nhiều phòng trống.

Tương lai còn dài, chàng không vội.

"Được." Trên mặt Mộ Dao lúc này mới hiện lên ý cười.

Ngoài cửa sổ băng thiên tuyết địa, ánh tuyết trắng tràn vào trong phòng, Liễu Phất Y vươn tay, cười nói: "Đi, ta dẫn nàng đi xem trận."

Bàn tay trắng nõn đặt lên bàn tay chàng. Khoảnh khắc chàng quay đầu đi, đôi giày thêu của Mộ Dao từ dưới váy thò ra, yên lặng giẫm lên một góc áo màu trắng lộ ra dưới gầm giường, sau đó đá nó vào gầm giường tối tăm.

--------

Cái mũi người tuyết bình thường là làm bằng cà rốt. Nhưng Lăng Diệu Diệu không ăn cà rốt nên việc tìm được cà rốt trong bếp khá là khó.

Mộ Thanh đi một vòng quanh phòng bếp, cúi người mở ra cái thùng đựng rau củ, gian nan lôi ra ba củ cà rốt hình dạng khác nhau từ trong góc, sau đó cất vào lòng.

Khi đi qua tủ bát, hắn bỗng dừng bước, quay đầu lại, kỳ quái nhìn nó.

Nhiều năm qua, hắn đã hình thành thói quen lặng lẽ quan sát hoàn cảnh xung quanh, cho dù ở một nơi tuyệt đối an toàn hắn cũng sẽ vô thức ghi nhớ đặc điểm và vị trí của mọi đồ vật.

Bên ngoài ngăn tủ thứ ba có thêm một ổ khoá nhỏ bằng sắt.

Ổ khóa rất mới, nhìn quen quen, hắn nheo mắt suy nghĩ, sau đó kết luận là Lăng Diệu Diệu Miêu Miêu lấy nó ra từ ngăn kéo trong phòng bọn họ.

Nếu hắn nhớ không nhầm ngăn tủ này vốn là trống không.

Mộ Thanh đứng yên trước ngăn tủ, ánh mắt dừng trên ổ khoá, có chút không chắc chắn, do dự vài giây sau đó dán một lá bùa lên ổ khoá, đưa tay vặn nhẹ ổ khóa đã mở.

Giây phút cửa tủ mở ra, uy áp của Cửu Huyền Thu Yêu Tháp lập tức ập vào mặt, tiểu mộc tháp đứng thẳng trong tủ, kiêu ngạo nhìn hắn.

Mộ Thanh liếc nhìn tiểu mộc tháp, ánh mắt sâu thẳm, đùa nghịch chiếc khóa nhỏ trong tay, hiển nhiên là rất không vui.

Lại giấu đồ của Liễu Phất Y.

Dừng một chút, hắn vươn tay cầm lấy Thu Yêu Tháp, khóa tủ lại như cũ, xoay người ra khỏi bếp.

Hắn trầm mặt, bước nhanh đi tới trước cửa phòng Liễu Phất Y, góc áo cuốn lên một trận gió lạnh, nghĩ một hồi, buông xuống bàn tay định gõ cửa.

Dù sao cũng là pháp bảo, phải giao tận tay chủ nhân mới ổn thoả.

Mộ Thanh xoay người đi vào trong sân, giẫm trên nền tuyết dày, để lại một loạt dấu chân rõ ràng, sau đó bắt gặp Liễu Phất Y và Mộ Dao đang lang thang trong sân, hai người sóng vai bước đi. Bất ngờ thấy hắn, Mộ Dao vội nhìn đi chỗ khác một cách mất tự nhiên.

Không sao cả, dù sao mấy ngày nay bọn họ đều ở chung với không khí ngượng ngùng như vậy.

"A Thanh." Liễu Phất Y chóp mũi hơi đỏ lên vì bị hứng gió lạnh, vô cùng vui vẻ chào hỏi hắn. Chàng vừa vươn tay định vỗ vai hắn, trong tay đã bị thô lỗ nhét vào một cái tháp gỗ nhỏ.

Bên môi thiếu niên hiện lên nụ cười cảnh cáo: "Liễu công tử, cất kỹ pháp khí của ngươi đi."

"......" Liễu Phất Y nhìn Thu Yêu Tháp, hiểu ra, chắc là làm hòa, lại lôi chàng ra làm bia đỡ đạn.

Dù sao chàng cũng hơn hắn mười mấy tuổi nên Liễu Phất Y luôn coi Mộ Thanh là cậu bé choai choai, chứ đừng nói tới Lăng Diệu Diệu. Trong lòng chàng thấy buồn cười nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ chân thành: "Đừng hiểu lầm, Diệu Diệu mượn đi để trấn yêu."

Trấn yêu? Trong phòng có một tên sát thần lớn như hắn mà còn cần ra ngoài mượn pháp khí?

Đôi mắt Mộ Thanh tối xuống, liếc nhìn chàng một cái, lạnh lùng nói: "Ừ, ta trả lại thay nàng."

--------

Lăng Diệu Diệu hà hơi vào tay, ngồi xổm bên cạnh người tuyết run rẩy đợi hồi lâu, cơ hồ sắp đông lạnh thành băng mới nhìn thấy người tới.

Từ xa chỉ thấy đôi giày của hắn giẫm trên nền tuyết, góc áo choàng cuốn lên một cơn gió lạnh buốt, vô cớ mang theo sát khí, nàng kỳ quái ngẩng đầu nhìn mặt hắn.

Mộ Thanh trầm mặt đi tới, nhìn thấy Lăng Diệu Diệu co ro ngồi bên cạnh người tuyết, nữ hài ngẩng đầu, nửa khuôn mặt vùi vào cổ áo, mở to đôi mắt hạnh ngơ ngác nhìn hắn. Nửa là ngây thơ, nửa là ngạc nhiên.

Ngọn lửa không tên trong lòng phút chốc tan thành mây khói. Khi hắn bước đến trước mặt nàng, lại trở về với bộ dáng nhu thuận ngoan ngoãn.

"Đi lâu vậy."

"Ừ." Hắn hàm hồ đáp, vén áo ngồi xuống, đưa hai tay ra trước mặt nàng như dâng lên bảo bối, lòng bàn tay đặt ba củ cà rốt dài ngắn khác nhau.

Lăng Diệu Diệu sửng sốt: "Sao ngươi lấy nhiều thế?"

Mùa đông lương thực khan hiếm, đây là đồ ăn trước đó mọi người cùng nhau tích trữ. Nàng không thích ăn cà rốt không có nghĩa là người khác không thích.

Mộ Thanh dừng một chút, lúng túng nhìn lòng bàn tay: "...... Vậy nàng chọn một cái đi."

Lăng Diệu Diệu chăm chú nhìn ba củ cà rốt hình dáng kỳ lạ, cân nhắc hồi lâu, cuối cùng chọn củ dài nhất đặt lên mặt người tuyết.

Lăng Diệu Diệu cười lớn: "Cái này không giống người, giống chim gõ kiến mỏ nhọn."

Nói xong, nàng rút ra đổi củ khác ngắn hơn một ít, sau đó càng cười to hơn:

"Cái này giống cha ta."

Nàng lại rút cà rốt ra lần nữa, thay bằng củ ngắn nhất, nhìn một lúc, cường điệu hỏi: "Tử Kỳ, ngươi thấy cái này giống ai?"

Mộ Thanh và người tuyết bốn mắt nhìn nhau, nhìn chằm chằm nửa ngày vẫn không ra, hắn chớp chớp mắt, chần chờ hỏi: "Giống ai?"

Ngón tay lạnh như băng của Lăng Diệu Diệu lập tức gảy một cái lên chóp mũi hơi đỏ của hắn, như lông vũ quét qua, ngả ngớn mà trìu mến, sau đó ôm cổ hắn nhào vào trong lòng hắn, nghiêng ngả cười, như một cục bông mềm mại ấm áp: "Giống ngươi."

--------

Liễu Phất Y vừa vào phòng đã bị mùi huân hương nồng nặc phả đầy vào mặt, chàng vội vàng mở cửa sổ, quay lưng về phía Mộ Dao cười nói: "Đừng nên châm hương Diệu Diệu cho thì hơn, mùi nồng quá."

"...... Ừ." Phía sau mơ hồ truyền đến một tiếng đáp.

"Phất Y." Mộ Dao gọi chàng, giọng nói mềm mại: "Chàng lúc nào cũng để Cửu Huyền Thu Yêu Tháp trong tay áo mà không cảm thấy phiền sao?"

Thấy câu hỏi của nàng thật trẻ con một cách dễ thương, Liễu Phất Y đi tới sờ mặt nàng. Mộ Dao cũng không tránh, tựa hồ ngượng ngùng rũ mắt không lên tiếng. Dáng vẻ ngoan ngoãn này của nàng thật là đáng yêu cực kỳ.

Chàng đột nhiên muốn trêu chọc nàng: "Cũng không phải lúc nào ta cũng mang nó trên người." Thấy nàng ngẩng đầu nhìn mình, chàng mới chớp mắt, cố ý cười nói: "Lúc tắm rửa làm sao có thể giấu trong tay áo chứ, phải không?"

Mộ Dao dùng đôi mắt sáng ngời nhìn chàng, trong mắt như có ánh lửa chợt lóe, dừng một chút, sau đó cúi đầu, mím môi cười.

--------

"Hắt xì ——"

"Hắt xì ——"

Lăng Diệu Diệu vỗ nhẹ lồng ngực đau đớn vì chấn động, khụt khịt mũi, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước ẩm ướt, cảm thấy đầu choáng váng não trướng, cái gáy đau dữ dội.

Sau khi ở bên ngoài vui vẻ đắp người tuyết, hôm sau nàng liền bị cảm. Hơn nữa bệnh cảm mạo lần này khí thế rào rạt, cả cơ thể nhanh chóng suy sụp, mỗi ngày uống ba bốn chén nước ấm cũng không có tác dụng.

Từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên nàng sinh bệnh, từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào khó chịu, cả người đờ đẫn đến mức đi đường cũng có thể đụng phải cây cột.

Hơi nước bốc lên, nóng hổi phả vào mặt, Lăng Diệu Diệu bưng bát, cẩn thận thổi, sau đó chậm chạp uống từng ngụm nước ấm.

Nhìn từ góc độ của Mộ Thanh, nàng như một con mèo đang ngậm bát, hắn đưa tay vuốt ve sau lưng nàng.

"Hắt xì." Nàng đột nhiên hắt xì, cả người rung mạnh làm nước trong bát bắn đầy lên mặt nàng. Nàng nhắm chặt mắt, trên lông mi còn đọng những giọt nước. Mộ Thanh nhanh nhẹn cầm lấy cái bát trong tay nàng.

"......" Lăng Diệu Diệu xì mũi, mặt đầy buồn bực lau bàn.

"Có đỡ hơn chút nào không?" Liễu Phất Y ngồi một bên, lông mày nhíu lại vì lo lắng.

Mấy ngày không gặp đã ốm nặng như thế, chưa tới mười lăm e là y quán còn chưa mở cửa.

"Dạ, không sao." Lăng Diệu Diệu cười, đôi mắt đỏ như con thỏ, giọng nói khàn khàn.

Nhìn bộ dạng nàng, trong lòng Mộ Thanh vô cùng rối bời, đổ thêm nước ấm vào bát, nhẹ nhàng đặt trước mặt cô, dừng lại, quay đầu về phía Liễu Phất Y, tức giận nói: "Liễu công tử, trên người ngươi có mùi gì vậy?"

Mùi hương nồng nặc đó bỗng dưng làm hắn bực bội.

Liễu Phất Y nâng tay lên, vô tội ngửi ống tay áo: "Không phải hương Diệu Diệu đưa sao? Ta đã nói rồi, mùi nồng quá."

"......" Lăng Diệu Diệu ánh mắt mê mang, giọng nói mềm như bông: "Ta?"

Liễu Phất Y dừng một chút: "Mùi hương muội đưa cho Dao Nhi..."

Lăng Diệu Diệu suy nghĩ nửa ngày, dùng giọng mũi lẩm bẩm nói: "Hình như ta không đưa cho Mộ tỷ tỷ cái gì..."

Còn chưa dứt lời, nụ cười của Liễu Phất Y dần biến mất, im lặng nhìn nàng mấy giây như thể linh hồn xuất khiếu, làm Lăng Diệu Diệu hoảng sợ.

Liễu Phất Y sau lưng chậm rãi truyền đến cảm giác ớn lạnh, như bị ai đó dội cho một thùng nước lạnh, chàng đứng phắt dậy, đi nhanh về phòng.

"Ơ, Liễu đại ca làm sao vậy?" Lăng Diệu Diệu ngơ ngác hỏi, còn chưa đợi được câu trả lời, lông mi nữ hài rũ xuống, đầu càng ngày càng nặng, nàng nghiêng người, đột nhiên từ ghế trên ngã xuống.

"Diệu Diệu."

Mộ Thanh lập tức nhào qua, đỡ lấy nàng. Người trong lồng ngực hai mắt nhắm nghiền, gò má đỏ dị thường.

Hắn dùng mu bàn tay chạm vào, cái trán nàng nóng bỏng, sợi tóc trên thái dương đã thấm ướt, chợt như sờ vào miếng sắt nóng.

Sốt cao như vậy...

Đầu ngón tay Mộ Thanh phát run, khóe mắt ửng đỏ, hắn chặn ngang bế nàng lên, đi trở về phòng.

Khi Lăng Diệu Diệu mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Hơi thở nóng rực, trên người lại run lên vì lạnh, chăn thật dày đắp lên người khiến nàng thở không nổi.

Cảm giác đầu váng não trướng này đã rất lâu rồi không xuất hiện.

Có thứ gì lạnh băng dán trên mặt, nàng duỗi tay sờ, là tay Mộ Thanh.

Nàng vừa động, Mộ Thanh lập tức có phản ứng, hắn ôm lấy eo nàng đỡ nàng ngồi dậy, dựa vào người hắn, cầm một bát nước ấm đưa đến bên miệng nàng.

Lăng Diệu Diệu cả người như bị mất nước, không có chút sức lực, nàng định thuận tay hắn uống nước, vừa cúi đầu nhìn tức thì giật mình hoảng sợ, mặt nước chiếu ra gương mặt hắn, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả nàng.

Nàng dừng lại, đẩy bát ra, buồn cười quay đầu nhìn hắn, véo mặt hắn: "Làm sao vậy, Tử Kỳ."

Thiếu niên không chớp mắt nhìn nàng, đôi mắt như hai viên ngọc đen bóng sáng loáng: "Không nên cho nàng đi chơi tuyết."

Lăng Diệu Diệu nhất thời nghẹn lời, có lẽ y thuật của thế giới này không tốt lắm mới khiến hắn cảm thấy phát sốt cũng có thể mất mạng.

Trong bộ não mơ mơ màng màng hiện lên một chút thương tiếc.

"Chỉ là cảm mạo thôi, quấn chặt chăn ngủ nhiều một chút thì tốt rồi." Nàng

hắng giọng, âm cuối còn hơi khàn, vỗ vai hắn vài cái, cười: "Ngươi nhớ không, lần trước ta còn bị Huyễn yêu xuyên thủng..."

Thân thể căng chặt của Mộ Thanh chậm rãi thả lỏng, hắn đỡ nàng nằm xuống, chống giường cúi người, đặt môi lên trán nàng thử nhiệt độ, sau đó lại hôn một chút, sờ mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, ta trông chừng nàng."

--------

Hương trong lư đã cháy hết, chỉ còn một chút tia lửa.

"Dao Nhi?" Liễu Phất Y đẩy cửa bước nhanh vào.

Màn kéo lên một nửa, Mộ Dao nằm quay lưng về phía chàng, mái tóc đen ẩn hiện trong chăn.

"Dao Nhi, gần đây nàng ngủ có hơi nhiều không?" Chàng chậm rãi tới gần giường, đột nhiên nắm lấy vai nàng, lật người nàng lại.

Theo động tác của chàng, tóc, đầu và cơ thể người lập tức chia lìa nhau, một khuôn mặt trắng bệch nhìn chàng, trên mặt chỉ vẽ một cái miệng đỏ như máu, môi nhệch ra tới mang tai, như thể đang chế nhạo chàng.

Trên giường là một con rối to bằng người thật.

Chàng lùi lại hai bước, cả người như rơi vào động băng, chợt nghĩ đến cái gì chàng đè lại cổ tay áo, nơi vốn để Cửu Huyền Thu Yêu Tháp, một con rối gỗ lộp độp rơi ra, cũng đang ngoác miệng cười.

"Con rối thuật..."

Trong phòng nhất thời cực kỳ an tĩnh.

Chàng nửa đời tự phụ, thế nhưng lại bị hàng giả mê hoặc, bị loại pháp thuật vặt vãnh này đùa giỡn?

Mộ Dao, Cửu Huyền Thu Yêu Tháp, Thất Sát trận, Đoan Dương, Oán nữ...

Khi liên hệ mấy từ khoá này với nhau, sắc mặt Liễu Phất Y tức khắc trắng bệch.

Chàng nhìn vào hư không, đứng tại chỗ trầm mặc mấy giây, sau đó nhanh chóng lấy lại thần. Ba lá bùa trong tay áo bay ra, xếp thành một hàng trong không khí, chàng cắn ngón trỏ vẽ một nét, một thanh kiếm ánh sáng màu vàng ngưng tụ trong không khí.

Chàng trở tay kéo màn, cầm kiếm chém xuống, ván giường như bị thứ gì đốt cháy kêu "xèo xèo", sau đó một làn khói bay ra, giường bị chém thành hai nửa, "ầm" một tiếng tách đôi nhau rơi xuống đất.

Ván giường như cái nắp quan tài, sau khi đẩy ra, ánh nắng chiếu vào chỗ tối, chàng liếc mắt nhìn thấy người lộ ra bên dưới.

"Dao Nhi." Chàng bế lên Mộ Dao còn đang bất tỉnh nhân sự, ngồi xổm xuống đất, tay run rẩy kiểm tra hơi thở của nàng, đồng thời dùng sức bóp mạnh hổ khẩu.

Người trong lồng ngực nhíu mày, miệng lẩm bẩm: "Trận..."

Chờ tới khi mở mắt nhìn rõ chàng, đôi mắt màu hạt dẻ của Mộ Dao đong đầy tuyệt vọng: "Nàng ta đã tới..." Nàng nắm chặt ống tay áo chàng, ngón tay bóp tới nhăn rúm vải, gian nan lên tiếng: "Phất Y... Trận..."

Liễu Phất Y nắm ngược lại tay nàng, bình tĩnh nhìn nàng: "Ta biết."

---------