Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 57




Editor: tuanh0906

Địa cung, không phân biệt ngày và đêm.

Ánh sáng duy nhất là ngọn lửa ma trơi màu xanh trên tường, từng chùm uốn lượn về phía xa, ma quái và vắng lặng. Hành lang nhỏ rất dài, không một bóng người. Khi đi xuống cầu thang, càng vào sâu trong lòng đất mùi ẩm mốc càng nặng, đó là mùi của bùn đất và rễ cây.

Hai bên lối đi nhỏ hẹp đều là tường cao, ngột ngạt không gió, làm Lăng Diệu Diệu có chút lo lắng hai mặt tường sẽ khép lại, ép các nàng thành thịt nát bất cứ lúc nào.

Từ khi xuống kẽ nứt, Lăng Diệu Diệu và Mộ Dao chưa từng được nghỉ ngơi. Cứ đi vài bước, Huyễn yêu lại thiết lập một trạm kiểm soát cho các nàng. Có khi là tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, có khi là gai độc "vèo vèo vèo" b ắn ra từ vách tường, có khi là oán linh từ dưới đất chui lên, dùng bàn tay lạnh lẽo chạm vào mắt cá chân Lăng Diệu Diệu, phát ra tiếng khóc yếu ớt, làm nàng da đầu tê dại, sống lưng lạnh toát, điên cuồng dậm chân như nhảy dây, thay phiên đổi một chân rồi đến hai chân.

Dọc đường đi, Lăng Diệu Diệu bị hành hạ đến nỗi trông gà hoá cuốc, ngay cả búi tóc của mình rũ xuống lướt qua cổ cũng tưởng là có người ở phía sau xấu xa sờ cổ nàng, cho nên nàng phải mở to đôi mắt hạnh, đi một bước quay đầu lại ba lần.

Mộ Dao môi hơi khô nứt, mồ hôi làm ướt tóc mái, sợi tóc dán trên mặt, trên mũi còn dính tro bụi, hoàn toàn không còn vẻ chỉn chu thường ngày. Lăng Diệu Diệu cũng không khá hơn là bao, bốn mắt nhìn nhau, rất giống hai chị em dâu cùng nhau chạy nạn, Lăng Diệu Diệu không nhịn được cong khóe miệng.

Bộ máy giết người dừng lại, Mộ Dao thần kinh cũng thả lỏng một chút, nàng hơi hất cằm: "Muội cười cái gì?"

Lăng Diệu Diệu lau bàn tay bẩn vào váy, sau đó cúi đầu buộc lại búi tóc, miệng nàng ngậm dải lụa màu ngọc bích, ồm ồm nói: "Mộ tỷ tỷ chưa từng chật vật như vậy."

Mộ Dao ngẩn ra một chút, sau đó nhẹ nhàng cười: "Có nhiều lúc ta chật vật lắm, là muội chưa thấy thôi."

Nàng dừng lại, tựa hồ nghĩ tới cái gì, nửa nghi hoặc nửa thăm dò hỏi: "...... A Thanh đưa vòng thu yêu cho muội?"

"...... Ừ."

Vẻ mặt Mộ Dao có chút phức tạp, có vẻ vui mừng, lại có vẻ sầu lo: "Diệu Diệu, muội cùng ta nhảy xuống, đúng là vì Phất Y sao?"

Lăng Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn nàng, sửng sốt một giây, dải lụa trong miệng rơi xuống, nàng nhanh tay chộp lấy, sau đó lập tức chân thành nhập diễn: "Đó là đương nhiên, ta thích Liễu đại ca mà, thích đến mức chỉ trên trời mới có, thật tâm thật ý, tình cảm chân thành..."

Thao thao bất tuyệt thổ lộ một phen, nói năng có khí phách, rất giống tuyên thệ.

Không biết vì sao, nàng nói quá trang trọng lại làm Mộ Dao cảm thấy như là đùa giỡn. Tóm lại là... có điểm kỳ quái, nhưng nhất thời nàng không nghĩ ra lỗ hổng trong đó.

Nàng gật đầu, ngắt lời Lăng Diệu Diệu, có vẻ hơi chóng mặt vì tiếng ồn: "Được rồi, nếu đã xuống dưới thì chúng ta hãy cùng nhau cứu Phất Y ra."

Nhắc tới Liễu Phất Y, sắc mặt nàng có chút ảm đạm.

Xưa nay chàng luôn rất mạnh mẽ, trước giờ đều sẽ biến nguy thành an, nên nàng vẫn luôn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy chàng là bất khả chiến bại.

Nhưng vận may là không đáng tin cậy nhất. Sáu năm trước, nàng cũng ngây thơ cho rằng có cha mẹ chống đỡ, cho dù Mộ gia có suy tàn cũng vô cùng kiên cố. Ai có thể ngờ được người đã từng thân thiết như vậy, lại là đại yêu ngụy trang thành...

Chỉ trong một đêm, nàng đã không có nhà. Bây giờ, nàng không muốn lại mất đi Liễu Phất Y.

Lăng Diệu Diệu kéo góc áo nàng: "Mộ... Mộ tỷ tỷ..."

Đôi mắt thiếu nữ hiện lên sự sợ hãi, gương mặt trắng nõn bị bóng đen hỗn loạn che khuất.

Nàng quay đầu lại, phía trước có hơn mười con quỷ đất cao gầy đang chuẩn bị tấn công, như một khu rừng cây thuỷ sam cao ngất kín không kẽ hở.

...... Có bóng nghĩa là có ánh sáng.

Quỷ đất đứng ngược sáng, khe hở giữa bọn chúng lộ ra ánh sáng ấm áp, mơ hồ có thể thấy được phòng khách rộng lớn sáng ngời phía sau.

Không phải ngọn lửa xanh lạnh lẽo trên vách tường mà là ánh nến ấm áp quen thuộc nhất thế gian.

Các nàng đã đi tới trung tâm Địa cung.

Lăng Diệu Diệu xuyên qua khe hở giữa đám quỷ đất nhìn vào bên trong, đầu tiên là thấy một hàng nến lập lòe trong đại sảnh, vài chiếc ghế gỗ hoa lê, tầm mắt chậm rãi di chuyển sang bên phải, trên ghế chủ vị* có một tiểu nữ hài mặc váy đỏ, hai chân lơ lửng trong không trung, đôi tay cầm một tách trà không có hơi ấm, môi đỏ như máu, như là bôi trộm son của người lớn.

*chỗ ngồi của chủ nhân.

Đôi mắt đen như đá quý của nó hàm chứa ý cười bất hảo, nó đang nhìn về bên phải.

Bên phải...

Tầm mắt lại quẹo sang bên phải, lộ ra một bàn tay thon dài đang bưng chén trà, bàn tay vô cùng tái nhợt như là quanh năm không thấy ánh sáng.

Trên chiếc ghế bên phải có một chàng trai tóc dài xoã vai đang ngồi, chàng hơi cúi mặt, sắc mặt dịu dàng và thuần phục, như đang nghiêm túc lắng nghe chủ nhân nói chuyện.

Nhìn vầng trán đầy đặn, sống mũi cao... Lăng Diệu Diệu giật mình, Liễu đại ca còn sống?

Chàng vén tay áo uống trà, sau đó mỉm cười chăm chú nhìn khuôn mặt Huyễn yêu, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, ngoại trừ đôi môi trắng bệch không có chút máu. Sau lưng chàng là bức bình phong lớn thêu tranh tứ quý, nhìn rất quen mắt...

Lăng Diệu Diệu cẩn thận nhìn kỹ mới phát hiện toàn bộ nội thất trong phòng từ ghế bành, bình phong, cành mai đỏ trong chiếc bình trắng trên bàn, thậm chí ngay cả vị trí các chân nến và số lượng cây nến đều giống hệt Lý phủ. Ngoại trừ việc bên ngoài chiếc cửa sổ giả kia là bóng đêm duỗi tay không thấy năm ngón thì đúng là phòng khách Lý phủ đã được chuyển xuống lòng đất.

Lăng Diệu Diệu đang xuất thần thì đột nhiên bị Mộ Dao kéo lại. Mộ Dao bận chiến đấu với Quỷ đất, còn chưa kịp nhìn kỹ người trong phòng.

Tiếng th ở dốc của Mộ Dao càng ngày càng lớn, hai người kéo nhau lui về phía sau, sau lưng Lăng Diệu Diệu đã dán sát vào vách tường lạnh lẽo ẩm ướt.

Quỷ đất yên lặng như bóng ma, chậm rãi tới gần, không nói một lời đổ xuống một đám bóng đen tán loạn.

"Không đủ bùa nữa rồi."

Mộ Dao hạ giọng, trở tay nắm lấy tay Lăng Diệu Diệu, dán sát vào tai nàng, nói: "Đợi ta đếm đến ba sẽ phá vòng vây ra một lỗ hổng, muội hãy nhân cơ hội xông ra..."

Giọng nói nàng nghiêm túc và tuyệt vọng, dường như đã chuẩn bị tốt tinh thần đập nồi dìm thuyền.*

*bất chấp tất cả.

"Không cần, Mộ tỷ tỷ..." Lăng Diệu Diệu nóng đến nỗi người đầy mồ hôi, nàng thuận tay nắm vạt áo khoác giật một cái, một hàng cúc ẩn ở phía trước tạch tạch bung ra, nàng nhanh chóng cởi áo ra vò thành một nắm, chuẩn bị chơi lớn một trận: "Không có bùa thì dùng vòng thu yêu, thật ra ta còn chịu được một lát..."

Còn chưa dứt lời, một xấp giấy bùa thật dày đột nhiên từ áo khoác rơi ra, đè lên mu bàn chân nàng, có tờ còn trượt xuống đất.

"...... Ớ?" Động tác của nàng dừng lại.

Ánh nến mờ ảo lay động, những lá bùa vàng xếp chồng lên nhau, hơi cuốn lên theo cơn gió nhẹ, chu sa đỏ tươi ghép lại thành một đám mây lộng lẫy.

- ---------

Những lá bùa mỏng và sắc bén như phi đao tản ra trong không trung, chém cái bóng Quỷ đất thành vài đoạn. Máu loãng của đám Quỷ đất phun tung toé khắp nơi, tạo thành những vũng máu màu xanh đậm trên mặt đất.

Trước mắt chỉ còn đống xác yêu quái, mặt đất Địa cung là một mảnh hỗn độn như nền chợ bán thức ăn sau khi giết mổ gà và cá.

"Bốp bốp bốp." Mấy tiếng vỗ tay vang lên, cách nhau thời gian khá dài, mang theo mùi vị châm biếm dày đặc.

Tiểu nữ hài lười biếng dựa vào trên ghế như người không xương, nó cười như không cười nhìn một chút sương khói đám Quỷ đất để lại sau khi bị đánh tan: "Không ngờ lại để các ngươi vượt qua trạm kiểm soát. Ta nên nói cái gì đây? Trời không tuyệt đường người sao?"

Mộ Dao nhìn chằm chằm bóng người đang bưng trà ngồi bên cạnh ghế chủ vị, sắc mặt trắng bệch như người mất hồn. Nhưng Liễu Phất Y vẫn luôn cúi đầu nhìn tách trà, thậm chí không hề ngẩng đầu nhìn các nàng một cái.

Lăng Diệu Diệu nóng tới hai má đỏ bừng, loay hoay đếm số lá bùa còn lại trong tay áo. Số bùa không biết từ đâu ra này chắc hẳn là Mộ Thanh bí mật nhét vào, nàng mặc áo dày cho nên không phát hiện.

Theo tính cách của hắn, khi đưa bùa chắc chắn là đã phân loại, đáng tiếc là lúc rơi ra đã lộn xộn hết. Lúc ấy nàng và Mộ Dao như người bị dồn vào đường cùng lại tìm được một chiếc hộp chứa đầy lựu đạn, bất kể thuộc tính cầm lên là ném, cho nên một xấp bùa chỉ còn có năm tờ.

Nàng duỗi tay vuốt phẳng số bùa đáng thương còn lại, cẩn thận nhét vào trong tay áo.

Haizz, thật lãng phí...

Đột nhiên cảm thấy một ánh mắt ướt lạnh dừng trên mặt nàng, nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt Huyễn yêu có chút khó coi.

Bình thường khi vai ác lên sân khấu, hầu hết đều thích vỗ tay tỏ ra nguy hiểm, sau đó la ó và sỉ nhục nhân vật chính một trận để thể hiện khả năng nắm giữ toàn cục của mình. Nhưng sau khi Huyễn yêu ra vẻ ngầu lòi diễn thuyết một trận, hai người trước mắt lại hoàn toàn không có phản ứng gì. Một người nhìn Liễu Phất Y không chớp mắt, dường như không nghe được lời nó nói. Người còn lại có vẻ là đang nghe nhưng thực ra không biết đang làm gì trong tay áo, ánh mắt trôi xa...

Tiểu nữ hài trợn mắt nhìn tay Lăng Diệu Diệu, sắc mặt giăng đầy mây đen: "Mấy lá bùa rách đó căn bản không làm gì được ta. Ta khuyên ngươi không cần lấy trứng chọi đá, tự cho là thông minh."

Lăng Diệu Diệu tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ta chỉ là đếm lại thôi, cũng không định lấy ra dùng."

"Ngươi nói cái gì?" Huyễn yêu đột nhiên cao giọng.

"...... Không có gì." Lăng Diệu Diệu lẩm bẩm nép vào sau lưng Mộ Dao, chỉ lộ ra một đôi mắt lấp lánh.

Mộ Dao tiến lên vài bước như người mất hồn, Lăng Diệu Diệu mất chỗ trốn, thầm nghĩ không ổn, vội vàng đuổi kịp Mộ Dao.

Nàng đã bước nhanh tới trước mặt chàng trai, giọng hơi run lên: "Phất Y..."

Liễu Phất Y ngồi ngay ngắn, búi tóc gọn gàng buông xoã phía sau chiếc áo ngoài bằng vải mỏng màu trắng, trên tay cầm một tách trà, đôi mắt nhàn nhã rũ xuống, lông mi cũng không chớp một cái, như là mắt điếc tai ngơ.

"Mộ tỷ tỷ..." Lăng Diệu Diệu vội vàng kéo lại Mộ Dao đang hồn bay phách lạc.

"Phất Y..." Mộ Dao đã nắm lấy ống tay áo Liễu Phất Y, như một cô bé đang dỗ dành bạn cùng chơi, cẩn thận lắc lắc hai cái, giọng ngày càng lạc đi: "Chàng... chàng nhìn ta..."

Lúc này Liễu Phất Y mới phản ứng lại động tác của nàng, nhìn ống tay áo bị nàng giữ chặt, sau đó chậm rãi di chuyển ánh mắt lên mặt nàng, lộ ra vẻ hoang mang vô cùng, chần chờ hỏi: "Các hạ là ai?"

Mặt mày chàng vẫn dịu dàng trìu mến như thế, thần sắc trong mắt không giống giả vờ.

"......" Mộ Dao lập tức buông tay như vừa chạm vào một ngọn lửa, cả người tái nhợt như thể gió thổi là sẽ ngã: "Chàng không nhận ra ta sao?"

Huyễn yêu lười biếng dựa vào ghế.

Mái tóc đã không còn thưa vàng như lúc ở trong phủ Lý Chuẩn, nó không búi tóc mà để mặc cho mái tóc dày buông xoã trên lưng ghế, toả ra ánh sáng tím, lạnh lùng nhìn Mộ Dao nói chuyện, bộ dạng vô cùng tà ác.

"Mộ tỷ tỷ..." Lăng Diệu Diệu ghé tai tới: "Liễu đại ca có thể là bị khống chế, giống như đám công nhân ở xưởng chế hương ý."

Trước khi nhảy xuống kẽ nứt, Huyễn yêu từng nói muốn biến Liễu Phất Y thành con rối của riêng nó.

Ở thế giới này, Huyễn yêu dùng trái tim để điều khiển người khác, trái tim ly thể sẽ mang theo thất tình lục dục và toàn bộ ký ức.

Nghe vậy, Mộ Dao sững sờ quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch đáng sợ.

Liễu Phất Y không trả lời nàng, tiếp tục cúi đầu nghiêm túc nhìn tách trà trong tay, bên trong đựng đầy chất lỏng không rõ màu nâu, như là thuốc Bắc để nguội.

Huyễn yêu ý vị không rõ mà cười hai tiếng, không để ý tới Mộ Dao, cong lên đôi môi đỏ như máu, nũng nịu nói với Liễu Phất Y: "Không biết từ đâu có người không mời mà đến, quấy rầy sự thanh tĩnh của người khác, thật là không có lễ phép. Liễu đại ca, chúng ta uống trà tiếp nhé?"

Tiểu nữ hài giọng nói non nớt, vươn cánh tay nhỏ nhắn, từ xa nâng chén, vẻ mặt khiêu khích.

Liễu Phất Y nâng chén trà lên uống, bên môi nở nụ cười ôn nhu: "Được."

"Khoan đã." Mộ Dao gọi lại chàng, quay đầu nhìn về phía Huyễn yêu, sắc mặt u ám: "Ngươi cho chàng uống cái gì?"

Huyễn yêu thở dài, hơi bĩu môi, ung dung nhìn chằm chằm trà trong chén: "Liễu đại ca, làm sao bây giờ? Nàng ồn ào quá."

Liễu Phất Y như một vị quản gia ngoan ngoãn, nghe vậy lập tức đặt chén trà xuống đứng dậy, thu lại nụ cười trên môi, giữa mày hiện lên sự tàn nhẫn xa lạ: "Mời cô lập tức rời khỏi nhà của ta và Sở Sở."

"Sở Sở?" Mộ Dao cười khổ: "Chàng mau tỉnh lại, nàng không phải Sở Sở."

Liễu Phất Y thần sắc lãnh đạm: "Nàng là ai không tới lượt cô tới xen vào."

"......" Mộ Dao ngước nhìn chàng, sắc mặt trắng bệch, trong mắt ngấn lệ, nhẹ nhàng nói: "Vậy chàng... có còn là Liễu Phất Y không?"

Ngữ khí có chút lạnh lùng, như sương sớm từ từ thấm vào khe hở đồ đạc, hơi ẩm dần ăn mòn gỗ, khiến nó phồng lên và biến dạng.

Trên mặt con rối hiện lên một chút bối rối, giây phút đó dường như Liễu Phất Y quen thuộc đã trở lại.

"Chờ cái gì, sao còn chưa động thủ?" Ngữ khí của Huyễn yêu bỗng trở nên cực kỳ cáu kỉnh, nó hung hãn nhìn chằm chằm bóng Liễu Phất Y, còn chưa dứt lời chàng đột nhiên ra tay.

"Mộ tỷ tỷ." Lăng Diệu Diệu vội kéo nàng ra nhưng vẫn chậm một bước, một trận kình ập tới, con rối Liễu Phất Y không chút lưu tình vung tay lên, trực tiếp đánh bay Mộ Dao xuống đất.

"Huynh làm gì vậy?" Lăng Diệu Diệu đẩy chàng ra, sau đó ngồi xổm trên đất nhìn Mộ Dao, thiếu nữ ngồi dưới đất, nửa gương mặt xinh đẹp đã sưng lên, khóe miệng còn chảy máu, nàng dùng tay che mặt, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Lăng Diệu Diệu há hốc miệng.

Đánh người không vả mặt... Cốt truyện bí ẩn này dường như cảm thấy mâu thuẫn không đủ gay gắt thì không thể nói lên việc tình yêu của nam nữ chính nhiều chông gai...

Con rối ngơ ngẩn nhìn bóng người yếu ớt trên mặt đất, trong mắt lại hiện lên vẻ mê mang. Huyễn yêu từ ghế trên nhảy xuống, đi từng bước tới trước mặt Mộ Dao, nhìn vẻ chật vật của nàng, hì hì cười nói: "Vả mặt cũng không đuổi được, nếu muốn ở lại như vậy thì ở lại đi."

Ở lại... Đây vừa là mời, cũng là khiêu khích. Điều này có nghĩa là hai người các nàng sẽ có cơ hội tiếp xúc với Liễu Phất Y, nhưng không thể tránh được việc nhìn chàng bị Huyễn yêu thao túng, ngoan ngoãn tuân lệnh nó.

Mộ Dao mím chặt môi không nói, nuốt xuống nhục nhã, cũng nhận lời mời.

Huyễn yêu ghé sát vào tai nàng, khẽ cười nói: "Không phải ngươi hỏi ta cho chàng uống cái gì sao? Liễu đại ca không có trái tim phải uống máu duy trì sinh mệnh. Nếu ngươi đã tới, từ nay việc này giao cho ngươi."

- -------

Toàn thân đều kêu gào đau đớn, như thể tất cả xương cốt trên người đều bị bóp nát.

Lông mi khẽ run, ánh sáng mơ hồ, trong phòng thoang thoảng mùi phấn son phấn, hắn mở mắt ra, đỉnh màn lụa trắng thêu mẫu đơn, đỏ rực một mảnh, chợt xa chợt gần, nhìn không rõ.

Trước mắt rõ ràng có ánh sáng, nhưng lại như bông tuyết mùa đông, phủ lên mí mắt hắn, không một chút ấm áp.

Lạnh quá...

Hai tay hắn dùng sức chống xuống giường, cố gắng ngồi dậy, trên tay hằn lên vài vệt chiếu trúc mùa hè, một trận chóng mặt quay cuồng và ù tai dữ dội ập tới, ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng thìa sứ cọ vào thành bát.

Người phụ nữ trước mặt chải một búi tóc sang trọng và phức tạp, trên mái tóc dày cài một chiếc trâm phỉ thúy trong suốt, đôi hoa tai hình giọt nước khẽ đung đưa, nàng rũ mắt khuấy bát thuốc trong tay.

Chiếc áo ngoài màu trắng của nàng chỉ thắt một cái nút lỏng lẻo ở bụng, cổ áo quây màu đỏ hạ xuống cực thấp, gần như để lộ hơn nửa bộ ng ực nàng.

"Nào, uống thuốc đi." Nàng ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt trang điểm tinh xảo, đuôi mắt nhướng lên như hai cái móc câu nhỏ.

Hắn lắc lắc đầu, khuôn mặt trước mắt như hồng thủy mãnh thú khiến hắn lập tức khắc cảnh giác lùi về phía sau, lạnh nhạt mở miệng: "...... Dung di nương?"

Âm thanh cất lên lại là giọng trẻ con mấy năm trước, còn mang chút khàn khàn trong thời kỳ vỡ giọng.

Hắn nhớ ra rồi, ngày hôm qua sau khi rèn luyện trở về, hắn bị trọng thương, phải nằm trên giường ba ngày. Nhưng mà... hắn nhìn xung quanh, đồ trang trí xa hoa trong phòng và mùi son phấn đều không hợp với hắn. Sao hắn lại ngủ trong phòng bà ấy?

Người phụ nữ nhíu mày, trong đôi mắt quyến rũ lộ ra một chút bất mãn: "Tiểu Sanh Nhi, sao con lại gọi ta là di nương, ta là mẹ con."

"......" Cậu bé ngẩn ra một lúc lâu, ôm đầu gối ngồi trên giường, khuôn mặt nhỏ nửa chôn trong cánh tay, lộ ra một đôi mắt đen như nước mùa thu, ánh mắt tràn đầy bất an và kháng cự: "Dung di nương, vì sao ngài gọi ta là Tiểu Sanh Nhi?"

Người phụ nữ dùng sức đặt cái thìa vào bát, ra vẻ trẻ con giận dỗi với hắn: "Mẹ vẫn luôn gọi con là Tiểu Sanh Nhi, con không nhớ sao?"

Mẹ?

Tiểu Sanh Nhi...

Một trận đau đầu đột nhiên ập đến như cơn sóng bao trùm lấy hắn, cảm giác chóng mặt buồn nôn khi vừa thức dậy lại quay trở lại, ý thức nhất thời mơ hồ.

Khi tầm mắt trở nên rõ ràng, người phụ nữ đã ngồi ở mép giường, đút cho hắn từng thìa thuốc.

Thìa đến gần bên môi, mùi thuốc Bắc nồng đậm bay lên theo hơi nóng, hắn cố ý ngậm chặt miệng.

"Uống đi." Nàng dịu dàng dỗ dành, thấy hắn không há miệng, cúi đầu suy tư một lát, sau đó gật đầu vui vẻ nói: "Tiểu Sanh Nhi sợ thuốc đắng phải không? Vậy để mẹ lấy cho con một viên đường."

Hắn lại nắm lấy váy nàng, gương mặt lúc mười hai tuổi và mười tám tuổi chồng lên nhau, luân phiên xuất hiện, không rõ là mộng Trang Chu hay là ảo giác, hắn nhịn đau đầu, mở miệng hỏi: "Ngài đúng là mẹ ta sao?"

"Ta là mẹ con... Tiểu Sanh Nhi."

Đau đầu chóng mặt... Lạnh quá...

Cả người như bị ngâm trong động băng, ngay cả máu cũng bị đông lạnh đến mức trì trệ, tứ chi như bị nhốt trong tuyết, tuyết dày như chăn đang tan chảy, lạnh tới đau nhức tay chân.

Trong cơn mê hắn đi trên tuyết, để lại một loạt dấu chân ngay ngắn trên đất, phía trước là Mộ Dao khi còn nhỏ, nàng cao gầy, mơ hồ như một quầng sáng, cùng chân trời và cánh đồng tuyết hòa làm một.

"A tỷ..."

Thiếu nữ giật mình hoang mang quay đầu lại: "Ngươi là ai?"

Đầu hắn cực kỳ choáng váng: "Ta là A Thanh, em trai tỷ..."

Mộ Dao trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hồi lâu mới cười nói: "Tiểu đệ đệ, e là ngươi nhận sai người. Mẹ ta không có con. Dung di nương chỉ một người con gái là ta, em trai ở đâu ra?"

Nàng buồn cười lắc đầu, quay đầu đi tiếp, bỏ lại hắn càng đi càng nhanh, bóng dáng dần biến mất trong tuyết trắng mênh mông.

Trước mắt một mảnh trắng tinh, tuyết rơi phủ xuống đầu vai hắn.

"Dung di nương chỉ có một người con gái..."

"Vậy ta... là ai..."

Đau đầu xuyên thấu đến tận xương, như bộ rễ của thực vật muốn c ắm vào xương sọ, chiếm cứ toàn bộ cơ thể hắn, hắn liên tục mất đi ý thức trong cơn đau co thắt, chỉ khi cơn đau dịu lại, hắn mới chậm chạp nhớ lại cái gì.

...... Thì ra là mộng trong mộng, là thật hay là giả, đầu óc hắn hỗn loạn, nhất thời không phân rõ.

Nhưng mà kẽ nứt...

... còn có người chờ hắn.

Thần trí rốt cuộc đã hoàn toàn trở lại.

Sắc trời dần tối, hắn vẫn ngâm mình trong suối nước lạnh băng, trên người còn bị thương, nếu lúc này không mau chóng đứng dậy, chờ Âm Dương Liệt chuyển sang mặt âm, suối nước hóa thành sông ngầm, sẽ lại là tai bay vạ gió.

Thiếu niên giãy giụa bò bên bờ, dùng hết sức dựa vào thân cây, quần áo ướt sũng như nặng cả ngàn cân, dính sát lên người hắn, vừa ướt vừa lạnh.

Gió thổi động rừng cây, cỏ xanh tỏa ra mùi thơm dịu mát. Hình như có tiên tử đi ngang qua trong rừng, hóa thành một làn gió thơm bay đến bên cạnh hắn.

Hình bóng xa lạ mà quen thuộc ấy cúi xuống, miệng khẽ ngâm nga một giai điệu ngây thơ, nhẹ nhàng đến gần hắn, mái tóc nàng thơm ngào ngạt mùi hương sơn chi quen thuộc, như người say nằm giữa những bông hoa.

Đó rõ ràng là suy nghĩ trong lòng hắn.

Lúc trước hắn ghét bỏ mùi nước chải đầu này, bây giờ nó lại như là bằng chứng duy nhất cho thấy hắn còn sống.

Trong mơ màng, cô gái từ trong rừng tới kéo cổ hắn, nhẹ nhàng đặt lên má hắn một nụ hôn lành lạnh, môi nàng mềm mại như đám mây trên trời, như sương bay trong núi.

Hắn đột nhiên ôm lấy eo nàng, để nàng ngồi trên đùi, siết chặt mười ngón tay nàng, cúi người hôn xuống, như muốn đem đám mây này nhốt vào trong lòng, lại dùng sức xoa vào lồ ng ngực.

Chỉ cần không thả nàng bay đi, nàng sẽ vĩnh viễn thuộc về hắn.

Thiếu niên nhắm chặt hai mắt, hàng mi nhỏ dài nhếch lên, trằn trọc lưu luyến trên môi nàng, dường như mọi cảm xúc bạo lực, đều chất chứa trong mây núi được dịu dàng phó thác.

Hồi lâu sau, hắn mới buông nàng ra, vươn ngón tay vuốt v e đôi môi đỏ mọng của nàng, giọng nói hơi mất tiếng: "Không phải nàng đã nhảy vào kẽ nứt rồi sao?"

Tay nàng cũng mềm mại lướt qua gò má hắn, trong đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh chứa đựng vô hạn thương tiếc: "Đúng vậy, cho nên ta cũng chỉ là ảo mộng của ngươi."

Dứt lời, người trong lòng lập tức tiêu tán.

Ánh trăng như ngân sa, bao phủ lên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên.

Hắn ngơ ngác nhìn đầu gối trống rỗng, chợt bừng tỉnh, tựa hồ không thể tin được mộng là giả.

Lộp độp, lá cây bị mưa xối rung rinh lên xuống, hạt mưa lạnh lẽo mang theo mùi đất tanh rơi xuống mặt hắn.

Mới đầu vẫn là giọt nước như hạt đậu, tức khắc biến thành mưa to tầm tã.

Sông ngầm tràn đầy bọt nước bắn tung tóe, lá chuối tây bị đập mạnh không ngẩng đầu lên được, hơi nước tinh mịn, chim chóc bị ướt cánh, khó khăn bay thấp trong mưa.

Mộ Thanh lau nước trên mặt, ngửa đầu hứng mưa, đôi mắt đen ngập hơi nước càng thêm ướt át dưới màn mưa, như thể sũng nước.

Hắn chậm rãi rũ mắt, cho tay vào ngực sờ s0ạng lấy ra một cái túi giấy nhàu nát, vì bị ngâm nước nên giấy dính vào nhau.

Giọt mưa chảy xuống theo gương mặt hắn, tụ tập trên chiếc cằm tái nhợt, sau đó lập tức chảy vào cổ áo.

Hắn im lặng mở giấy, vô cùng kiên nhẫn chậm rãi tách nó ra trong cơn mưa to, năm quả táo đỏ căng mọng xếp chồng lên nhau, có điều lớp vỏ đường bọc đã tan ra, ch ảy nước.

"Đây là mứt táo, chuyên bổ máu."

"Cha ta nói mỗi ngày ăn táo đỏ, khỏe mạnh không hiện lão."

"Giữ lại sau này ăn."

Nàng dùng mười ngón lạnh lẽo của đút cho hắn một quả táo, sau đó bá đạo bịt miệng hắn, buộc hắn cảm nhận sự ngọt ngào này mà không cho từ chối.

Ánh mặt trời từ rừng trúc cao vút rơi xuống như những sợi đường, chim hót líu lo, tay nàng nằm ngay dưới nụ hôn lặng lẽ của hắn.

Mái tóc đen ướt nhẹp dính vào má, nước mưa theo ngọn tóc hắn nhỏ xuống, sắc mặt hắn hơi tái xanh, đôi môi bất giác khẽ run lên giữa đêm khuya nhiệt độ cực thấp.

Hắn im lặng thả một miếng mứt táo vào trong miệng, cảm nhận vị ngọt chậm rãi tan ra.

Là ngọt.

Đôi mắt đen khẽ chớp, nhìn lên bầu trời đêm không sao.

Trong tầm mắt, vô số hạt mưa rơi xuống từ bầu trời bao la, lấp lánh ánh bạc như hàng ngàn mũi kim lao xuống, lao xuống xuống dưới, muốn chọc thủng mặt đất thành một cái sàng đầy lỗ hổng.

Hắn chịu đựng bóng tối và cái lạnh, li3m vị ngọt còn sót lại trên môi.

Kẽ nứt sẽ lại mở ra.