Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 41-2




Ngoại truyện cha mẹ Mộ Thanh

Editor: tuanh0906

"Đánh nó."

"Đánh chết nó."

Sau ngõ hẹp hòi âm u, ở đây lá rụng và nước đọng thối rữa, hán tử say rượu vào sáng sớm lại không coi ai ra gì đi tiểu ở chỗ này. Mọi chuyện dơ bẩn đều xảy ở ngõ nhỏ không người.

Bốn năm đứa trẻ vây thành một vòng, đè bẹp một người ở giữa, tay đấm chân đá. Thân ảnh nhỏ bé màu trắng giống như một con cá sắp chết, vùng vẫy tuyệt vọng giãy giụa, cuối cùng thật sự tìm được lỗ hổng giữa vòng vây, lập tức lăn lộn xông ra ngoài.

Cậu bé tóc dài đến ngang vai, không búi tóc như những đứa trẻ khác mà để mặc mái tóc đen mượt xõa tung, khuôn mặt như tuyết, đôi mắt như sao, thoạt nhìn như một cô bé xinh đẹp tuyệt trần.

Mấy người phía sau vội vàng đuổi theo.

Lúc này, lập tức nhìn thấy sự khác biệt. Thì ra đám trẻ con đánh người ước chừng tám chín tuổi, thân cường thể tráng. Đứa trẻ bị đánh nhiều nhất bảy tuổi, không đủ cao, cánh tay mảnh khảnh, thấp hơn bọn trẻ con kia một cái đầu. Mới chạy được hai bước đã bị truy binh dễ dàng đẩy ngã.

Hắn nằm trên mặt đất, thở hổn hển, đôi mắt như nho đen, phản chiếu bầu trời tuyệt đẹp lúc hoàng hôn.

Hắn bắt đầu nhìn ráng đỏ nơi chân trời, nhìn rất chăm chú.

"Rốt cuộc ngươi có biết nói không?"

"Ngươi bị câm thật sao?"

Đứa trẻ cầm đầu đá vào chân hắn, hắn ngước mắt nhìn sang, miệng mím chặt, trong mắt không có một tia cảm xúc.

"Đồ quái thai, toàn làm lơ người khác." Mấy đứa trẻ khẽ nói nhỏ, nhìn nhau: "Đánh nó."

Nắm đấm như mưa rơi xuống, hắn duỗi tay che mặt, ống tay áo ở khuỷu tay rất nhanh đã bị rách ra vài chỗ.

"Làm cái gì vậy?"

Một giọng nam khàn như vịt vang lên, bọn trẻ con đều dừng lại, trong mắt hiện sự kinh hỉ*: "Đại ca?"

*kinh ngạc vui mừng

Vua của đám trẻ con trong ngõ nhỏ, năm nay mười ba tuổi, cao to lớn nhất, người đầu tiên bước vào hàng ngũ thiếu niên, trên cằm xuất hiện một ít râu đen, giọng nói cũng trở nên giống vịt kêu. Hắn mặc một chiếc áo ba lỗ bằng lụa rách nát, lưng gù, cầm trong tay cây gậy gõ xuống đất phát ra những tiếng cạch cạch.

Đứa trẻ trên mặt đất không nhìn hắn ta, trực tiếp ngồi dậy, tay chân lanh lẹ định chuồn đi, trên khuôn mặt xinh đẹp không hề biểu cảm.

"Ta cho ngươi đi rồi sao?"

Bóng dáng nhỏ bé màu trắng làm như không nghe thấy khiến hắn ta vô cùng tức giận, hắn ta đi tới vài bước, duỗi tay xách cậu bé lại ném lên mặt đất.

Đứa trẻ ngẩng đầu lãnh đạm nhìn hắn ta một cái, con ngươi đen như nho, ánh mắt long lanh như nước mùa thu, lông mi dài và mảnh, đuôi mắt cong quyến rũ.

Cổ họng hắn ta đột nhiên thắt lại, Tây Thi đậu hủ đẹp nhất đầu phố cũng không có đôi mắt cuốn hút như vậy.

Cái tuổi này mới vào đời, cái tốt không học mà toàn học cái xấu. Trong lòng hắn ta như có mèo cào, nóng nảy khó nhịn, nhìn đi nhìn lại khuôn mặt nhỏ kia, quay đầu cười nói: "Mấy tên nhóc, ông đây biểu diễn trò hay cho các ngươi xem."

Dứt lời, sắc mặt thay đổi: "Đè lại nó cho ta."

Cậu bé nhìn từng gương mặt với các biểu cảm khác nhau, cảm xúc trên mặt rốt cuộc hơi thay đổi, dần dần lộ ra vẻ hoảng sợ.

Đừng... Đừng...

Khuôn mặt trước mặt càng lúc càng gần, ánh mắt đờ đẫn.

Hắn đã từng thấy ánh mắt như vậy, đại khái biết nó có ý nghĩa gì.

Hắn ra sức lắc đầu, theo tim đập gia tốc như thể có thứ gì đó đang dần tan vỡ...

"Đại ca, ngươi tới gần hắn như vậy làm gì?" Một đứa trẻ nghi hoặc hỏi.

Tên đại ca dùng ngón tay hung hăng nắm lấy cái cằm trắng như tuyết của cậu bé, cố ý để lại hai dấu tay đỏ bừng, cười nói: "Ngươi không hiểu, cái này gọi là... tán tỉnh."

"Ồ." Bọn trẻ nửa hiểu nửa không ồ lên.

Cậu bé bỗng nhiên giãy giụa kịch liệt, giãy giụa lần cuối trước khi cá chết lưới rách, một chân đè lên mặt đứa trẻ kia.

"Làm phản." Một cái tát giáng vào mặt cậu bé, khóe miệng rỉ máu. Những đứa trẻ khác nhào lên, đè cậu bé xuống đất.

Đôi mắt đen như mực tuyệt vọng nhìn khuôn mặt đang tiến lại gần. Lông mi khẽ chớp hai cái sau đó nhắm mắt lại.

Đừng đụng vào ta.

Đừng có ép ta.

Đột nhiên, ánh sáng đỏ bùng lên, màu đỏ như máu và màu hoàng hôn hoà vào nhau, mái tóc dài đến vai của cậu bé dài ra, trong phút chốc đã dài tới eo.

Mỗi lần tóc thêm một tấc, cuồng phong lại càng mạnh hơn, lá khô trên cây gần như bị cuốn sạch khỏi đầu ngón tay, tường vỡ, gạch ngói đầu ngõ rơi đầy đất, đá vụn bắn tung tóe, chỉ nghe được vài tiếng kêu thảm thiết đứt quãng, không giống người phát ra.

Quanh người cậu bé đắm chìm trong ánh sáng đỏ, hồi lâu mới mờ mịt mở mắt nhìn lên, trên mặt đất có mấy người nằm ngổn ngang, chính là những đứa trẻ vừa đè hắn xuống, lúc này trợn mắt duy trì tư thế vặn vẹo, sớm đã đã tắt thở.

Cậu bé yên lặng nhìn, nhất thời không kịp phản ứng.

Mãi cho đến khi mái tóc dài tung bay theo gió rơi xuống vai, hắn duỗi tay chạm vào, lúc này mới hoảng hốt lùi lại hai bước, xoay người lảo đảo chạy ra đầu ngõ.

... Tóc dài ra rồi, đột nhiên dài ra nhiều quá.

... Mẹ sẽ tức giận.

Trên cầu thang gỗ cũ kỹ, dọc đường mơ hồ bị va chạm ngã trái ngã phải, có người đánh rơi quạt, trong đám son phấn đua nhau khoe sắc thay phiên nhau thét lên: "Cái gì vậy?"

Hắn ôm nỗi sợ hãi hoang mang sâu sắc chạy thẳng lên lầu hai mà không quay đầu lại.

Sau lưng có người cầm cây quạt, tức giận đến nỗi dậm chân: "Phản rồi. Coi nơi này là nơi nào? Mau ngăn hắn lại."

Ai cũng không ngăn được hắn.

Màn buông xuống, trong phòng toàn mùi hương kích d*c, tối đến nỗi không nhìn thấy ánh mặt trời. Hắn ngơ ngác đứng đó, nhìn chiếc giường quen thuộc.

Cho đến khi bức màn bị gió thổi bay, hắn thấy bà ấy bị người đè dưới thân, trên trán dính sợi tóc, yếm đỏ treo ở trên cổ, da thịt tuyết trắng tr@n trụi, như một chút tuyết bẩn cuối cùng tan biến vào năm mới.

Hắn đã từng vô cùng hào hứng thú muốn đi đắp người tuyết, nhưng chưa kịp cầm nó trên tay thì tuyết đã biến thành bùn trong suốt.

"Mẹ."

Đôi mắt xám xịt và vô hồn như vậy, đó nhất định không phải bà ấy, không phải người ở trước gương mặt mỉm cười chải đầu cho hắn.

"Sau khi mặt trời xuống núi, bất kể ra sao cũng đừng quay về."

Người đàn ông với đôi tay đầy gân xanh khựng lại, nắm lên tách trà trên tủ đầu giường ném qua, kèm theo những lời mắng chửi không ngớt.

Chiếc chén sứ tinh xảo vỡ nát trên trán hắn, có chất lỏng ấm áp theo gương mặt chảy xuống, màu đỏ sẫm che khuất tầm nhìn của hắn.

Bức màn không ngừng bị gió vén lên, lần nào hắn cũng quỳ tại chỗ, lặng lẽ nhìn vào đôi mắt bà ấy.

Cuối cùng bà ấy lại khóc, những giọt nước mắt vẩn đục lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ, như một vết rách không thể hàn gắn.

"Tiểu Sanh Nhi, ai cho con trở về?"

--------

"Mẹ..."

"Đừng gọi ta là mẹ." Một gậy đánh vào xương b ướm gầy guộc của cậu bé, để lại vết tím trên lưng: "Đều tại ngươi, đều trách ngươi. Nếu không phải ngươi, hai mẹ con ta sao có thể rơi vào tình cảnh như vậy?"

Trong mắt chứa màu nước mờ sương của hồ Tây Tử, còn trên môi là ánh nắng chiều rực rỡ nơi chân trời.

Vẫn là bà ấy, mỹ diễm vô song, nhưng lại oán độc trừng mắt nhìn hắn: "Ngày mai phải đi đâu đã nhớ rõ chưa?"

Nuốt nước mắt vào trong cổ họng, hắn gật đầu.

"Con ngoan." Bà ấy xoa hắn đầu, hận ý trong mắt sắc nhọn như mũi tên: "Người đàn ông đó là kẻ thù của nhà chúng ta. Giết hắn, làm hắn vĩnh sinh vĩnh thế không được đầu thai, chúng ta mới có đường mà đi."

Bà ấy cười ha hả, vẻ mặt nghiêm túc trong chốc lát, sau đó lập tức òa khóc, ôm hắn, nước mắt nóng hổi rơi vào cổ áo hắn: "Tiểu Sanh Nhi, không phải mẹ cố ý đánh con. Trên trời dưới đất, không có ai yêu con như ta..."

Trong đôi mắt hắn phản chiếu lửa trại trong sân, tro giấy bị đốt cháy như mấy con bướm cánh đen.

Mái tóc đen của cậu bé xõa trên vai.

Trong mắt hắn ban đầu chỉ là mê mang, cuối cùng nhuốm màu thù hận.

Đúng vậy, giết hắn, giết kẻ thù của bà ấy. Chỉ cần là việc bà muốn làm, hắn đều sẽ làm thay bà, người khiến bà ấy khổ sở, hắn sẽ không tha cho một ai.

- -------

"Khinh Y hầu tới, Khinh Y hầu tới."

Đại lộ Trường An dốc hẹp, người đi bộ tránh đường, trâu xanh ngựa trắng kéo Thất hương xe*, một đoàn xe ngựa cuồn cuộn nối đuôi nhau đi vào kinh thành.

*xe ngựa được làm bằng bảy loại gỗ thơm

Dưới bức tường thành cao vút nguy nga, có một tấm biển viết ba chữ "An Định Môn", bên trên thành lũy được xây như hình răng cưa có một loạt cờ xí đỏ tươi trải dài tới phương xa, bay phần phật trong gió.

Sự yên tĩnh chỉ kéo dài trong giây lát, sau đó lập tức lại trở nên ồn ào, tiếng cười nói huyên náo.

Bầu không khí ở kinh thành luôn cởi mở, giới quyền quý trẻ tuổi không thích dùng quyền thế áp người, cho nên nam nữ già trẻ ngoài cung tuy tránh đường nhưng đều dám duỗi cổ ra xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, trên mặt tràn đầy niềm vui.

Đương thời Khinh Y hầu trong truyền thuyết, phong thần tuấn tú, mạo tựa Phan An, là người tình trong mộng của bao thiếu nữ trên khắp cả nước.

*Phan An: một nhân vật đứng đầu trong tứ đại mỹ nam thời cổ đại Trung Quốc.

Con ngựa kéo xe toàn thân màu trắng, bờm ngựa như mây bay, bốn vó lao nhanh, tư thái ưu nhã, tư thế tao nhã, giống như thần mã trên trời. Chiếc xe nó kéo được chạm khắc xa hoa tinh xảo, không một tỳ vết. Người đằng sau bức màn tua rua dày nặng kia, rốt cuộc trông như thế nào?

"Tiểu ăn mày... vì sao ngươi không ăn?" Một bàn tay mềm mại duỗi tới, muốn sờ đầu cậu bé.

Nhìn qua nhiều lắm hắn cũng chỉ bảy tuổi, khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt đen nhánh ướt át, mái tóc dày nồng đậm buông xuống đầu vai. Nếu đôi môi không khô nứt, trên mặt không đầy bụi đất, thì quả thực giống một vị tiểu tiên đồng.

Hắn mặt không cảm xúc tránh thoát bàn tay thiếu nữ, ánh mắt không có cảnh giác, chỉ có thờ ơ.

"Tỷ tỷ, ngươi để ý đến hắn làm gì? Hắn là quái vật." Đứa trẻ ăn xin bên cạnh ch ảy nước miếng thò đầu sang: "Hắn không ăn, hay là... cho ta đi."

Thiếu nữ có chút ngượng ngùng, miễn cưỡng phân phát điểm tâm trong tay cho một đám ăn mày, đám trẻ ăn xin đó lập tức vây quanh nàng như hổ đói.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn lưu luyến đứa trẻ xinh đẹp nhất: "Ngươi... tên là gì?"

Hắn làm như không nghe thấy không trả lời, tiểu ăn mày bên cạnh cợt nhả chế giễu: "Tiểu thư, hắn là con hoang không có mẹ, không có tên."

"Ta có mẹ." Hắn mở miệng, giọng nói trong trẻo du dương như tiếng đàn cầm.

Ta chỉ là... Ta chỉ là...

Trong mắt trong phút chốc tràn ngập ra một cổ gợn sóng, hận ý mãnh liệt như vậy không nên tồn tại trên người một đứa trẻ thế nhưng vì hắn đen bóng hai tròng mắt càng thêm một mạt sắc bén ánh sáng.

"Ơ, ngươi đi đâu?" Nàng thấy hắn nhanh chóng bò dậy, xoay người đi được hai bước bỗng nhiên biến mất trước mắt nàng như một làn sương. Nàng hoảng sợ, không nhịn được xoa mắt.

"Thấy chưa, tỷ tỷ. Ta nói rồi hắn là quái vật." Bên cạnh từng trương cợt nhả khuôn mặt nhỏ thượng, chớp động sói đói tàn nhẫn lại đạm mạc biểu tình.

Khinh Y hầu hương xe bảo mã quá yên ổn môn. Thét to thanh mới vừa giáng xuống đi, xe ngựa đột nhiên tạm dừng một chút, trên xe người khép lại quyển sách trong tay, nhíu mày, dưới hàng mì là khuôn mặt lạnh lẽo, phụt ra ra không chút để ý hàn quang: "Không phải nói bản hầu không cần kiểm tra lệnh bài sao?"

Không ai trả lời. Trong xe ngựa rộng rãi thoải mái, chỉ có làn khói trắng lượn lờ tản ra từ lư.

Hắn dừng một lát, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Yêu quái nơi nào? Mau ra đây."

Trong xe, bốn góc đều treo bùa bình an, trên bàn bày Tỳ Hưu, bên cạnh treo một thanh kiếm gỗ đào, bày đầy bảo vật của các môn phái, biến chiếc xe ngựa này thành một chiếc lồng sắt.

Hắn không tin như vậy vẫn còn có yêu ma tiến vào?

Một trận gió lạnh phất quá gò má, hắn lập tức lui về phía sau một triệt, rong nháy mắt thấy trên bàn xuất hiện một đứa trẻ. Dưới lớp áo choàng, đôi chân mảnh khảnh nhẹ nhàng đung đưa, lộ ra bàn chân trắng như tuyết. Đứa trẻ cổ quái như một con thú nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt đen láy chứa đầy sự thù hận tàn bạo.

"Ngươi là ai?" Người đàn ông nhìn thấy trong đôi mắt như đêm đen của đứa trẻ phản chiếu hình ảnh chính mình đang kinh ngạc: "Ngươi muốn làm gì?"

Một bàn tay nhỏ lạnh lẽo đột nhiên đâm vào cổ hắn: "Ta tới... giết ngươi."

- -------

Nàng còn nhớ ngày rời khỏi Vô Phương trấn trời rất lạnh.

Nước mắt của nàng là những vì sao rơi phía chân trời, từng giọt không ngừng rơi xuống cùng nước mưa. Sắc mặt nàng tái nhợt, lòng bàn tay không có một chút hơi ấm.

Đầu gối hắn ngâm trong vũng nước, sớm đã mất cảm giác,chăm chú nhìn nàng quỳ ở phía trước như bức tượng, bắt đầu đếm số lông mi của nàng. Một, hai, ba...

Nàng hơi lung lay, sắc môi trắng bệch dọa người, hắn hoảng sợ, đếm tới chỗ nào cũng quên luôn.

Trong cơn mưa tầm tã, khuôn mặt con sư tử đá ở đầu cầu cũng đã biến mất trong sương trắng. Đại môn kẽo kẹt hé mở, người bên trong xách theo lán váy đỏ thạch lựu dày nặng, cầm ô nghiêng nghiêng: "Dung nương, ngươi quỳ cũng vô dụng. Ta đã nể mặt ngươi, nhưng ngươi đắc tội vị khách nào ngươi biết không?"

Ánh mắt sắc bén dừng trên người hắn, giọng nói lạnh lùng oán trách: "Ta sớm đã nói với ngươi, giữ hắn chính là tai họa, nhưng ngươi vẫn không nghe..."

Nàng ngẩng đầu, nước mưa đập lên vầng trán nhẵn nhụi, làn da mỏng manh như sứ trắng của nàng được nước mưa gột rửa toàn bộ son phấn hồng trần, càng lộ ra nhan sắc kinh thiên động địa.

Vẻ đẹp kỳ ảo đó là một mảnh lông vũ trên chín tầng trời, không rơi xuống phàm trần.

"Nhưng... nhưng chúng ta không có nơi nào để đi..." Nàng cười khổ, ngẩng đầu hứng mưa, như mọi lần dùng gáo trúc múc nước ấm có cánh hoa tắm gội: "Tiểu Sanh Nhi là con ta, là bảo bối của ta."

"Haizz." Người nọ thở dài một tiếng, nhìn mái tóc dài ngang vai của hắn, ánh mắt u oán: "Ngươi biết cái giá để đổi lấy Đoạn Nguyệt Tiễn* là gì, ngươi hà tất tự hủy tương lai..."

"Cuộc đời ta đã sớm bị huỷ hoại." Nàng nhìn chằm chằm cổng sân sơn đỏ, nhìn kỹ lớp sơn đã bong tróc trên đó: "Nhưng mà Tiểu Sanh Nhi, thằng bé không thể biến thành quái vật."

Sợi tóc nàng chảy xuống, quay mặt sang, hắn kinh ngạc phát hiện trong đôi mắt đen nhánh của nàng có một cặp mắt* màu hạt dẻ khác.

*kéo cắt ánh trăng.

**nguyên văn là trọng đồng: có hai con ngươi trong mắt, trông rất sợ nên ta không để ảnh ở đây, các nàng tò mò có thể tra google nha.

Editor có điều muốn nói:

Ngoại truyện thực ra đều là giấc mơ của Diệu Diệu – phần thưởng khi làm nhiệm vụ. Ta tách riêng ra vì bản thân ta khi đọc cảm thấy nó ảnh hưởng mạch truyện, nếu không thích vậy mong các nàng thông cảm.